Chương trình t.àn s.át người khuyết tật của Đức Quốc xã
Cả trước và trong thời kỳ Holocaust (t.àn s.át người Do Thái), chính quyền Đức Quốc xã thực hiện một chương trình g.iết n.gười hàng loạt nhưng ít được biết đến nhằm vào một số người dễ bị tổn thương nhất – đó là những người khuyết tật.
Và, đây là câu chuyện bên trong Aktion T4 – chương trình “trợ tử”…
Bắt đầu như một chương trình trợ tử nhằm mục đích “loại bỏ” trẻ sơ sinh và t.rẻ e.m khuyết tật được coi là “không hội đủ tiêu chuẩn để sống” và sau đó mở rộng đến đối tượng người lớn và người già khuyết tật, năm 1941, chương trình vô nhân đạo này kết thúc trong bối cảnh diễn ra hàng loạt cuộc biểu tình tại nhiều khu vực của xã hội Đức lúc bấy giờ.
Điều đáng sợ nhất là chương trình “trợ tử” mở đường cho Đức Quốc xã lập ra các phương pháp để thực hiện cuộc t.àn s.át hàng loạt người Do Thái gọi là Holocaust.
Chương trình Aktion T4 ra đời từ một lá thư kỳ lạ
Trong cuốn “Mein Kampf” (Con đường đấu tranh của tôi), Adolf Hitler đề cập đến khái niệm của Đức Quốc xã về “thanh lọc chủng tộc” và cho rằng chỉ những đ.ứa t.rẻ khỏe mạnh mới đủ tiêu chuẩn tham gia lực lượng lao động, nghĩa vụ quân sự…
Thuyết tộc thượng đẳng Aryan vốn là một trong những học thuyết quan trọng của Hitler. Trong thuyết Aryan, Hitler muốn cải tạo và thanh lọc dân Đức trở thành một chủng tộc hoàn hảo và trong sạch nhất với các thuộc tính như: mắt xanh, tóc vàng, vóc người cao lớn, sức khỏe mạnh, tuyệt đối trung thành với nước Đức và hiếu chiến.
Để đạt được điều này thì việc tiên quyết là trục xuất hết tất cả dân Do Thái và người Gypsy (dân tộc du mục) khỏi nước Đức.
Ảnh chụp một số cậu bé mắc Hội chứng Down bị giam giữ tại nhà điều dưỡng Heilanstalt Schonbrunn gần trại tập trung Dachau vào ngày 16-2-1934. Những đ.ứa t.rẻ như thế này sẽ sớm trở thành n.ạn n.hân của chương trình trợ tử Aktion T4.
Sau khi chiếm Ba Lan thì từ “trục xuất” đổi thành kế hoạch “t.iêu d.iệt” hết dân Do Thái – nói cách khác là chương trình diệt chủng người Do Thái gọi là Holocaust. Ngoài ra, kế hoạch việc thanh tẩy nội bộ cũng cần được tiến hành. Đối với Đức Quốc xã, thanh tẩy nội bộ nghĩa là những người Đức mang trong mình những bệnh tật như tàn tật, các bệnh thần kinh, bệnh di truyền và thậm chí là lệch lạc giới tính (gay, lesbian) đều cần phải b.ị g.iết để những gen lặn, gen xấu không có cơ hội phát triển.
Và ngay khi lên nắm quyền vào năm 1933, phát xít Đức đã thực thi luật bắt buộc triệt sản đối với người khuyết tật về thể chất và tinh thần. Hầu hết các n.ạn n.hân bị bắt buộc triệt sản sau khi trải qua cuộc xét nghiệm chẩn đoán mơ hồ về bệnh suy nhược cơ thể. Trong khi đó những người mù, điếc, động kinh và nghiện rượu cũng bị gửi đi triệt sản. Nói chung, Đức quốc xã đã triệt sản khoảng 400.000 người. Khi chiến tranh nổ ra vào năm 1939, kế hoạch của Đức Quốc xã đối với người khuyết tật càng trở nên đen tối hơn.
Đầu năm 1939, một lá thư kỳ lạ được gửi đến văn phòng Thủ tướng Đảng Quốc xã từ một người đàn ông Đức tuyệt đối trung thành với đảng Quốc xã tên là Richard Kretschmar. Anh ta cố gắng liên lạc trực tiếp với Hitler với hy vọng được cho phép thực hiện “trợ tử” một cách hợp pháp đối với đứa con trai của mình là Gerhard.
