Chút tình xưa anh lại nỡ tay hất đổ
“Ngày hôm qua chợt nhận ra nhau
Anh lạc giọng gọi tên em òa vỡ
Chút tình xưa anh nỡ tay hất đổ
Sao giờ mới biết đau?”
Tôi vẫn thường khóc, khóc khi vừa ngủ dậy, khóc khi thấy gió chuyển mùa, khóc khi thấy ngày đang hết, và khóc khi dỗ dành giấc ngủ nhọc nhằn mỗi đêm.
Quyết định này thật khó, thật buồn, nhưng làm sao mà khác được vì anh chẳng yêu tôi, vì anh với tôi chỉ là giả dối.
Mùa đông lại đến, lạnh và buồn. Tôi tủi thân khi nhìn những cây cỏ dại xơ xác lá úa, giống tôi quá, bơ vơ chẳng có ai che chở. Anh xa tôi khi mùa đông vừa chớm trên những ngọn hoa sữa. Hoa nở rồi rơi lả tả xuống con đường quen thuộc ngày nào, tan nát như cõi lòng tôi. Lúc này, không có ai cằn nhằn bên tai tôi, sao mà mùi hoa sữa khó chịu thế?
Không có ai cõng tôi lên hái cành hoa sữa ướt đẫm sương đêm. Tôi ngàn lần bảo mình thôi đừng nghĩ nữa, đừng nhớ nữa, nhưng tôi ngăn sao được khi trời ngày càng lạnh hơn, khi xác hoa ngày một nhiều hơn, và mùi hương thì cứ thế, ngào ngạt đến đáng ghét!
Tôi gọi anh là Hổ Béo, anh gọi tôi là Míp, xét theo nghĩa tương đương thì hai danh từ này đều là mũm mĩm. Tôi đa cảm, anh lại vô tâm. Nhưng tôi lại yêu anh, yêu anh khi anh đang vất vả cho kì đồ án năm cuối cùng của thời sinh viên.
Gặp nhau hàng ngày, nói chuyện hàng ngày,nhưng sao lúc nào cũng cảm thấy nhớ anh thế? Anh thường hỏi tôi mỗi lần đi xa về, “có nhớ anh không?”. Tôi ôm ngang bụng anh mà nói, “Nhớ Hổ béo lắm, lúc nào cũng thấy nhớ, kể cả khi ở bên Hổ béo”. Tôi không nói dối lòng mình, không như con gái thường hay nói có là không. Tôi luôn tin một điều đơn giản, tôi chân thành yêu anh, lẽ nào anh nỡ phụ tôi?
Video đang HOT
Chút tình xưa anh lỡ tay hất đổ… sao giờ mới biết đau? (Ảnh minh họa)
Anh tốt nghiệp ra trường, khi tiễn anh lên xe tôi khóc. Tôi khóc ròng không giấu diếm, nhưng anh lại chẳng biết, anh bận chuyển đồ lên xe. Tôi chỉ đứng nhìn theo xe và khóc, không một cái vẫy tay, không một ánh mắt nhìn, tôi biết mà, anh vô tâm lắm!
Tôi khóc suốt một tuần sau đó , vì nhớ anh, vì cảm giác hụt hẫng khi không có anh bên tôi mỗi ngày và vì anh bảo tôi, “đừng nhớ anh nhiều quá, một tháng anh chỉ lên thăm em một lần thôi”. Rồi anh cũng chẳng lên thăm tôi mỗi tháng, tin nhắn điện thoại và những cuộc gọi cứ thưa dần. Tôi an ủi mình, rằng anh mới đi làm, rằng áp lực công việc, rằng mọi thứ…, và mọi thứ ấy đã đẩy tôi ra khỏi miền nhớ của anh.
Tôi tủi thân lắm khi bạn bè hàng ngày có người yêu bên cạnh quan tâm, có đứa người yêu đi làm xa thì ngày nào cũng gọi điện nhắn tin. Tôi và anh, có xa cách gì cho cam?
Tôi chẳng mong mình gặp may, chỉ mong mình ở hiền gặp lành, nhưng cuộc đời vốn chẳng chiều ai, tôi ngỡ ngàng nghe tin anh sắp cưới khi chỉ xa tôi gần 1 năm, và khi giữa tôi và anh chưa một lời chia tay nào.
Uất hận, đau đớn vì sự phụ phàng. Tôi khóc, chả biết làm gì ngoài khóc, nước mắt chảy dài, chảy mãi như thể tôi khóc cho cả cuộc đời này. Không muốn gặp ai, không muốn làm gì. Thật đau đớn khi người mình yêu thương lại lừa dối mình. Vậy là thôi, niềm tin cũng chỉ đến thế, tin nhiều, hi vọng nhiều chỉ làm ta đau đớn thêm.
Tôi mong ngày trôi qua mau, mong nỗi buồn này tự nhiên biến mất, rồi lại mong tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ và mãi mãi không bao giờ dậy nữa. Rồi tôi quyết định rời xa nơi này, rời xa anh. Tôi không muốn ở đây thêm nữa, mọi thứ đều nhắc tôi nhớ tới anh. Tôi cũng không muốn mình phải khóc thêm một lần nào nữa…
Chuyến xe cuối ngày mang tôi đi. Bạn bè vẫy tay chào tạm biệt, tôi tươi cười vẫy tay chào họ, lại chợt nhớ hôm nào anh xa tôi. Những con đường vùn vụt trôi, những cánh đồng nối tiếp nhau vùn vụt trôi, rồi tất cả chìm vào bóng đêm.
