Chương 7 tố cáo chồng cũ Thanh Bạch của nghệ sĩ Xuân Hương: ‘Anh dọa nhét heroin vào vali của tôi’
Khép lại chương 6 với màn nhớ thương đẫm lệ mà Thanh Bạch dành cho “thằng vợ”, Xuân Hương tiếp tục hé lộ cuộc sống địa ngục khi chuyện tình đồng tính của chồng bại lộ.
Cuộc sống hôn nhân tăm tối cách đây 13 năm được nữ nghệ sĩ Xuân Hương vén màn qua từng phần. Mỗi ngày là một tiết lộ động trời của bà về chồng cũ – nam MC Thanh Bạch khiến nhiều người không khỏi ngỡ ngàng.
Phần tự truyện của Xuân Hương có thể xem như một thước phim chạy chậm, với đầy đủ tuyến nhân vật… Sau 3 chương mở đầu nói về cuộc sống làm dâu, làm vợ trăm bể khổ của mình, nữ nghệ sĩ tiếp tục phơi bày chuyện giới tính của MC Thanh Bạch ở chương 4 và những câu chuyện hấp dẫn ở những chương kế tiếp.
Chàng trai cắt tóc – người tình bé mọn được chồng dẫn về nhà ân ái tình cảm mà Xuân Hương không hề hay biết. Đến khi phát hiện, tim bà như thắt lại, càng đau lòng hơn khi chồng thừa nhận lấy mình chỉ làm bình phong. “Ừ đó! Tôi lấy em để làm bức bình phong. Bây giờ tôi phải sống cho tôi. Nếu em chấp nhận thì sống tay ba. Nếu không thì ly dị! Ly dị”.
Khi mọi chuyện không còn gì để giấu, anh không ngại khóc lóc trước mặt vợ, mà Xuân Hương cho rằng bà như người mẹ vỗ về đứa con chỉ vì “thằng vợ” của anh đi dăm bữa chưa thấy về.
Tiếp nối chuyện tính đồng tính hấp dẫn của chồng cũ, chương 7 mới đây của Xuân Hương tiết lộ những ngày giông tố của bà đã đến. Vì lỡ tâm sự chuyện giới tính của Thanh Bạch với người bà con bên chồng tại Mỹ, mà Xuân Hương bị khủng bố tinh thần dữ dội. Bà cho biết, chồng liên tục nhắn tin đe dọa sẽ nhét heroin vào vali của mình khi đáp chuyến bay về nước.
“Anh gửi liên tục hàng loạt tin nhắn khủng bố tôi với nội dung rất khủng khiếp và kinh tởm đe doạ danh dự những người thân yêu nhất của tôi mà tôi không thể nói ra ở đây. Tôi đổ gục xuống”, Xuân Hương cho biết.
Hai nhân vật khác cũng xuyên suốt trong các chương tự truyện của Xuân Hương là cô Ba và mẹ chồng. Trong chương này, cả hai tiếp tục là “hậu phương” vững chắc cho con trai, vạch đường đi nước bước để hòng “trừng trị” nàng dâu.
Toàn bộ “Chương 7 – Cái đêm hôm ấy đêm gì” được nghệ sĩ Xuân Hương đăng tải:
“Chuyện anh và ‘thằng vợ yêu’ của anh đổ bể bốc mùi khắp nơi không biết qua những con đường nào. Nhưng có một đường chắc chắn là sau khi cái sào huyệt dùng để tiết ‘hộc-môn’ bị động ổ thì ‘thằng vợ yêu’ của anh đi lu loa về mối tình thanh mai trúc mã của hai người. (À, tôi còn quên một chi tiết rất đáng yêu là anh đã tặng cho ‘thằng vợ’ cái tên Thanh Thanh H vì tên thật là H.)
Đi diễn gặp đồng nghiệp tôi thấy cái mặt mình không được bình thường. Hình như nó hơi ngu ngu. Hình như giống tấm thớt vì nó sượng. Nhìn ai cũng bằng vẻ mặt lấm lét, có vẻ gian gian mặc dù tôi không ăn cắp của ai cái gì.