Đ.ứa b.é vừa mới chào đời vài tháng trước đó với những khuyết tật về thể chất và tinh thần nghiêm trọng bao gồm mất chân tay, mù lòa và co giật. Nói tóm lại, Kretschmar đề nghị Hitler cho phép loại bỏ khỏi cuộc sống một cách hợp pháp “quái vật” này.
Sau đó, Hitler giao cho bác sĩ riêng của mình là Karl Brandt trách nhiệm xem xét vụ việc. Sau khi kiểm tra, Brandt kết luận những gì mà Kretschmar nói là chính xác và dĩ nhiên đ.ứa b.é “không có hy vọng cải thiện”. Cuối cùng, đ.ứa b.é Gerhard b.ị g.iết c.hết bằng cách t.iêm t.huốc đ.ộc vào ngày 25-7-1939. Giấy chứng tử cho biết nguyên nhân cái c.hết là do “yếu tim”. Kể từ đó, Hitler lập tức đưa ra một kế hoạch g.iết c.hết hàng loạt những người bị chẩn đoán là khuyết tật về thể chất và tinh thần ở Đức.
Trong vòng ba tuần sau khi Gerhard Kretschmar b.ị g.iết c.hết, một bộ máy quan liêu hoàn toàn bắt đầu hình thành để cấp giấy tờ cho các bác sĩ và nữ hộ sinh trên khắp nước Đức. Tiếp đến, Hitler ký quyết định thành lập tổ chức quái quỷ gọi là “Ủy ban Quốc xã về Đăng ký khoa học về bệnh di truyền và bệnh bẩm sinh” nằm dưới sự chỉ đạo của Karl Brandt và Chánh Văn phòng Thủ tướng Quốc xã Philipp Bouhler, cùng với những người khác.
Ngay sau đó, những người này tiến hành xây dựng một hệ thống g.iết n.gười. Sau mỗi ca sinh nở của sản phụ, một quan chức Quốc xã sẽ phải điền vào một mẫu bao gồm một phần để mô tả các khiếm khuyết về thể chất hoặc quan sát khác mà đ.ứa t.rẻ có thể mắc phải.
Video đang HOT
Một tổ đặc biệt gồm 3 bác sĩ Quốc xã sau đó sẽ xem xét các mẫu đơn – mà không có ai trong số họ thực sự tự kiểm tra bệnh nhân – rồi đ.ánh dấu thập nếu họ cho rằng đ.ứa t.rẻ nên b.ị g.iết c.hết theo chương trình “trợ tử”! Hai trong số ba dấu thập là đủ để đảm bảo việc đưa đ.ứa t.rẻ ra khỏi căn nhà gia đình một cách hợp pháp dưới vỏ bọc giúp chăm sóc y tế nhưng sự thật là sau đó g.iết c.hết chúng.
Karl Brandt, người đầu tiên thực hiện Aktion T4 và Philipp Bouhler, người đứng đầu Aktion T4.
Hàng trăm trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ bị đưa ra khỏi căn nhà gia đình và các cơ sở chăm sóc sức khỏe trên khắp nước Đức để chuyển đến 1 trong 6 bệnh viện tâm thần: Bernburg, Brandenburg, Grafeneck, Hadamar, Hartheim và Sonnenstein. Nhìn từ bên ngoài thì việc đưa những đ.ứa t.rẻ đến những nơi này không có gì là bất thường.
Nhưng, những bệnh nhân nhi mắc các bệnh như: đần độn, bệnh Down, mù bẩm sinh, điếc bẩm sinh, bệnh nhỏ đầu (microephaly), não úng thủy, dị tật chân tay, bại liệt, kinh phong… đều b.ị g.iết bằng cách t.iêm t.huốc đ.ộc (phenol). Tuy nhiên, đôi khi, phương thức g.iết c.hết t.rẻ e.m lại không hề nhẹ nhàng và “êm ái” như thế.
Ví dụ như một bác sĩ tên là Hermann Pfannmller thực hiện một phương pháp cực kỳ tàn độc là dần dần bỏ đói những đ.ứa t.rẻ cho đến c.hết vì kiệt sức. Theo hắn ta, đó là một cách giúp trẻ nhỏ ra đi một cách “tự nhiên và yên bình” hơn là tiêm hóa chất làm tim ngừng đ.ập.
