“Chuyện ấy” – Cứ lo canh cánh là hỏng
Có hơn 200 điêu các chuyên gia bảo “có thê thử” đê làm “chuyê%3n ây” cho ngọt ngào, nóng bỏng. Nhiêu quá, làm sao nhớ mà làm? Họ lại gạn đục khơi trong, tách ra, nhâp vào, rút còn 50 điêu.
Ảnh minh họa
Vân rôi. Trong 50 điêu được khuyên ây, túm lại cũng là vài chiêu trò “đ.ánh” vào các giác quan, cô%3ng thêm dăm điêu “ngoài lê” làm rung lên, gợi nông âm, quyên rũ, đê những cuô%3c chiên quen thuô%3c đỡ nhàm chán, tẻ nhạt, nặng nê tính nghĩa vụ…
Những điêu này được gút lại nữa, đê dê làm, dê nhớ, nhưng hiê%3u quả gợi cảm.
Các nhà t.ình d.ục học bụng to, trán hói thông nhât rằng đô%3ng vâ%3t cao câp nhât là con người trong chuyê%3n ây bị chi phôi bởi bô%3 phâ%3n nhạy cảm nhât là não. Các con đường ngắn nhât dân đên não là các giác quan.
“Quan hê%3″ quen như câ%3u với mợ, các “đô%3ng tác” chỉ là đoạn cuôi của cả quá trình. Quá quen nên hay “c.oi t.hường” nhau, thê nên, cách làm âm lại là làm cho là lạ. Cái lạ ây cũng phải từ từ, từ xa tới gân, mới không gây sôc cho đôi tác quen. Các “công đoạn” như được tư vân, gôm:
Với tai: Nhu câu nghe “những lời có cánh” thời xưa len lỏi chuyên sang những chuyện “khiêu khích”. Nhạc, sách gợi cảm với lời thủ thỉ cũng gợi cảm.
Với mũi: Thoảng phả cho đôi tác hương thơm. Thoảng thôi và hương tự nhiên kiêu hương đông gió nôi. Đừng tưởng bở cứ xức ngào ngạt các loại hoá chât là hắn “ngât trên cây quât”. Dê ngât thâ%3t, nhât là bị dị ứng với các hoại “phụ gia”. Mùi được khuyên dùng (nói chung) là xả, dạ hương, hoắc thoảng.
Video đang HOT
Với mắt: Đàn ông yêu bằng mắt, nhưng có gu. Cân chắc chắn gu của đôi tác. Trâ%3t, chỏi là tụt hứng như chơi. Mặc, thời trang, theo nguyên tắc không phải diê%3n cho mình. Làm sao đô mặc, phụ trang tôn được thê mạnh cơ thê, đê “làm hoa cho người ta ngắm”.
Gu, ngắm, kiêu nào thì kiêu, nhớ là cả quá trình “ra ánh sáng”, chứ không phải chỉ loáng mô%3t cái lại tắt phụt đèn. Ánh sáng là cả mô%3t nghê%3 thuâ%3t, đủ mờ, đủ tỏ đuôi hình bắt bóng.
Dùng vũ khí đôi mắt, quan trọng là ít nhất có phút nhìn chằm vào mắt nhau, truyên ánh mắt yêu thương.
Với miêng: Sau công đoạn “hót” líu lo, miê%3ng lưỡi còn nhiêu viê%3c phải làm. Ăn với nhau mô%3t bữa lãng mạn chả hạn. Cái mới là ăn phải quyến rũ, môi màng không mây quan trọng. Quyên rũ vì và phải gợi cảm. Thê mới khó.
Miêng lưỡi còn có nhiêm vụ “đỡ chân tay” đoạn sau. Nhưng ở đoạn khởi đông cân hôn như chưa từng biêt, như chim vê tô mớm cơm. Công đoạn sau, thường bị các bà nhà chê “ghê gớm ghiêc”. Cách vượt qua, như lời chia sẻ: đừng coi là “Đô Sơn”, nhìn rõ là “đô nhà”.