Thỉnh thoảng có một vài đồng nghiệp hỏi tôi. Tôi ậm ừ không biết nên trả lời có hay không. Nhưng có một điều tôi biết rõ là tôi thấy nhục, nhục một cách thật sự. Bởi vì thà anh chơi bời với mấy cô gái điếm thì tôi còn có thể trả lời được, mặc dù chuyện nầy cũng tởm lợm thật. Nhưng dù sao mấy cô gái điếm cũng là giống cái. Còn chuyện của anh hiện tại thật là không thể nào tưởng tượng được. Tôi thầm ‘trách’ mọi người tại sao không hỏi ngay chính chủ – là anh thì có phải đỡ khó xử cho tôi không!
Đã vậy còn có lời đồn rằng tôi là les, anh là gay. Hai bên ‘bắt tay nhau’ theo một cái ‘hợp đồng hôn nhân’ để làm liên danh đi diễn thôi. Sở dĩ họ nói vậy vì họ nói rằng nếu tôi là giống cái trăm phần trăm thì tại sao tôi không cặp bồ với ai hết?!
Nghe chuyện đồn đoán tôi cũng hoang mang về giới tính thật của tôi: sống với anh tôi đã nghiễm nhiên biến thành đàn ông, nay miệng đời lại ban tặng thêm cho tôi cái chữ les. Cuối cùng tôi cũng chẳng biết tôi thuộc giống gì, tôi là ai. Chỉ biết tôi là tôi, là một sinh vật biết nói tiếng người đang lặn ngụp trong đau khổ.
Nhưng nghĩ lại tôi cũng thấy được an ủi rằng tôi không phải hạng bồ bịch lăng nhăng. Vậy là phước lớn cho tôi rồi.
Trong lúc tôi đau đớn đến tột cùng lại còn phải chịu tiếng bấc tiếng chì thay cho anh và gia đình anh thì từ Bộ Tổng Tham Mưu vẫn liên tục ra chỉ thị thông qua anh bắt tôi phải thi hành. Thêm vào đó là những tội lỗi từ trên trời giáng xuống đầu tôi thông qua miệng của bộ ba quyền lực.
Một hôm anh đang nói chuyện điện thoại với Tổng Tham Mưu Trưởng cô Ba thì anh đưa cho tôi nói chuyện với ‘đấng bề trên’. Theo đó tôi được biết rằng tôi bị mang tội bất hiếu với ba má chồng, với chồng và với cả em chồng. Tôi đính chính bằng cách chứng minh rằng tôi vẫn một lòng hiếu để với bên chồng.
Tôi nhắc lại chuyện tôi tự nguyện và đề nghị dành hết số tiền tôi và anh dành dụm được kể từ ngày bắt đầu đi diễn biếu hết cho ba má anh để xây nhà mặc dù lúc đó tôi và anh vẫn chưa có nhà riêng, vẫn còn ở trong căn phòng chật chội mà ba tôi chừa lại sau khi cho những người cán bộ khác trong trường sân khấu đến ở trong ngôi nhà của ba tôi được nhà nước cấp.
Tôi còn nêu ra những bằng chứng để cô Ba nhớ lại rằng tôi lo cho gia đình chồng hơn lo cho ba má tôi thì lập tức cô Ba ‘bổ cho tôi mấy nhát’ trên đầu rằng: ‘Người ta á hả, là người ta lo cho gia đình mình trước rồi mới tới gia đình chồng. Còn chị lại lo cho bên chồng trước mới tới gia đình mình. Chị là người đặc biệt à! Thiệt đó, đặc biệt à! Thiệt đó, đặc biệt à!’.
Video đang HOT
Rồi cô còn thưởng thêm cho tôi một câu: ‘Kể ra thì chị cũng là người tốt đó, biết lo cho gia đình chồng. Nhưng tất cả chỉ là bề ngoài giả tạo mà thôi’.
Tôi cúp máy và than vãn với anh: Sao cô Ba lại có thể nói em như vậy. Anh trừng hai con mắt và nghiến răng nói thẳng vô mặt tôi: ‘Em phải cẩn ngôn à!’. Tôi giật bắn người vì tin rằng mình vừa phạm phải tội tầy đình nên anh mới dùng chữ Nho để giáo huấn tôi. Nhìn nét mặt hể hả của anh, tôi thấy tự hào cùng anh vì anh em nhà anh rất đoàn kết với nhau như lời anh vẫn thường khoe.