Năm 1940, khi cơ sở của Hermann Pfannmuller ở đất nước Ba Lan bị chiếm đóng được các thành viên của giới báo chí Đức đến thăm, hắn nhẫn tâm nhấc bổng một đ.ứa t.rẻ đang bị bỏ đói lên trên đầu mà tuyên bố: “Đ.ứa b.é này sẽ chỉ sống thêm 2 hoặc 3 ngày nữa thôi! Một thành viên đoàn báo chí trong chuyến viếng thăm đó về sau nhớ lại: “Hình ảnh người đàn ông mập mạp, cười toe toét, nhấc bổng bộ xương thút thít trong bàn tay đầy thịt và xung quanh là những đ.ứa t.rẻ đói khát khác, như vẫn còn hiện rõ trước mắt tôi”.
Cũng trong chuyến thăm này, Pfannmller lên tiếng phàn nàn về những tin tức xấu xa “từ những người kích động nước ngoài và một số quý ông từ Thụy Sĩ” – hàm ý là Hội Chữ thập đỏ, tổ chức cố gắng kiểm tra bệnh viện của “bác sĩ” trong gần một năm tại thời điểm đó.
Sau những ngày đầu tiên của chương trình, Aktion T4 mở rộng phạm vi hơn nữa hướng đến đối tượng t.rẻ e.m lớn hơn và người lớn bị khuyết tật không thể tự chăm sóc bản thân. Dần dần, tấm lưới bẫy người khuyết tật ngày càng rộng hơn và các phương thức g.iết n.gười cũng trở nên tàn độc hơn. Cuối cùng, các n.ạn n.hân được gửi trực tiếp đến một trung tâm g.iết n.gười để “điều trị đặc biệt”, mà lúc đó thường liên quan đến các buồng chứa khí carbon monoxide được ngụy trang dưới dạng vòi hoa sen.
Người phát minh ra “bồn tắm và khử trùng” này chính là Bouhler, cho rằng đây là phương tiện để giữ cho các n.ạn n.hân im lặng cho đến khi biết mình sắp b.ị g.iết c.hết thì đã… quá muộn. Các sĩ quan Quốc xã cấp cao đặc biệt chú ý đến phương pháp g.iết n.gười hiệu quả này và sau đó đưa nó vào sử dụng rộng rãi hơn.
Sự phản kháng quyết liệt
Đảng Quốc xã luôn có mối quan hệ không thuận hòa với cộng đồng tôn giáo nước Đức. Dĩ nhiên sẽ là sai lầm khi nói rằng họ mãi mãi bất hòa, nhưng nhà thờ đại diện cho một hệ thống quyền lực riêng biệt và phần lớn độc lập trong trung tâm của những gì nhanh chóng trở thành một chế độ độc tài.
Ngay từ sớm, sự phản kháng của Công giáo đối với Đức Quốc xã đã dẫn đến quyết định trao quyền giáo dục t.rẻ e.m Đức tại các quốc gia Công giáo cho Giáo hội, trong khi các giáo phái Tin lành dần dần làm hòa với Hitler.
Bác sĩ Hermann Pfannmuller trong phiên tòa xét xử tội ác trợ tử ở Munich, năm 1949.
Năm 1940, chương trình Aktion T4 bị phát hiện. Những tiết lộ về những gì đang diễn ra trong các trung tâm g.iết n.gười bắt đầu được lan truyền. Gia đình của các n.ạn n.hân đều có trải nghiệm gần như giống hệt nhau: con của họ hoặc người lớn bị khuyết tật được một dịch vụ từ thiện chở đi đâu đó.
Cuối cùng, gia đình sẽ nhận được một vài lá thư nếu bệnh nhân có thể viết được, và sau đó có một thông báo rằng người thân của họ đã c.hết do bệnh sởi nên phải được hỏa táng như một biện pháp phòng ngừa lây lan!
Không một cuộc điều tra nào được tiến hành và cũng không có chuyến thăm nào được phép diễn ra. Điều không thể tránh khỏi là một số gia đình cuối cùng sẽ nghe câu chuyện tương tự từ những người khác và đặc biệt là sự việc xảy ra giống nhau trong tất cả 6 bệnh viện tâm thần của chính quyền Quốc xã.
Khi người dân trở nên sáng suốt hơn, giới lãnh đạo nhà thờ bắt đầu lãnh đạo cuộc phản kháng quyết liệt với chương trình Aktion T4 bằng cách nâng cao nhận thức, lên tiếng và thậm chí phát tờ rơi khiến nhiều người Đức chú ý lần đầu tiên. Báo chí nước ngoài thậm chí còn gay gắt hơn về chương trình Aktion T4.
