Chuyện bất ngờ dịp 8/3 khiến nhóm nữ sinh toát mồ hôi
Chúng tôi đang vừa đi vừa nói cười rôm rả, bỗng nhiên có tiếng hô to: “ Tất cả đứng im, giơ tay lên”.
Tôi có ngày sinh trùng với ngày Quốc tế Phụ nữ. Vậy mà suốt bao nhiêu năm, tôi hầu như không biết đến sự trùng hợp tuyệt vời này, cho đến khi tôi trở thành sinh viên năm thứ nhất.
Buổi chiều ngày 7/3 năm đó, để chuẩn bị tổ chức kỷ niệm ngày 8/3 (vì lớp tôi chủ yếu là nữ) ở ký túc xá, nhóm tôi đạp xe gần chục cây số tới một ngọn núi ở ngoại thành.
Sau khi phân công một bạn ở lại trông xe, chúng tôi trèo lên tận đỉnh núi để bẻ những cành thông đẹp mắt. Có được những cành thông, cả nhóm lại rồng rắn dẫn nhau xuống núi.
Chúng tôi đang vừa đi vừa nói cười rôm rả, bỗng nhiên có tiếng hô to: “Tất cả đứng im, giơ tay lên”. Cả nhóm giật mình đánh rơi cả cành thông. Nhìn thấy mấy anh bộ đội đang tiến về phía mình mấy đứa tôi sợ toát mồ hôi, đứng không dám nhúc nhích.
Các anh yêu cầu chúng tôi mang những cành thông vào trong đồn, để xử lý. Một lát sau, một anh bộ đội trẻ nhưng vẻ mặt rất nghiêm bước tới. Anh thông báo, chúng tôi đã tự ý đi vào khu vực quân sự lại còn bẻ cây. Tất cả phải khai báo tên, tuổi, địa chỉ, lý do đi vào… Sau đó, cả nhóm phải chờ đơn vị cử người đi xác minh. Nếu chúng tôi khai báo đúng, có người bảo lãnh, mới được cho về.
Nghe vậy, chúng tôi sợ tái xám mặt mày, vội cầm bút viết những gì các anh yêu cầu, rồi xin các anh cho về. Cuối cùng, một anh bộ đội đi ra, tuyên bố sẽ cho người dẫn chúng tôi xuống núi.
Anh còn chưa nói dứt câu. Chúng tôi lau vội nước mắt, chạy thẳng xuống chân núi rồi lên xe đạp một mạch, về đến ký túc xá mà vẫn còn run.
Video đang HOT
Hôm sau, lớp trưởng xin ở đâu đó được một cành thông, tuy không đẹp như những cành thông chúng tôi bẻ hôm qua, nhưng có còn hơn không. Chúng tôi cắm vào một cái xô, cắt hoa, trang trí lên trông rất đẹp mắt.
Tối đến, lớp tôi khênh cây ra trước cửa phòng ký túc xá, đồng thời bê hòm ra làm ghế, mang xô, chậu, muôi, thìa … chuẩn bị gõ làm nhạc cụ.
Khi tất cả đã sẵn sàng, nến đã thắp xong, lớp trưởng tuyên bố lý do, mời tôi đứng lên. Tiếp đó, tất cả đồng thanh hát chúc mừng sinh nhật rồi tặng quà cho tôi. Lúc này tôi mới biết các bạn bí mật tổ chức sinh nhật cho tôi cùng ngày Quốc tế Phụ nữ. Ai cũng khen tôi có ngày sinh nhật đặc biệt, được cả thế giới chúc mừng. Sau đó, tất cả hát hò, nhảy múa trong tiếng gõ các nhạc cụ tự chế.
Cả lớp đang vui vẻ, bỗng một chiếc xe mang biển quân đội tiến vào. Cửa xe mở ra, tôi thấy anh bộ đội hôm qua bước xuống.
Mấy đứa tôi hoảng sợ, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, không dám thở mạnh. Tất cả đều nghĩ chắc các anh đến vì chuyện hôm qua. Vì thế, chẳng ai bảo ai, tất cả dừng cuộc vui ngay tắp lự…
Thấy vậy anh bộ đội liền nói, do hôm qua các anh muốn làm quen nên mới đùa như vậy. Không ngờ làm cả nhóm sợ quá. Vì vậy hôm nay các anh mang quà đến và chúc mừng ngày 8/3 cho chúng tôi. Rồi anh mời một người đại diện cho lớp đứng lên nhận quà tặng của các anh.
Vì hôm đó là ngày sinh của tôi nên các bạn đồng thanh cử tôi lên nhận. Quà các anh tặng là một cây thông con trồng trong chậu rất đẹp và một bức phù điêu làm bằng gỗ thông thơm phức, một bó hoa hồng đỏ thắm.
Sau đó các anh cùng tham gia văn nghệ với chúng tôi. Một buổi giao lưu văn nghệ diễn ra không có trong kịch bản nhưng mọi người đều vui hết mình.
Hóa ra, các anh đều là sinh viên ở trường quân chính của tỉnh.
Những ngày tháng tiếp theo, chúng tôi kết nghĩa, hỗ trợ nhau trong học tập, công tác. Trong quá trình đó cũng đã nảy sinh không ít những mối lương duyên, kết nối bao cặp đôi của hai trường với nhau.
Các bạn tôi không biết có ai còn nhớ những kỷ niệm đó không. Còn riêng tôi dù mấy chục năm trôi qua, năm nào cũng được gia đình, người thân tổ chức sinh nhật cùng ngày Quốc tế Phụ nữ… song ấn tượng nhất trong tôi vẫn là lần tổ chức sinh nhật đầu tiên đó. Nó giúp tôi nhận ra và tự hào về ngày sinh đặc biệt của mình.
