Chút xa xôi để em thấy mình nhớ anh nhiều hơn
Chúng ta về với nhau dưới một mái nhà đã gần 3 năm. Đây là thời gian đầu của 5 năm thử thách. Vui có buồn có, giận nhau, chán chường hay thậm chí muốn chia xa.
Chưa bao giờ anh đi xa em đến 1 tuần chứ chưa nói gì đến lần công tác 1 tháng này, chưa bao giờ anh cách xa em hàng trăm nghìn cây số…
Chúng ta về với nhau dưới một mái nhà đã gần 3 năm. Đây là thời gian đầu của 5 năm thử thách, vui có buồn có, cũng không thiếu lúc giận nhau, chán chường hay thậm chí muốn chia xa.
Cuộc sống của chúng ta đã đong đầy thật nhiều cảm xúc. Và đêm nay đây, là ngày cuối em đếm ngược để mong anh về. Và em biết rằng, chúng ta sinh ra là dành cho nhau. Cho dù chặng đường tiếp theo ta có những sóng gió, nhưng sẽ vẫn là của nhau.
Cuộc sống vợ chồng trẻ, em nghĩ ai cũng vậy phải không anh, sẽ có những va vấp, những chông gai thuở ban đầu. Nếu ta yêu thương đủ nhiều để vượt qua, đủ nhiều để thông cảm, để chấp nhận thì ta sẽ càng gắn chặt nhau hơn nữa.
Em biết hôn nhân không phải màu hồng và chúng ta không nên huyễn hoặc cuộc sống hôn nhân. Để khiến mình mạnh mẽ hơn, chín chắn hơn, em cũng đã rơi nhiều nước mắt. Thế nhưng, giờ đây, em không hối hận vì điều đó, không phải nhắc đến hai từ “giá như”.
Ngày đầu tiên của chuyến công tác châu Âu, đưa anh ra sân bay, em đã nghĩ rằng, mình sẽ có nửa tháng để xả stress, để quay lại cuộc sống tự do. Em đã thử.
Em cho phép mình trải dài trên khắp các con phố, đi qua những nơi nhiều kỷ niệm đẹp, tận hưởng những chiều cà phê thơ mộng. Để buổi tối trở về căn nhà cùng em bé của chúng ta.
Em và anh tính cách hoàn toàn trái ngược, có lẽ vậy mà ta yêu nhau. Nhưng cũng chính điều đó, làm ta không ít lần muốn rời xa mãi mãi. Xích lại gần nhau, hiểu nhau là điều mà chúng ta luôn cố gắng. Ai cũng có cái tôi, ai cũng có lòng tự trọng.
Đã nhiều lần em tự hỏi, tại sao lại có thể chịu đựng những nỗi buồn, những giây phút đau khổ, tủi thân như vậy? Đang là một cô gái tự do, tại sao lại buộc mình vào những lo toan, trách nhiệm, suy nghĩ bộn bề? Rồi nhiều lúc hôn nhân ngột ngạt không điểm chung khiến em muốn xa anh mãi. Điều níu kéo em duy nhất là đứa con thơ.
Rồi, đến ngày thứ 2, em vẫn trở về với những ngày tháng em hằng mong muốn…
Những nơi em muốn đến, những điều em muốn làm khiến ngày dài trôi nhanh hơn… Nhanh hơn cả khi anh gọi điện về…
Em cảm nhận rõ, dù ở hai vùng trời chênh nhau cả mấy tiếng đồng hồ, hai trái tim chúng ta vẫn như cùng chung nhịp đập.
Video đang HOT
Thoáng qua những con đường, lấp ló ở những góc phố là nụ cười và đôi mắt anh.
Rồi những chiều Hà Nội chợt mưa rét, em bỗng nhớ ngày nào, anh lặn lội mang áo mưa…
Hà Nội vẫn đông người, hàng quán vẫn tấp nập, nhưng em lại chợt thấy vắng đi, một shipper chuyên nghiệp, đưa đồ ăn mỗi buổi chiều.
Ảnh minh họa
Chúng ta đã có với nhau những điều tuyệt vời vậy ư? Thế mà, cuộc sống vợ chồng nhiều trách nhiệm khiến thời gian đã cướp đi những mảng màu hồng.
Em ngồi ven Hồ Tây, và nhắn tin cho anh.
- Anh ơi, em đang ở quán cà phê lần đầu mình hẹn hò. Anh nhớ chứ. Bỗng nhớ anh ghê…
- Anh vừa họp xong. Anh báo cho em tin vui. Anh đã mua một món quà cho em, đảm bảo em sẽ thích mê mệt. Anh biết, những ngày qua vợ đã vất vả nhiều rồi. Đã nhiều lần vì anh khiến em giận, em buồn.