Sau khi cuốn sách “Nhật ký Berlin” của nhà báo Mỹ William L. Shirer mô tả chương trình Aktion T4 xuất bản năm 1941, các nhà báo Mỹ và Anh khác đã làm những gì họ có thể để đưa vụ việc ra ánh sáng.
Kết thúc chương trình Aktion T4
Cuối cùng, để xoa dịu sự phản kháng ngày càng tăng, Hitler đồng ý kết thúc chương trình vào tháng 8-1941, sau khi khoảng 300.000 người đã bị s.át h.ại. Hầu như tất cả các n.ạn n.hân là người Đức hoặc người Áo, và gần một nửa trong số đó là t.rẻ e.m.
Nhưng ngay cả sau khi ngừng các vụ g.iết n.gười khuyết tật hàng loạt vào năm 1941, Đức Quốc xã vẫn tiếp tục tiến hành chương trình t.hảm s.át quy mô hơn gọi là Holocaust mới thành lập. Các ý thức hệ, kỹ thuật, máy móc và nhân sự được sử dụng trong chương trình Aktion T4 đã chứng tỏ là vô giá đối với Đức Quốc xã tại các trại tập trung của chương trình diệt chủng Holocaust.
Theo tư liệu của Bảo tàng và Đài tưởng niệm Holocaust Mỹ: Chương trình “trợ tử” (euthanasia) thực sự là cuộc diễn tập cho các chính sách diệt chủng sau đó của Đức Quốc xã. Cuối cùng, giống như trường hợp của Holocaust, chỉ một số tội phạm phát xít Đức chịu trách nhiệm về chương trình Aktion T4 phải đối mặt với công lý.
Ngay sau chiến tranh, Philipp Bouhler đã t.ự s.át sau khi bị bắt. Trong khi đó, cùng với phiên tòa được gọi là Phiên tòa các bác sĩ năm 1946-1947, Tòa án quân sự quốc tế kết án t.ử h.ình đối với một số bác sĩ Đức Quốc xã vì vai trò của họ trong chương trình Aktion T4 (trong số các tội danh khác), bao gồm cả bác sĩ Karl Brandt.
Tiến sĩ Pfannmuller cuối cùng bị b.uộc t.ội vì vai trò của hắn ta trong hàng loạt vụ g.iết n.gười vào năm 1951 nhưng chỉ bị kết án 5 năm tù giam. Sau đó, Pfannmuller đã kháng cáo thành công để giảm xuống còn 4 năm. Pfannmuller được thả ra vào năm 1955 và c.hết lặng lẽ tại nhà riêng ở Munich năm 1961. Ngày nay, một đài tưởng niệm được dựng lên gần địa điểm cũ của trụ sở chương trình Aktion T4 tại Berlin, nơi các quan chức Đức Quốc xã đã tổ chức một vụ g.iết n.gười hàng loạt.
Duy Minh
Theo An ninh Thế giới
Nữ điệp viên một chân khiến Đức Quốc xã điên đảo
Virginia Hall có thể chỉ có một chân, nhưng không một điệp viên nào khiến Đức quốc xã điên đảo như người phụ nữ mang biệt danh "Chân gỗ" này.
Mang một chân gỗ nhưng Virginia Hall hoạt động xông xáo, khiến phát xít Đức thất điên bát đảo. Ảnh: CIA
Lực lượng Gestapo (Mật vụ) của Đức Quốc xã đã gọi Hall là "người nguy hiểm nhất trong các điệp viên quân Đồng minh". "Chúng ta phải lùng ra và t.iêu d.iệt cô ta", chúng tuyên bố. Phát xít Đức cũng cho in những cảnh báo như vậy trên hàng trăm poster truy nã kèm theo t.iền thưởng hậu hĩnh cho bất cứ thông tin nào về nữ điệp viên gây tổn thất nặng nề cho Đế chế thứ Ba.
Đức Quốc xã đã giao trách nhiệm cho toàn bộ đội ngũ điệp viên hai mang của họ thu thập bất cứ thông tin nào về người phụ nữ bí ẩn này và loại bỏ cô ngay khi tìm thấy. Nhưng Gestapo và sĩ quan cao cấp phụ trách săn lùng Virginia Hall là Klau Barbie đã không bao giờ tìm ra được quốc tịch thật hay tên thật của nữ điệp viên mang biệt danh "Chân gỗ".
Điều này khiến Barbie tức giận đến nỗi hắn từng phát khóc trong một cơn thịnh nộ. "Tôi sẽ đ.ánh đổi bất cứ thứ gì để có được bàn tay của con chó cái Canada cụt chân đó", hắn gầm lên.