Bên cạnh đó anh vẫn tiếp tục gây hấn bằng cách làm những chuyện ngược đời cho tôi bực tức để anh có cớ gây lộn. Gây xong anh lại báo cáo về Bộ Tổng Tham Mưu cho họ mắng nhiếc tôi, rằng tôi biến cuộc sống của anh thành địa ngục thì anh đương nhiên có quyền đi cặp với Thanh Thanh H.
Anh càng ngày càng coi thường tôi trong tất cả mọi hành động mặc cho bệnh của tôi ngày càng nặng thêm.
Kịch bản thì anh không viết được nhưng trong những lúc giới thiệu chương trình, anh lại sáng tác thêm nhiều câu để chửi xéo tôi ngay trên sân khấu. Càng ngày anh càng gia tăng khủng bố. Con tôi rất bất bình vì nhiều lần chứng kiến cảnh anh chửi rủa mẹ nó không tiếc lời. Nó rất thương tôi vì hàng ngày thấy tôi rên rỉ vật vã với những cơn đau đầu kinh niên. Nhớ những lúc nó lăng xăng bóp đầu, bóp trán cho tôi mà ứa nước mắt.
Sở dĩ càng ngày tôi càng xuống giá một cách thảm hại và ngày càng nghẹt thở vì sự ‘quản thúc’ của Tổng Tham Mưu Trưởng cô Ba là vì đến khi con tôi bước vào tuổi ‘dở ông dở thằng’, sợ tâm sinh lý con tôi phát triển phức tạp cần phải có người lớn bên cạnh.
Hơn nữa, ngay từ lúc nó được 6 tháng tôi đã ẵm nó theo đi diễn đến mức bệnh hoạn triền miên, đến tuổi vào mẫu giáo cho tới lớn tôi cũng không được gần gũi con nhiều vì mỗi ngày cháu chỉ được gặp tôi vào lúc sáng sớm khi đưa nó đến trường và buổi chiều khi đón nó về nhà rồi tôi đi diễn. Lâu dần nó bị những cơn xung động mỗi khi thấy tôi chuẩn bị đi diễn. Vì vậy tôi đành phải nghỉ diễn ở nhà lo cho con và làm ‘hậu phương’ cho anh.
Thỉnh thoảng tôi tổ chức chương trình ‘Những Người Thích Đùa’ để đỡ nhớ nghề. Trước kia khi còn đi diễn hàng đêm tôi đã không được ‘tổ quốc ghi công’ vì Bộ TTM luôn cho rằng anh mới là người làm ra tiền. Nhưng vì con, tôi quyết hy sinh nghề nghiệp mặc dù tôi đã lường trước những rắc rối của một người ‘thất nghiệp’.
Đến năm 2006 tôi và anh đi Mỹ. Chuyến du lịch đó không những không tiết ra ‘hộc-môn’ hạnh phúc mà nó lại tiết ra cái ‘hộc-môn’ quái quỷ gì đó mang tai hoạ cho tôi, và cũng nhờ đó mà tôi được tha tội chết cho đến bây giờ.
Số là anh có người chị cô cậu ruột ở Las Vegas nên lần qua Mỹ anh rủ tôi đến nhà người chị đó chơi. Sau đó anh về trước, bảo tôi nên trở lại đó đi xem thêm nhiều chương trình nghệ thuật. Nghe lời anh tôi trở lại.
Một hôm người chị đó tâm sự với tôi về chuyện gia đình, chuyện chồng con và chuyện mẹ chồng nàng dâu của chị cùng rất nhiều chuyện giữa gia đình chị ấy và gia đình anh. Chị nói có nghe về chuyện gia đình anh đối xử tệ với tôi và tỏ vẻ cảm thông. Thấy chị thiệt tình, tôi cũng trút niềm tâm sự đang sôi đến đỉnh điểm trong đầu tôi.
Rồi chị cũng bàn về chuyện giới tính của anh, ra vẻ rất hiểu với nỗi khổ đau của tôi. Đêm đó tôi được khóc như thác đổ với một người bên gia đình chồng. Tưởng chừng như mình được an ủi rất nhiều. Có ngờ đâu sau khi nói chuyện, chị đem chuyện nói lại ngay với chồng.