- Anh cũng nghĩ được vậy ư?
- Anh biết chứ, nhưng đàn ông chỉ làm nhiều chứ không muốn nói. Em cũng bớt suy nghĩ nặng nề đi sẽ dễ chịu hơn.
Thế rồi, Hà Nội lại ào ạt những nỗi nhớ, cảm giác xa nhau, xa đến cả hơi thở mới thấy cần nhau nhường nào. Đâu phải hôn nhân là chôn chặt tình yêu phải không anh? Em thấy mình đã vỡ ra nhiều thứ. Em và anh để bên nhau dài lâu đều cần phải thay đổi. Anh vẫn yêu em nhiều chứ không phải như em vẫn nghĩ.
Tin nhắn từ hai nửa trái đất lại nhanh và nhiều hơn cả khi ta gần nhau.
- Em cố gắng chăm con những ngày anh đi nhé. Hai mẹ con khỏe không? Anh mua được quà cho em mà giá rất phải chăng ưng ý quá. Anh sẽ tìm đồng hồ cho em nữa. Anh biết em thích nhất đồng hồ.
- Thôi để dành tiền anh ạ. Chúng mình vẫn còn nhiều việc để lo mà. Bên đó, đồng hồ đắt lắm. Anh chẳng đủ tiền mua đâu.
- Anh biết rồi anh sẽ cố tìm.
Ảnh minh họa
Đêm lại dài hơn và càng khó ngủ hơn vì thấy vắng vẻ. Hà Nội dù đông vui đến mấy, tối đến vẫn phải trở về mái ấm gia đình. Cuốn với con là hết buổi tối, nhưng con ngủ rồi mà em lại chẳng thể ngủ say. Lại chờ điện thoại anh giống như những ngày đầu mình nhận lời yêu nhau. Anh chat video để em cũng cùng anh nhìn ngắm phương trời Tây đầy tuyết, cùng anh ăn những món ăn nóng hổi và mỉm cười hạnh phúc khi anh nói “Nhớ em”.
- Nhớ em quá, vợ ơi. Bên này anh chẳng dám giặt đồ đâu, để dành tiền mua đồng hồ cho em. Đành mặc hết rồi mang về vợ lại giặt cho anh nhé.
Vừa buồn cười lại vừa thấy yêu.
- Em chắc là thèm đi lắm rồi phải không. 2 năm qua, chăm con cái gia đình, em đã chẳng được đi đâu cả. Anh biết, nhưng em cố gắng nhé. Con lớn rồi anh sẽ cho vợ đi. Chỉ còn vài ngày nữa anh về mà bận quá, chưa đi mua đồ được. Em cần gì nữa thì cứ nhắn anh nhé. Không phải lúc nào cũng sang đây mua được thế này đâu.
Lúc này rồi, em chẳng cần gì đâu. Chẳng điều gì quý hơn anh cả. Không cần đồng hồ hay nước hoa gì hết.
Mong anh về, để được ôm anh thật chặt.
Vậy mà những ngày còn lại ở châu Âu, anh luôn cố đi tìm đồng hồ cho tôi. Mỗi hôm anh chụp ảnh cho tôi chọn. Anh bảo nhất định phải mua tặng vợ một món vợ thật thích, để mỗi khi nhìn đồng hồ lại nhớ đến anh.
Cảm động và thấy lòng thật ấm áp. Điều mà rất lâu rồi tôi chưa bao giờ có lại. Chuỗi ngày dài xa anh đã cho tôi hiểu thêm về tình yêu, tình cảm vợ chồng. Dù cuộc sống hằng ngày có đôi lúc ta gặp khó khăn, không hiểu nhau nhưng sâu trong đó vẫn là tình yêu mà ban đầu đã dành cho nhau. Chỉ có điều, làm thế nào để tình yêu đó luôn mới, luôn ấm lại để gia đình trở thành bến đỗ hạnh phúc.
Và giờ đây, anh đã sắp đến sân bay rồi. Anh về và đừng xa em lâu thế nữa nhé.
Theo Emdep
Mẹ chồng ơi, chỉ một câu này thôi con dâu sẽ vui cả Tết
Gần Tết, chuyện về quê chồng ăn Tết luôn là nỗi chán chường của nhiều chị em, thế nhưng với Thu lại hoàn toàn trái ngược, nhất là sát Tết năm nay mẹ chồng gọi điện lên bảo một câu khiến chị xúc động không thôi.
Gần đến Tết, mấy chị em trong cơ quan Thu lại than vãn chuyện về Tết quê chồng. Người thì kêu chán nản vì đi đường xa mệt nhọc lại tốn kém, người thì bảo chưa gì mẹ chồng đã gọi điện lên bảo con dâu sắm cái này cái kia trong khi lương hai vợ chồng chả được bao nhiêu... Nghe chị em kể lể, Thu cảm thấy mình thật may mắn khi có một gia đình chồng tâm lý, đặc biệt mẹ chồng tốt bụng, rất thương con cháu.