Tất nhiên, Virginia Hall không phải là người Canada. Và còn rất nhiều điều khác mà Đức quốc xã chưa bao giờ biết về nữ điệp viên táo bạo này.
Virginia Hall sinh ra ở Baltimore, Mỹ vào ngày 6/4/1906 trong một gia đình mục sư giàu có, sống nơi nông trang thanh bình. Là một học sinh xuất sắc, cô được bầu làm lớp trưởng tại Trường Quốc gia Roland Park, nơi cô còn là tổng biên tập tờ báo trường và đội trưởng đội khúc côn cầu.
Sau những năm học phổ thông đầy ấn tượng, Hall tiếp tục theo học tại trường Barnard và Radcliffe, hai trong số những trường đại học nghệ thuật tự do danh giá nhất nước Mỹ. Không dừng ở đó, Hall quyết định tiếp tục con đường học vấn ở các thành phố châu Âu như Paris và Vienna. Ở nước ngoài, cô sở hữu bằng tốt nghiệp về kinh tế và luật pháp quốc tế, thông thạo tiếng Pháp, tiếng Ý và tiếng Đức.
Sau khi hoàn thành việc học, không xin vào được Bộ Ngoại giao Mỹ, Hall đành chấp nhận vị trí thư ký tại Đại sứ quán Mỹ ở Warsaw, Ba Lan vào năm 1931 trước khi được chuyển đến lãnh sự quán Mỹ tại Izmir, Thổ Nhĩ Kỳ. Tại đây, trong một chuyến dã ngoại săn b.ắn với bạn, Hall đã ngã bổ nhào vào hàng rào dây thép gai và vô tình làm khẩu s.úng ngắn cướp cò, b.ắn thẳng vào chân cô. B.ị h.oại t.ử vết thương, Hall phải cắt bỏ chân trái đến đầu gối.
Nỗi bất hạnh bi thảm này đã dập tắt mọi hy vọng của Hall được làm việc trong phái đoàn ngoại giao, bởi Bộ Ngoại giao Mỹ có các quy tắc nghiêm ngặt về tuyển dụng người khuyết tật. Khi phục hồi sức khỏe trở về nhà ở Maryland, Hall nộp đơn ứng tuyển vào Bộ Ngoại giao song bị từ chối.
Không chịu từ bỏ, Hall học cách đi trên chiếc chân giả mà cô đặt tên là "Cuthbert" của mình. Năm 1939, Hall xin nghỉ làm thư ký rồi trở lại Pháp ngay trước đêm Đức Quốc xã xâm lược đất nước hình lục lăng vào tháng 5/1940.
Với mong muốn đóng góp cho kháng chiến, Hall tình nguyện làm lái xe cho dịch vụ cứu thương của Pháp. Tuy nhiên, cô nhanh chóng phải chạy trốn tới London khi Paris thất thủ trước sức mạnh quân Đức.
Ở London, cô tình nguyện phục vụ trong đơn vị Điều hành Hoạt động đặc biệt (SOE), và được đào tạo về vũ khí cũng như hoạt động kháng chiến. Chẳng bao lâu, Virginia Hall bắt đầu ứng dụng thành thục những kỹ năng này và tự ghi tên mình vào lịch sử với tư cách một trong những điệp viên huyền thoại nhất Thế chiến II.
Khi gia nhập SOE, Virginia Hall (với mật danh Germaine) được cử đến Pháp để thu thập thông tin tình báo về các hoạt động của quân Đức, đồng thời giúp tổ chức và vũ trang cho lực lượng kháng chiến Pháp.
Sang Pháp vào tháng 8/1941, cô tự nhận mình là một phóng viên tờ New York Post. Và chỉ đến tháng 11, Hall đã thiết lập được một mạng lưới bí mật những công dân Pháp trung thành với lực lượng kháng chiến, mang mật danh là HECKLER.
HECKLER là một thành công đáng kinh ngạc, họ đã giúp nhiều phi công Anh bị Đức b.ắn hạ chạy thoát an toàn, cung cấp thông tin đáng giá cho quân Đồng minh và đưa một số đơn vị SOE mới vào Pháp.
Mật thám Gestapo của Đức Quốc xã điên cuồng săn lùng "quý cô Chân gỗ" cùng các chiến hữu của Hall. Trong chiến dịch này, chỉ huy Gestapo, Barbie có thể đã bắt được nhiều đặc vụ HECKLER, nhưng không phải là Virginia Hall.