Rồi hai người lập tức gọi điện thoại về cho anh và cô Ba. Họ méc rằng tôi nói anh là gay và kể lại hết những gì tôi đã trút lòng ra với chị. Ngày hôm sau chồng chị tỏ vẻ đồng cảm vô cùng với tôi để tiếp tục moi ruột gan tôi ra. Anh ta nói: ‘Từ lâu ai nhìn mà chẳng biết TB là gay’. Rồi những cuộc điện thoại giữa Mỹ – Việt Nam lại tiếp tục nhưng tôi không hề biết.
Má chồng chị thấy mặt tôi buồn như đưa đám và vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt, hỏi tôi có phải anh là gay không? Tôi gật đầu. Chị biết được mắng cho tôi một trận vì tội tôi đã nói với má chồng chị chuyện bí mật bên nhà chị làm cho chị xấu hổ.
‘Tin động trời’ nầy ngay lập tức bay về Việt Nam. Liền sau đó tôi liên tục bị anh khủng bố qua Mỹ bằng tin nhắn điện thoại. Anh nhắn rằng: ‘Vài hôm nữa mầy về qua Tân Sơn Nhất, tao cho đàn em nhét heroin vào trong vali của mầy. Coi như xong phim’.
Anh gửi liên tục hàng loạt tin nhắn khủng bố tôi với nội dung rất khủng khiếp và kinh tởm đe doạ danh dự những người thân yêu nhất của tôi mà tôi không thể nói ra ở đây. Tôi đổ gục xuống.
Tôi như phát điên và sợ hãi đến tột độ vì sợ những điều anh đe doạ sẽ xảy ra ỏ nhà lúc tôi chưa kịp về. Tim tôi cứ nhẩy thon thót khi tin nhắn của anh liên tục dội tới.
Lúc đó tôi đang ở nhà bạn tôi. Xem tin nhắn khủng bố của anh, bạn tôi vô cùng lo lắng và sợ hãi cho tôi.
Ngồi trên máy bay về Việt Nam, mặc dù không khóc nhưng nước mắt tôi cứ liên tục rơi xuống. Đã vậy, không biết tại sao người ta lại mở những bài hát và khung cảnh nước Nga càng làm nước mắt tôi trào ra như thác.
Về tới Việt Nam đã chiều tối. Bước vô nhà trong lúc chỉ chực ngã quỵ vì sợ hãi thì tôi giật mình ngỡ ngàng với một nhà đầy người (anh giới thiệu là bạn anh) mà tôi chưa từng biết mặt trong đó có cả một nhà sư. Trên bàn là một bó hoa hồng to tướng chừng cả trăm bông.
Anh vui vẻ nói rằng anh và những người bạn chuẩn bị hoa ra sân bay đón tôi về nhưng anh tính sai giờ nên bị ‘bể sô’. Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi anh vừa đang hiện thân là một con ác quỷ bỗng dưng lột xác thành một thiên thần tình ái.
Màn ảo thuật thay trắng đổi đen biến hoá khôn lường trong tâm địa của anh làm tôi thấy rợn người kinh sợ, không biết anh sẽ giờ chiêu trò gì với tôi nữa.
Tôi rùng mình thoáng nghĩ đến cái màn tặng hoa đón ‘vợ yêu’ rất chi là rồ-man-tịch giữa sân bay trước sự chứng kiến của bao nhiều người nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Ngay lập tức tôi lại nhớ đến cái vụ anh hăm sẽ cho đàn em bỏ heroin vào va ly mà lạnh sống lưng.
Khách ra về. Tôi mệt lả người. Chỉ qua hai ba câu nói là anh vô nhà tắm, cạo trọc đầu rồi bước vô phòng cho tôi nhìn thấy với vẻ mặt ý như ngầm nói rằng ‘mầy đã dồn tao đến đường cùng đến mức tao phải cạo đầu’. Rồi anh mở cửa bỏ nhà ra đi ngay trong đêm đó.
Cái đầu tôi như đặc quánh lại. Tôi như ngừng thở. Thần kinh tôi căng lên. Tôi ý thức được rõ ràng rằng tôi sẽ phải đối đầu với những tai hoạ kinh hoàng mà anh và Bộ TTM sẽ tiếp tục giáng xuống đầu tôi”.