Chị dâu chán chồng đòi ly hôn, 8 tháng sau anh mất nghe di chúc chị gào khóc lạc giọng
Sau tang lễ của anh, chúng tôi tìm được bản di chúc anh viết sẵn từ bao giờ trong phòng riêng. Ngoài phong bì thư có tên cả chị dâu cũ nên gia đình tôi mời chị tới nghe.
Tôi vẫn không quên được ngày hôm đó, anh tôi về nhà trong bộ dạng thất thần ngơ ngác, bảo rằng chị dâu vừa đệ đơn ly hôn. Lúc đó họ mới cưới nhau hơn một năm, còn chưa sinh con. Chị dâu nói thích tự do độc lập, anh không ngần ngại đưa vợ ra ở riêng.
Cả nhà hốt hoảng hỏi nguyên nhân tại sao, anh nghèn nghẹn bảo rằng chị chê anh bất tài. Lúc trước chị đồng ý cưới anh vì anh tốt quá, yêu thương nâng niu chị từng chút một. Cưới về rồi chị không hài lòng với điều đó nữa. Chị muốn một người đàn ông giỏi giang thành đạt, có thể cho chị cuộc sống giàu sang hơn người. Nhưng anh tôi không làm được điều đó.
Tuyệt vọng và đau khổ nhưng anh tôi vẫn đồng ý để chị ra đi. (Ảnh minh họa)
Nói vậy không có nghĩa là anh tôi thua kém so với mặt bằng chung. Lương anh gần 20 triệu, cùng chị dâu đi làm hai vợ chồng vẫn thoải mái chi tiêu và nuôi con. Nhưng điều chị dâu muốn là những bộ cánh đắt tiền, những chiếc túi xách hàng hiệu và các khoản mua sắm không cần suy nghĩ. Ra ngoài gặp gỡ nhiều người đàn ông thành đạt, về nhà nhìn người chồng kém cỏi của mình, chị chán nản quyết định chia tay. Nhân lúc còn xuân sắc chị mong tìm bến đỗ khác. Tuyệt vọng và đau khổ nhưng anh tôi vẫn đồng ý để chị ra đi.
Nhà tôi biết khuyên anh ra sao, chỉ động viên anh cố gắng giữ tinh thần, rồi sẽ tìm được người phụ nữ khác. Sau đó anh dọn về nhà ở chung với bố mẹ, thấy anh vẫn đi làm, sinh hoạt bình thường, chúng tôi dần yên tâm.
Cách đây một tuần, anh tôi bất hạnh qua đời vì một tai nạn thương tâm trên đường đi làm về muộn. Anh không uống rượu, chẳng biết có phải anh thất thần vì điều gì hay không mà dẫn đến tai nạn. Bố mẹ tôi ngất lịm khi nghe tin con trai gặp chuyện chẳng lành, tôi khóc hết nước mắt vì thương anh và thương bố mẹ.
Sau tang lễ của anh, chúng tôi tìm được bản di chúc anh viết sẵn từ bao giờ trong phòng riêng. Ngoài phong bì thư có tên cả chị dâu cũ nên gia đình tôi mời chị tới nghe.
Di chúc đọc lên, mẹ tôi khóc nức nở còn chị dâu cũ thì gào lên lạc cả giọng. Toàn bộ tài sản của anh tôi đều để hết lại cho vợ cũ! Tuy không nhiều nhưng con số cũng lên đến gần 1 tỷ. Có lẽ khoảng thời gian sau ly hôn, anh đã làm việc chăm chỉ và tích góp được thêm kha khá.
Nhìn chị dâu cũ sụp xuống gào khóc, tôi hiểu chị ấy lúc này cũng rất áy náy, hối hận và cả tiếc nuối. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi không cần con cái báo hiếu vì ông bà có lương hưu, tự lo được cho bản thân. Anh để lại cho chị dâu cũ, bố mẹ chẳng ghen tị, có điều ông bà vừa thương lại vừa giận con trai. Anh lụy tình quá, vợ cũ đối xử phũ phàng, ngoảnh mặt quay lưng không tiếc nuối. Vậy mà đã là người dưng rồi, khi qua đời anh vẫn muốn dành hết những gì mình có thể cho chị ta.
Nhìn chị dâu cũ sụp xuống gào khóc, tôi hiểu chị ấy lúc này cũng rất áy náy, hối hận và cả tiếc nuối. Tôi không biết chị ta đã tìm được người mới cho chị những điều như mong muốn hay chưa, tôi cũng không muốn quan tâm, tìm hiểu. Nhưng phàm là được voi đòi tiên thì mấy ai có thể hạnh phúc?
Chị ta muốn một người chồng giàu có nhưng lại phải hết mực nâng niu, chăm chút cưng chiều vợ và chung thủy tuyệt đối như anh tôi, sợ rằng phải rất lâu hoặc chẳng bao giờ chị ta có thể tìm được. Chỉ biết bây giờ chị có khóc lóc hay đau khổ thì cũng đã vĩnh viễn mất đi một người đàn ông hết lòng hết dạ vì mình cho dù chị ta có đối xử tệ bạc với anh...
Đau xót khi mẹ chồng bệnh tật vẫn phải gắng gượng "cứu" ngôi nhà Dù vợ chồng tôi đã khuyên can, năn nỉ, mẹ chồng vẫn đòi chuyển đến nhà con trai cả để ở. Mà anh chồng, chúng tôi thừa hiểu anh ấy sống tệ đến thế nào. Ảnh minh họa Anh chồng tôi là kẻ ham ăn lười làm. Anh ấy làm công việc tự do nhưng cứ làm được 1 tuần thì nghỉ cũng...