Tới tháng 11/1942, Hall lại phải chạy trốn sang Tây Ban Nha sau khi Đức chiếm giữ những phần lãnh thổ còn lại của Pháp. Nữ điệp viên quả cảm đã phải dùng chiếc chân thật làm điểm tựa, rồi kéo lê chân giả vượt qua hành trình mùa đông khắc nghiệt ở vùng núi Pyrenees, miền Nam nước Pháp. Có thời điểm trong hành trình nguy hiểm, Hall truyền tin nhắn về cho tổ chức của mình ở London, nói đùa rằng Cuthbert đang gây cho cô một chút khó khăn. Nhóm SOE ở London không biết Cuthbert là mật danh Hall đặt cho chiếc chân giả, đã trả lời rằng: "Nếu Cuthbert gây khó khăn cho cô, hãy loại anh ta".
Hall tới được Tây Ban Nhan an toàn, nhưng bị bắt giữ ngay tại một nhà ga vì tội vượt biên trái phép. Cô bị giam giữ trong sáu tuần, trước khi được giới chức Mỹ tại Barcelona bảo lãnh cho cô tự do. Do SOE của Anh từ chối đưa Hall trở lại Pháp vì hoạt động của cô đã bị lộ, "Chân gỗ" gia nhập Cơ quan Công tác Chiến lược Mỹ (OSS), lực lượng t.iền thân của Cơ quan Tình báo trung ương Mỹ (CIA) ngày nay. Tháng 5/1944, cô được cử quay trở lại Pháp dưới vỏ bọc Marcelle Montagne, một cô thôn nữ sống ở vùng nông thôn.
Hall nhuộm tóc tàu xám, đi lê chân để tránh lộ ra tiếng chân gỗ, và thậm chí còn làm lại răng cho ra dáng phụ nữ Pháp. Nhiệm vụ của cô gái làng là điều hành một trạm truyền tin radio và bí mật hỗ trợ cho các lực lượng chống Đức cũng như tiếp tục dò la, báo tin về hoạt động của quân phát xít.
Thậm chí còn hơn thế, Virginia Hall đã từng tấn công cả quân Đức. Trong báo cáo cuối cùng của mình về tổ chức (OSS), Hall tuyên bố rằng đội của cô đã phá hủy 4 cây cầu, làm trật bánh tàu hỏa, cắt đứt tuyến đường sắt quan trọng ở nhiều nơi và phá hủy các đường dây điện thoại. Họ cũng được báo cáo đã t.iêu d.iệt khoảng 150 tên Đức và bắt 500 tên khác.
Bản báo cáo cuối cùng được đưa ra vào khoảng tháng 9/1944, khi OSS chấm dứt nhận thông tin từ Hall vì lúc này lực lượng Đồng minh đã giải phóng khu vực sau cuộc đổ bộ Normandy. Sự kiện này cũng kết thúc những ngày tháng phi thường của Virginia Hall với tư cách một điệp viên thời chiến.
Sau chiến tranh, Chính phủ Pháp đã trao tặng cô Huân chương Chiến công Bội tinh với Nhành dương liễu; người Anh dành cho Virginia Hall huân chương Đế chế Anh và Tướng Mỹ William Donovan trao tặng cô huân chương Bảo quốc Thập tự.
Tổng thống Mỹ Harry Truman muốn đích thân trao huân chương cho Hall trong một buổi lễ công khai, nhưng "Chân gỗ" từ chối vì tin rằng điều đó sẽ tiết lộ quá nhiều về cô cho những kẻ thù vẫn còn đâu đó.
Với kinh nghiệm của một điệp viên sừng sỏ, Virginia Hall tiếp tục làm việc cho CIA với tư cách là nhà phân tích cho đến khi nghỉ hưu ở t.uổi 60 vào năm 1966. Bà sống những ngày còn lại ở bang Maryland và qua đời năm 1982 ở t.uổi 76.
Theo danviet.vn
Vì sao Liên Xô không gia nhập phe đồng minh chống phát xít năm 1939? Anh, Pháp, và Liên Xô từng cố gắng hình thành một liên minh chống phát xít Đức, nhưng nỗ lực này đổ vỡ và Stalin ký thỏa thuận với chính Đức Quốc xã. Tình hình ở châu Âu vào mùa xuân năm 1939 cực xấu. Chính sách làm hài lòng mà Anh và Pháp theo đuổi, nhằm cố giữ cho trùm phát xít...