Nghệ sĩ Xuân Hương cho biết, câu chuyện vẫn chưa đến hồi kết, và bà sẽ còn tiếp tục lật tẩy cuộc hôn nhân đen tối trong bài đăng tiếp theo.
Trước đó, trao đổi với 2Sao.vn, nghệ sĩ Xuân Hương khẳng định những bài đăng trên mạng là của mình và đảm bảo tính chân thực của thông tin. Nối máy với quản lý MC Thanh Bạch, chúng tôi chưa nhận được hồi âm. Qua Zing.vn, Thanh Bạch cho biết không muốn bình luận về sự việc này.
Theo Vietnamnet
NS Xuân Hương tung bằng chứng, kể chuyện chồng cũ nhớ nhung "thằng vợ" rồi cải thiện bằng cách gọi người đấm bóp về nhà
Màn vạch mặt chồng cũ của NS Xuân Hương vẫn chưa có hồi kết.
Đến hẹn lại lên, mới đây NS Xuân Hương lại tiếp tục trình làng chương mới trong tuyển tập "tố chồng cũ" của mình.
Lần này, NS Xuân Hương chia sẻ về những tháng ngày dằn vặt chuyện ly dị hay không ly dị. Theo bà chia sẻ, suốt một thời gian dài bà đều ngổn ngang trong đầu, thấy có lỗi với con vì không chọn cho con một người cha đúng nghĩa.
Mặc dù đau khổ nhưng NS Xuân Hương lại tự dằn vặt bản thân rằng không thể nào để cho con thành trẻ không cha. "Tôi không thể để cho con tôi thiếu cha hoặc thiếu mẹ. Con tôi không thể sống cù bơ cù bất như tôi ngày xưa", bà chia sẻ.
Trong lúc đang rối bời vì chuyện lo lắng cho con một mái ấm hoàn chỉnh thì khi ấy: "Trong lúc tôi ruột gan tôi rối bời thì anh khóc như mưa vì nhớ "thằng vợ". Anh than khóc với tôi rằng anh nhớ nhung như thế nào. Ôi trời tôi tưởng như mình có con gái đang tuổi mới biết yêu. Anh vật vã bỏ ăn bỏ uống như mấy người đang cấn thai vậy. Nhờ anh mà lần đầu tiên tôi mới biết tình yêu ở lứa tuổi dậy thì là như thế nào".
NS Xuân Hương còn chia sẻ rằng vì nhớ "thằng vợ" quá MC Thanh Bạch còn gọi người đấm bóp dạo vào nhà: "Nhớ nhung là vậy. Nhưng trong lúc tạm xa vắng, anh "cải thiện" bằng cách kêu mấy người đấm bóp dạo vô nhà, mở nhạc du dương nhè nhẹ, ánh sáng mờ ảo.....anh nhắm mắt lại hưởng thụ những màn vuốt ve đến rợn người".
Trong status dài của mình, NS Xuân Hương còn chia sẻ loạt "tâm thư" được cho là của em gái MC Thanh Bạch: "Cô Ba còn phân tích thêm cho anh rằng anh già và xấu hơn "thằng em dâu" nên về dài lâu sẽ không bền vì sự chênh lệch ngày càng xa sợ "thằng em dâu" sẽ bỏ anh mà đi. Cô Ba cũng nhắc anh nên tạm thời đừng liên lạc với "thằng vợ", nếu không thì bà Hương sẽ cho người rình rập để bắt quả tang rôi bả rêu rao thì khó ly dị".
Không biết màn tố chồng cũ sẽ dài tới bao nhiêu nhưng hiện tại có vẻ như người hâm mộ đã bắt đầu thấy mệt mỏi với những màn đấu tố này.
VÌ THIẾU LÃNG MẠN TÌNH TA TAN VỠ
Chương 6.