Mô%3t “tiêu chuân” của bà nhà được lưu truyên: Chuyên nghiêp, thâm chí “tay lái lụa” mọi lĩnh vực. Trong phòng khách là chính khách, trong bêp là môt osin, và trên giường là môt kỹ nữ. “Hot” thê, nông nàn trói chặt là chắc.
Ngoài các tác đông trực tiêp vào các giác quan, còn môt sô viê “phi vât thê” khác có thê nâng sinh hoạt vợ chông lên tâm vui đáng kê.
Chẳng hạn, bày trò chơi trước và trong “cuôc họp”. Môt trò chơi hai người, rât dân gian như bịt mắt bắt dê cho đên từ từ “giải tỏa”. Các trò chơi lúc “trong cuôc” là các tư thê tự hứng của riêng và liên tục đôi mới…
Chuyên gia t.ình d.ục học Tây khuyên các bà Tây vượt khó, bàn với chông thử nhiêu trò: dùng loại b.ao c.ao s.u mới, b.ao c.ao s.u nữ, dùng thuốc bôi trơn, máy rung đôi, đô chơi… Không mê tín với các khái niêm xui xẻo, nên họ có cả lời khuyên thử “quan hệ” trong xe hơi nhà, cả trong nhà để xe, ngoài vườn, ban công… đê tạo cảm giác lạ.
Không gian mới mang lại cảm giác mới, ngày nghỉ vợ chông được khuyên nên ra phòng khách sạn giá rẻ. Vân đôi tác bạn hiên, nhưng địa điêm, thời gian mới dê làm đông tác quen như lạ.
Nghĩ mới, làm mới, mới khó. Có tinh thân trách nhiê%3m cao là quý, cứ lo canh cánh vê trách nhiêm lại dê làm hỏng chuyên ây.
Theo VNE
Tôi thành đạt, tôi chỉ cần s.ex toy, không cần đàn ông
Gần ba mươi t.uổi tôi có t.iền, có xe đẹp, có nhà thành phố, có công việc hấp dẫn. Đó là lí do mà tôi không thấy cần đàn ông.
Tôi là một con bé mạnh mẽ, tất cả những người đàn ông trong đời đến với tôi đã từng nói thế. Có người còn cho tôi là quá bản lĩnh, gai góc và đôi khi đàn ông sợ cái mạnh mẽ quá lớn trong tôi lấn át họ. Tôi cũng không biết mình có được như những gì người ta nhận xét hay không, nhưng tôi sống theo chủ nghĩa không dựa dẫm, luôn phải độc lập bước đi trên chính đôi chân của mình.
Gia đình tôi ở quê hoàn cảnh khá khó khăn, cũng vì lí do đó mà từ ngày đầu tiên bước chân lên thành phố học tôi luôn tự nhủ mình phải biết sống tự lập để có thể lo cho mình.Vì tôi biết ba mẹ tôi dù rất thương con nhưng không thể giúp gì cho tôi được ngoài tinh thần. Tôi vừa đi học vừa đi làm, lao vào làm việc và học hành như một con thiêu thân vì tự nhủ mình chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Bốn năm học đại học trôi qua và kết quả của những gày cố gắng không mệt mỏi của tôi cũng được đền đáp. Tốt nghiệp loại ưu, cộng với những gì tôi học được từ những công việc làm thêm của mình không khó để tôi trúng tuyển vào vị trí nhân viên kinh doanh của một công ty nước ngoài có tiếng.
Chồng là gì mà tôi phải lấy, đàn ông là gì mà tôi phải yêu?
Dường như đã quen với cái nhịp sống hối hả làm việc không ngừng mà tôi lao đầu vào làm việc. Tôi chỉ mong có một cuộc sống vật chất tốt hơn và lo được cho ba mẹ mình dưới quê. Ngày qua ngày tôi lao động chăm chỉ từ sáng sớm đến tối mịt, thậm chí không có thời gian để ngủ một giấc ngon lành.