Tôi lại tự ru mình vào giấc ngủ, tự nhủ, ngày mai của tôi sẽ khác! Tất cả chìm vào bóng đêm, và cả tôi cũng chìm vào bóng đêm… Tôi mơ tôi gặp lại anh, gặp anh trong dòng người vội vã ngược xuôi giữa cuộc đời, không gian lặng im rồi vỡ òa trong tiếng anh gọi : “Míp ơi!”. Tôi quay lại nhìn anh, tôi nghiêng đầu cười, cái cười nhẹ bỗng, khuôn mặt tôi nhẹ bỗng , tôi thấy mình tan ra, lòng thanh thản lạ lùng. Anh chới với tay, ánh mắt anh da diết đến đau lòng…
Tôi muốn lắm được vuốt tay lên khuôn mặt anh, nhưng đôi tay tôi đã tan biến mất rồi, và cơ thể tôi cũng nhạt nhòa, cuối cùng biến mất vào không trung. Tôi còn nghe tiếng gọi “Míp ơi” của anh một lần nữa, nhỏ hơn và vô vọng, tôi lại khóc…
Anh lạc giọng gọi tên em òa vỡ
Chút tình xưa anh nỡ tay hất đổ
Sao giờ mới biết đau?…
Theo VNE
Bài học từ mối tình xưa cũ
Mẹ mất khi tôi còn rất nhỏ, bởi thế, hầu hết những băn khoăn tuổi yêu đương tôi đều hỏi cha. Nhưng những lời khuyên tôi nhận được thường sẽ là kiểu "đừng làm thế này, không được thế kia". Và khi trái tim tuổi 15 của tôi tan vỡ vì thất tình, bố nói: "Đừng khóc như trẻ con thế, con tốt hơn cậu ta".
30 năm sau, với trái tim từng trải tôi mới có thể hiểu hết lời cha nói. Tôi nhận ra rằng, những trải nghiệm đã mang đến cho mình nhiều bài học quý giá, dù rằng, để rút ra những bài học đó không dễ chút nào.
1. Đừng khóc nữa
Ngồi khóc để dốc hết nỗi thổn thức trong lòng là một cách giải tỏa tuyệt vời khi trái tim tan vỡ. Nhưng đừng biến đó thành thói quen, hết ngày này sang ngày khác ủ rũ gặm nhấm nỗi buồn. Hãy cho phép bản thân khóc một - hai trận thật đã đời, sau đó bạn lau lớp mascara vừa bị lem đi, trang điểm cho tươi tắn trở lại, chọn một màu váy tràn sức sống và cố gắng quay trở lại cuộc sống thường ngày.
2. Nhớ rằng, bạn tốt hơn thế
Mỗi lần thất tình, chúng ta hầu hết đều cảm thấy chới với, lòng tự tin lung lay, thế là tự hạ "knock-out" mình. Lẽ ra bạn phải yêu bạn nhiều hơn - hơn cả việc cần ai khác yêu bạn.
3. Đừng nhầm lẫn tình yêu và tình dục
Tình dục tuyệt vời không đồng nghĩa với tình yêu thực sự. Bạn gặp một người và có những phút "nông nổi" vô cùng nóng bỏng, đáng nhớ, song anh ta chưa chắc đã đúng là người đàn ông của bạn đâu. Yêu thương cần nhiều hơn thế, tình dục nóng bỏng đơn giản chỉ là "tôi đã có một đêm thỏa mãn", vậy thôi.
4. Độc thân thì có sao
Tình trạng độc thân nhiều lúc có tác dụng rất tốt. Đôi khi chúng ta quên mất mình đã vui ra sao khi đi chơi với bạn bè, chỉ vì bấy lâu mải sống trong một mối quan hệ yêu đương. Đừng tin câu "anh hoàn thiện cuộc đời em" chỉ có trên phim ảnh. Chẳng ai hoàn thiện được cuộc đời của bạn ngoài bạn cả, hậu chia tay là quãng thời gian lý tưởng để bạn trân trọng cách sống như một cá nhân độc lập của mình.
5. Đừng chơi trò đổ lỗi
Bạn nghĩ xem, đã bao giờ việc trỏ tay đổ lỗi giải quyết được vấn đề gì chưa? Hãy nhìn lại chiều dài mối quan hệ ấy theo hướng tích cực, thành thật với bản thân xem, lẽ ra bạn đã có thể làm gì tốt hơn? Bạn sẽ trưởng thành hơn sau mỗi lần vấp ngã. Bạn mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn đồng nghĩa với quyến rũ hơn.
6. Tạm dừng chuyện hẹn hò
30-90 ngày tránh xa các mối tình là khoảng thời gian lý tưởng cho trái tim hồi phục. Bạn cần nghỉ ngơi để nhìn lại chính mình, lý trí và con tim sẽ cảm ơn bạn về khoảng thời gian tĩnh tâm đó. Ngày cảm thấy chắn chắn có thể quay lại thế giới hẹn hò sẽ là ngày bạn thấy mình vô cùng tự tin, hài hước và thanh thản.
Theo VNE
Vì em là Nguyệt... Tôi đã thực hiện tâm nguyện ấy bằng cách đưa cho em tháng lương đầu tiên của mình. Nhưng em đã từ chối. Lãnh tháng lương đầu tiên, thay vì đưa hết cho mẹ như cách người khác hay làm, tôi lại đưa cho Nguyệt. Tôi bảo em: "Thích gì thì cứ mua sắm thoải mái đi". Nhưng em lắc đầu: "Em không...