Bên bờ vực thẳm Đêm đêm ôm con vào lòng mà nghe tim mình nát tan. Tôi thấy tôi vô cùng có lỗi với con tôi khi mà tôi không chọn được cho nó một người cha đúng nghĩa. Trong đầu ngổn ngang với câu hỏi "ly dị hay không ly dị?" Tôi nghĩ tới tuổi thơ cơ cực của tôi phải ở trọ xa má tôi, không có tình thương, cuộc đời chỉ toàn nước mắt, học khôn qua tiếng la mắng của người khác, luôn phải nhìn vào sắc mặt của người khác mà sống.
Tôi đã cố vượt qua những nhọc nhằn để kiếm được tấm bằng cấp mong rằng sẽ thay đổi được số phận cho con tôi mai nầy không phải khổ như tôi. Tôi mong có được người chồng biết yêu thương tôi để bù lại quãng đời tôi đã "mồ côi". Giờ đây dẫu là một gia đình tan nát, nhưng dù sao đó cũng là một cái vỏ bọc cho tôi bám víu để tôi tự huyễn hoặc rằng tôi cũng có một gia đình. Nếu tôi buông tay thì tất cả ước mơ của cả một đời khốn khổ về một mái ấm gia đình (dẫu chỉ là cái bề ngoài mong manh để tự lừa dối mình) cũng sẽ vỡ vụn, tan nát.
Đứa con của tôi cũng là một báu vật đối với tôi vì tôi phải đổi cả cuộc đời của mình để có được. Tôi không thể để cho con tôi thiếu cha hoặc thiếu mẹ. Con tôi không thể sống cù bơ cù bất như tôi ngày xưa. Tôi nghĩ tới anh. Tôi nghĩ tới ba má tôi và cả ba má anh sẽ bị tiếng đời dị nghị khi con mình ly dị.
Một đêm nọ tôi hỏi con tôi:"Nếu ba má không sống chung với nhau nữa thì con ở với ai?" Con tôi thỏ thẻ:"Con ở với má". Rồi ngừng một chút nó nói tiếp:"Mà thôi, ở với người nầy thì không có người kia. Hổng ở với ai hết cho huề đi".
Nước mắt tôi rơi trong đêm tối. Tôi cố nuốt tiếng nấc vào trong cho con tôi không nghe thấy. Nhiều đêm nước mắt tôi vẫn rơi lặng thầm. Tôi không muốn trí óc non nớt của con tôi sẽ nặng lòng, nhất là tôi không muốn anh thấy những giọt nước mắt của tôi rồi báo về Bộ Tổng Tham Mưu khiến họ đắc thắng mà hành hạ tôi thêm. Tôi lại nghĩ đến tương lai đen tối của con tôi nếu ba má nó ly hôn như nhiều đứa con của nhiều gia đình có hoàn cảnh tương tự như tôi đã từng biết. Trong đầu tôi ngổn ngang với muôn ngàn câu hỏi. Tôi thấy khiế sợ nếu như con tôi có bề nào. Thôi thì vì con, tôi sẽ cố gắng lê lết cuộc đời mình thêm phút nào hay phút ấy cho con tôi có được đầy đủ cha mẹ, dẫu rằng câi không khí gia didnh đang giết lần giết mòn con tôi và dần dần biến nó thành cậu bé tự kỷ. Trong lúc tôi ruột gan tôi rối bời thì anh khóc như mưa vì nhớ "thằng vợ". Anh than khóc với tôi rằng anh nhớ nhung như thế nào. Ôi trời tôi tưởng như mình có con gái đang tuổi mới biết yêu. Anh vật vã bỏ ăn bỏ uống như mấy người đang cấn thai vậy.
Nhờ anh mà lần đầu tiên tôi mới biết tình yêu ở lứa tuổi dậy thì là như thế nào. Nhớ nhung là vậy. Nhưng trong lúc tạm xa vắng, anh "cải thiện" bằng cách kêu mấy người đấm bóp dạo vô nhà, mở nhạc du dương nhè nhẹ, ánh sáng mờ ảo.....anh nhắm mắt lại hưởng thụ những màn vuốt ve đến rợn người.
Tôi nhìn thấy rồi bỗng thắc mắc, có phải chăng tôi đã trở thành một bà tài pán trong một động nào đó! Rồi tôi nhớ tới trước kia khi anh đã ngủ riêng từng có lần tôi ôm anh thì được anh "tặng" cho tôi một đạp làm tôi thấy thật nhục nhã.