Chuyện yêu đương có lẽ vì thế nên không mấy suôn sẻ, tôi cho rằng yêu đương tán tỉnh rất mất thời gian, cứ chờ đến t.uổi cần lấy chồng và có cuộc sống ổn định rồi tìm chồng đâu có khó. Công bằng mà nói thì nói là tôi chưa yêu thì chưa phải, cũng có một vài mối tình nhưng đến vội vàng và ra đi cũng chóng vánh.Với tôi đó là những cuộc tình chộp giật trong những phút ân ái nhanh chóng và cũng chẳng để lại ấn tượng gì trong tôi, có chăng cũng chỉ thoáng qua như một cơn gió.
Càng nhiều t.uổi thì tôi càng thấy mình không có nhiều nhu cầu yêu đương nữa. Mà xét cho cùng những đứa con gái mong kiếm chồng cũng chỉ là muốn tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc, một bờ vai rộng có thể dựa vào những lúc khó khăn trong cuộc sống mà thôi.
Còn tôi, tôi có công việc kiếm nhiều t.iền, xe đẹp, nhà đẹp, tôi chẳng cần thiết phải dựa vào bất cứ bờ vai nào cả. Cái suy nghĩ đó cố hữu trong tôi và chẳng có thứ tình yêu nào có thể làm lung lay được suy nghĩ ấy.
Tất nhiên chồng thì có thể không lấy, đàn ông có thể không cần, nhưng nhu cầu của một người con gái gần ba mươi t.uổi như tôi thì chắc chắn cần được giải quyết. Tôi tìm đến đồ chơi t.ình d.ục như một thứ trò chơi tiêu khiển trong những giây phút cô đơn một mình, và tôi cần chúng để tôi có thể thỏa mãn những nhu cầu t.ình d.ục rạo rực trong tôi.
Cuộc sống cứ thế trôi đi mà tôi cũng đã quen với những lời giục giã lấy chồng của bố mẹ và những người xung quanh, tôi cứ ậm ừ cho qua chuyện và cũng chẳng mảy may đến chuyện ấy. Tôi sưu tập cho mình một tủ những món đồ chơi t.ình d.ục mà tôi yêu thích. Tôi thà yêu chúng còn hơn phải yêu một gã đàn ông và kèm theo đó là một đống những rắc rối phiền toái, mà người ta vẫn hay dùng một từ mỹ miều diễn tả là "những hờn giận trong tình yêu" đó. Tốn thời gian và cũng chẳng để làm gì, với tôi tôi chỉ cần thỏa mãn t.ình d.ục chứ không cần những cuộc điện thoại nhạt nhẽo vô vị kiểu như: em ăn cơm chưa, em ngủ chưa, em có mệt không ...của những gã đàn ông nhiều chuyện.
Chồng là gì mà tôi phải lấy, bờ vai ư, điểm tựa vững chắc ư? Có thể tôi suy nghĩ bảo thủ nhưng với tôi những món đồ chơi cưng của tôi còn hấp dẫn hơn mấy gã đàn ông nhạt nhẽo ấy nhiều, những gã đó chỉ tỏ vẻ quan tâm, chăm sóc thế thôi nhưng cuối cùng cũng chẳng làm được việc quái gì cho ra hồn.
Tôi có t.iền, có công việc có đủ vật chất mà không cần phải dựa dẫm vào bất cứ ai. Nói thật tôi chỉ cần đồ chơi của mình chứ chả cần đàn ông.
Theo VNE
Tôi chỉ cần s.ex toy, không cần đàn ông Gần ba mươi t.uổi tôi có t.iền, có xe đẹp có nhà thành phố, có công việc hấp dẫn. Đó là lí do mà tôi không thấy cần đàn ông. Tôi là một con bé mạnh mẽ, tất cả những người đàn ông trong đời đến với tôi đã từng nói thế. Có người còn cho tôi là quá bản lĩnh, gai góc...