Dù ở quê nhưng mẹ chồng chị không hề có tư tưởng trọng nam khinh nữ, ngược lại bà rất tiến bộ. Công việc bận rộn khiến anh chị một năm chỉ về quê hai lần, một lần vào dịp hè đưa con về quê chơi với ông bà, một lần nữa là vào dịp Tết. Thế nhưng mẹ chồng chưa bao giờ cằn nhằn một tiếng nào, lần nào về bà cũng chỉ dặn dò đi đường cẩn thận rồi ra tận bến xe đón con cháu.
Làm dâu đã năm năm nay nhưng chưa một Tết nào Thu phải lo sắm Tết. 28 Tết vợ chồng Thu mới được nghỉ, lúc đó vợ chồng con cái mới dắt díu nhau về quê, vé xe thì phải mua trước đó cả tháng. Như các chị em khác trong phòng thì đã lo mua sắm tết bật trước khi về cả tuần để mang về quê, nhưng mẹ chồng chị thì gọi điện lên bảo: "Vợ chồng con cái về là ông bà vui rồi, đừng mua sắm gì mà lách cách, xe cộ ngày Tết đông đúc vất vả, về quê thứ gì cũng có mà mẹ cũng mua sắm đủ rồi". Thế là lúc đi về chị chỉ mang mỗi quần áo, sữa bỉm cho con chứ chẳng mang vác thêm thứ gì.
Ảnh minh họa
Mấy ngày Tết thấy chị em vào nhóm chat chung than thở mâm cỗ mệt nhọc Thu càng thêm yêu quý mẹ chồng. Từ ngày gia đình Thu về quê nghỉ Tết hầu như chị không phải làm gì nhiều. Bữa sáng thì mẹ chồng dậy sớm từ 5h đã nấu, hai bữa còn lại chị phải nấu nhưng tất cả nguyên liệu mẹ chồng đã đi chợ mua rồi làm sẵn cho rồi, chỉ cần xào xáo lên là được. Chưa kể, buổi sáng bà để cho vợ chồng cô ngủ thoải mái, bà bảo mấy khi được dịp nghỉ ngơi dậy sớm làm gì cho mệt.
Năm nào Thu cũng bỏ phong bao lì xì mừng tuổi ông bà đôi ba triệu, nhưng lần nào ông bà cũng mừng lại hai cháu nhiều hơn thế. Đến tận lúc đi lên thành phố, bà cũng chuẩn bị sẵn cho một thùng thức ăn đầy đủ gà, cá, thịt, hoa quả đủ loại. Vì thế, một tuần nghỉ Tết xong lúc đi lên Thu lại rơm rớm nước mắt thương mẹ chồng.
Năm nay, Thu cũng đã chuẩn bị tâm lý về quê rồi thì thấy mẹ chồng gọi điện lên bảo: "Mẹ thấy nhiều gia đình đi du lịch dịp Tết coi như nghỉ dưỡng sau một năm làm ăn vất vả, năm nay hai con không cần về quê làm gì cho vất vả, cả nhà mua vé đi chơi cho hai đứa nó thích, nếu thiếu tiền thì mẹ cho thêm coi như mừng tuổi hai cháu".
Nghe mẹ chồng nói thế Thu chỉ muốn bật khóc, cô cũng vâng dạ cho bà thoải mái. Nhưng đến tối về kể với chồng, Thu bảo "Mẹ có nói thế nhưng em nghĩ một năm mình chỉ về với ông bà được hai lần, Tết con cháu nhà người ta sum vầy đông đúc, mình về quê thôi anh ạ. Em cũng thích về nhà cho ấm cúng. Nhưng lần này mình xin nghỉ về sớm một tý cho ông bà bất ngờ". Chồng Thu vui vẻ gật đầu. Nói thế nào làm thế ấy, 25 Tết, vợ chồng Thu đã xin nghỉ sớm để về sớm với ông bà nội khiến mẹ chồng nghẹn ngào rơi nước mắt.
Theo Giadinh
Có những người xuất hiện chỉ để ta giữ trong tim, chứ không phải để đi cùng đến cuối đời... Có những nỗi đau vẫn còn mãi ở đó. Nhưng người ta có thể làm đau thêm nhiều chỗ khác để quên đi nỗi đau ban đầu. Em chưa bao giờ từ bỏ, cũng chưa lần nào bỏ đi. Tất cả những gì thuộc về anh, em vẫn để ở đây, không bôi xóa, không cự tuyệt. Em biết có những thứ mình...