Trong "tình yêu" thì anh yếu đuối như vậy, nhưng với tôi thì anh rất mạnh mẽ trong chuyện sai khiến với thái độ rất là kẻ cả vì lúc nầy hai thành viên kia của Bộ Tổng Tham Mưu thường xuyên liên lạc với "Thiên Lôi bụp đâu chết đó" là anh để tung ra một chiến dịch tấn công tôi ráo riết hơn, bạo liệt hơn chuẩn bị dọn đường cho công cuộc ly dị. Tổng Tham Mưu Trưởng cô Ba đã dày công soạn thảo một bức tâm thư dày cộm đến hơn chục trang giấy học trò.
Trong đó có phân tích rõ tại sao phải ly dị, lý do là tôi không thần phục nhà chồng, quá hỗn hào với mẹ chồng và cô Ba, không coi chồng ra gì.
Sau cùng vị Tổng Tham Mưu Trưởng kết luận một câu xanh dờn rằng:"Anh ly dị đi ! Em sẽ bên cạnh anh để Thanh Bạch mãi mãi trong lòng quần chúng.(.....) Anh nghe lời em đi! Đạo diễn nầy không có dở đâu." Quao! Bây giờ ngẫm lại thấy cô Ba nói rất chính xác: từ khi ly dị tới nay là 13 năm, thấy anh chưa bao giờ chìm.
Càng ngày càng khởi sắc, càng ngày càng nổi bần bật; nổi nhất là trong cách ăn mặc. Trong thư Tổng Tham Mưu cô Ba còn phân tích thêm cho anh rằng anh già và xấu hơn "thằng em dâu" nên về dài lâu sẽ không bền vì sự chênh lệch ngày càng xa sợ "thằng em dâu" sẽ bỏ anh mà đi.
Cô Ba cũng nhắc anh nên tạm thời đừng liên lạc với "thằng vợ", nếu không thì bà Hương sẽ cho người rình rập để bắt quả tang rôi bả rêu rao thì khó ly dị. Lá thư đó đến bây giờ tôi vẫn còn giữ như một "báu vật", từ năm 1997 đến nay đã gần 1/4 thế kỷ. Có lần cậu em rể nhà anh nói với tôi rằng:"Chị Ba nói nếu như bà Hương kêu tao lạy bả một trăm lạy để bả đốt lá thư đó tao cũng lạy nữa. Thôi chị Hai đốt đi chị Hai".
Tôi bảo:"Không ai có phước như chị có được cô em chồng quý hoá soạn ra một công trình có giá trị như vậy. Một trăm lạy của cô Ba có là gì mà đổi được bức thứ đó?!" Nhân đây tôi sẽ post lại bút tích của cô Ba để nếu có dịp cô Ba sẽ xem lại một tác phẩm mà cô Ba đã dày công xây dựng.
Tuy mọi việc rối ren là vậy, nhưng tôi và anh vẫn đi diễn. Nếu trước kia tôi lý tưởng hoá về cái nghề của tôi, coi đó như một cách để tôi nói lên quan điểm công dân của mình, rằng với tôi con đường nghệ thuật mà tôi chọn như một cách để tôi tu thân. Nhưng với tình cảnh hiện tại thì tôi chỉ coi như đó chỉ là một cách kiếm cơm lương thiện nhất. Mỗi ngày tôi vẫn cơm bưng nước rót.
Vẫn phải làm những công việc như một con trâu kéo cày. Nhưng đã là con trâu thì có cày kiểu gì cũng bị đòn roi. Một hôm anh bảo tôi đi với anh đến một công ty nọ để bàn bạc thương lượng hợp đồng. Anh kêu tôi đi cùng vì "em nói năng có duyên, thông minh nên dễ thành công".
Lâu lâu được khen tôi nghe hồn vía như bềnh bồng lên mây. Có lẽ lúc đó cái hộc môn ngu lâu của tôi tiết ra nên mới khen tôi như vậy. Tôi hăm hở đi theo anh. Buổi ký hợp đồng diễn ra trong không khí vui vẻ có tôi góp phần. Hợp đồng cũng được ký. Vừa quay lưng ra thì mặt anh bỗng tối sầm xuống. Tôi không hỏi anh lý do. Anh lầm lỳ chạy xe. Đi được một đoạn anh nói:"Người sang không bao giờ nói nhiều. Sao em nói nhiều quá. Nói như em không có sang."
Tôi như miễn nhiễm trước tình trạng trái gió trở trời như đàn bà trong giai đoạn tiền mãn kinh của anh. Hình như được bà độ, tôi trả lời tỉnh bơ:"Anh à, thế gian nầy người sang ít lắm. Cần phải phân phối đều cho mọi người. Nhà mình có hai người mà sang hết thì ai chịu nổi?!" Không biết tự bao giờ tôi thấy rằng tôi hay quên một cách khủng khiếp, lên sân khấu diễn những tiết mục đã quá quen thuộc nhưng đang nói nửa câu trước đã không biết nửa câu sau tôi phải nói gì.
May mà tôi vẫn nhớ ra kịp lúc. Đồng thời đầu tôi thường xuyên đau như búa bổ. Những con nhức đầu như tiếng búa nện vô đầu từ mọi góc mọi hướng. Kèm theo đó là cái cảm giác nóng như sôi trong óc và cái sọ như có ai lấy miếng cước chùi nồi xát vào đó từng hồi liên tục.
Tánh tình thì nóng nảy bất thường. Bệnh trạng của tôi may là được một người bạn bác sĩ phát hiện và dẫn tôi đi bác sĩ tâm thần. Bác sĩ cho toa mua thuốc, kết luận bệnh đã rất nặng. Tôi nói lại với anh về tình hình sức khoẻ tồi tệ của tôi và nói với anh rằng bác sĩ nói nếu như tình trạng nầy vẫn tiếp tục thì có thể tôi sẽ trở thành người điên.
Tôi tha thiết năn nỉ anh mong rằng anh và gia đình anh hãy bớt khủng bố tôi để tôi còn có thể sống để lo cho con tôi. Nếu như tôi phát điên mà anh không bắt được tôi đưa vô nhà thương điên thì biết đâu tôi sẽ xé quần áo đi rong ngòai đường nói nhảm những chuyện tệ hại của anh và gia đình anh làm cho tôi thân tàn ma dại thì gia đình anh sẽ bị mang tiếng.
Thôi thì coi như anh cứu một mạng người vừa giữ tiếng tốt cho gia đình. Vậy mà anh lạnh lùng như nghe tin con chuột bị xe cán chết rồi anh vẫn tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả của Bộ Tổng Tham Mưu đề ra. Uống thuốc được ba năm nhưng bệnh tình càng nặng hơn vì tình hình chiến sự vẫn tiếp tục, vùng vịnh vẫn bị dội bom thê thảm. Tôi bỏ thuốc không uống nữa. Tôi lại năn nỉ anh. Tôi nói rằng bây giờ bệnh đã quá nặng. Nếu như tôi và anh không ly dị được và sau nầy anh chết trước tôi thì xin anh hãy chừa cho tôi vài giọt nước mắt để khóc tiễn biệt anh.
Trong đám tang không phải người ta lấy nước mắt để đo tình cảm của người thân. Nhưng nếu người chồng chết mà người vợ ráo hoảnh không một giọt nước mắt thì mọi người sẽ đặt dấu hỏi to tướng về người chồng đã đối xử với vợ như thế nào. Nhìn nét mặt lạnh tanh của anh lòng tôi tan nát.
Tôi chẳng còn chút hy vọng nào. Và tôi lại đem hết sức tàn ra chiến đấu với cối xay gió.
Chú thích: Bên dưới là bút tích của Tổng Tham Mưu cô Ba.
Theo Helino
4 chương chưa phải kết thúc, NS Xuân Hương tiếp tục tung "chương 5" kể chuyện phải tới đồn công an để cứu "người tình" của chồng cũ Không những chia sẻ về chuyện của chồng cũ là MC Thanh Bạch cùng "người tình", NS Xuân Hương còn bộc bạch về lần mà chồng cũ gọi mẹ và chị vợ là "mấy người này". Mới đây, NS Xuân Hương tiếp tục đăng đàn "chương 5" trong câu chuyện với MC Thanh Bạch cùng tiêu điều: "Thương thay cuộc tình sóng gió...