Chúng tôi đã chia tay nhưng vẫn lên giường cùng nhau
Chúng tôi không thể rời xa nhau trong đêm nay được, sự khao khát như bùng cháy lại, cả 2 vồ vập, quấn lấy nhau trong khách sạn…
Tôi không biết phải gọi anh ấy là gì nữa “người yêu cũ” hay “ người tình”. Có lẽ, nhiều người sau khi đọc những dòng tâm sự này sẽ nghĩ tôi mất lý trí rồi nhưng mà chỉ người trong cuộc, một người yêu quá sâu đậm mới hiểu rõ được tại sao bản thân lựa chọn như vậy.
Tôi và anh ấy quen nhau được 1 năm 7 tháng. Tôi yêu anh ấy bằng tất cả tình yêu đầu đời của mình, một tình yêu đẹp mà tôi đã mơ mộng về một cái kết đầy viên mãn như trong phim. Nhưng cuộc đời này chẳng hề giống phim ảnh, tình yêu đầu đời của tôi nhanh chóng tàn lụi vì một người ở đâu xuất hiện, cướp anh ấy đi. Tôi hơn cô gái ấy ở nhiều mặt, chỉ thua một bào thai.
Tôi nhớ như in ngày anh gọi tôi ra nói chuyện, ánh mắt đỏ hoe và tay chân run rẩy khi mở lời về mọi chuyện đột ngột xảy ra. Khoảnh khắc ấy, trời đất như sụp đổ, tôi hoàn toàn đờ đẫn, nước mắt tuôn như mưa khi anh thông báo tháng sau phải cưới vợ. Anh xin lỗi tôi bằng giọng chân thành nhất tôi từng nghe nhưng điều đó có nghĩa lý gì khi tôi đã mất anh rồi.
Tôi âm thầm chấp nhận “sự ban ơn” tình yêu của anh và ngày càng lún sâu vào mối quan hệ không có lối thoát này (Ảnh minh họa)
Những ngày sau đó, tôi tránh mặt anh triệt để. Đám cưới của anh vẫn diễn ra, vui vẻ, huyên náo. Tôi không thể chịu đựng được cú sốc này. Bạn bè liên tục hỏi tôi mọi chuyện tại sao lại vậy. Tôi chỉ biết nói rằng, đó không phải là lỗi của tôi, mọi chuyện ngoài ý muốn. Ngày anh lấy vợ, tôi bắt chuyến xe buýt từ sáng sớm và đi đến một vùng đất mới để thư giãn, quyết tâm bỏ lại tất cả quá khứ. Tôi hy vọng rằng, sau chuyến đi này tôi sẽ cân bằng lại cuộc sống và cố gắng quên người đó đi.
Bạn bè nói với tôi, chỉ có cách vùi đầu vào công việc hoặc kiếm người mới thì mới quên được người cũ. Tôi chọn cách làm việc điên cuồng chứ không muốn để tình cảm tan vỡ lần nào nữa. Dần dần, tôi lấy lại được sự cân bằng thì đúng lúc ấy anh ấy lại liên lạc với tôi. Ban đầu, chúng tôi chỉ đi cà phê nói chuyện nhưng rồi mọi thứ phát triển theo một chiều hướng khác.
Một buổi chiều tan làm muộn, tôi mở điện thoại thì thấy cuộc gọi lỡ của anh. Tôi gọi lại thì anh bảo đang ngồi tại một quán pub nhỏ gần đây và muốn gặp tôi. Tôi đến gặp anh mà không nghĩ ngợi nhiều.
- Sao anh vẫn còn liên lạc với em?
Video đang HOT
- Vì anh nhớ em.
- Anh nhớ em sao? Liệu em có thể tin không? Vợ con của anh sao rồi?
- Anh xin em, đừng nhắc tới người vợ ấy lúc này được không?
- Thôi được rồi!
- Anh muốn nói chuyện với em, được ôm em như ngày xưa. Từ ngày cưới cô ấy, không đêm nào anh ngừng nghĩ về em.
- Anh không nên như vậy…
- Anh biết, nhưng lỗi của anh nên anh phải có trách nhiệm hoàn toàn trong chuyện này. Anh chỉ biết trách bản thân mình thôi.
Tôi ngồi đó, nghe những lời anh ấy nói cảm thấy có chút vui trong lòng nhưng rồi lại tê tái. Tôi biết anh yêu tôi nhiều như tôi yêu anh vậy. Tôi thấy anh khóc khi nhắc lại cuộc tình của chúng tôi và những tổn thương mà tôi phải gánh chịu. Tôi chẳng kìm lòng được mà ôm anh vào lòng. Trong quán pub nhỏ, tiếng nhạc du dương, hai con người với trái tim đầy tổn thương gục đầu vào nhau nức nở. Trớ trêu thật, nhiều lần tôi đã tự hỏi, tại sao 2 người yêu nhau mà lại không đến được với nhau.
Và chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi hôn nhau say đắm, nỗi nhớ nhung chất chứa bao ngày, nỗi phẫn uất, thù hận kìm nén, sự đau đớn như ra máu trong tim, ngay vào lúc ấy, mọi thứ dường như tan biến và trở nên ngọt ngào như thuở ban đầu.
Chúng tôi không thể xa nhau trong đêm nay được, sự khao khát như bùng cháy, cả 2 vồ vập, quấn lấy nhau trong khách sạn. Mọi thứ như vỡ òa, hai trái tim lại hòa cùng nhịp thở. Mệt nhoài trên chiếc ga giường trắng tinh, anh vẫn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng như ngày xưa, mùi hương quen thuộc ấy khiến tôi đê mê bất chấp sự thật hiện tại rằng ,anh đã là chồng của người ta. Tôi đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào ấy, đã lâu lắm rồi tôi mới có được một giấc ngủ ngon.
Sáng thức dậy, anh vẫn âu yếm không nỡ lìa xa tôi. Tôi xoay người, ôm chặt anh như sợ mất đi lần nữa.
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau đúng không em?
- Em không biết nữa…Việc này… Em nghĩ là không nên.
- Em không cần lo lắng, chuyện này chỉ có 2 chúng ta biết thôi.
Chúng tôi chia tay nhau và sau đó gặp lại, lần nào cũng là trong khách sạn. Mỗi lần như thế, tôi không thể nào cưỡng lại sự hấp dẫn của anh. Tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều, đó thật sự là một tình yêu mà tôi hoàn toàn không nghĩ bản thân đã phải chịu bao tổn thương.
Tôi cứ mãi đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào của da thịt, của lời nói ấm áp từ anh, để rồi nhiều lúc tôi cảm thấy mình như một “món đồ chơi”. Anh bây giờ là người đã có vợ con, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của một gia đình, để một đứa trẻ sinh ra không có bố. Tôi âm thầm chấp nhận “sự ban ơn” tình yêu của anh và ngày càng lún sâu vào mối quan hệ không có lối thoát này.
Theo eva.vn
Suy kiệt phải nằm viện mới biết sự thật phũ phàng về chồng
Rồi cái tin Quân cặp bồ với cô công nhân trẻ, đẹp trong phân xưởng do anh phụ trách đến tai tôi đúng lúc vì tôi suy kiệt cơ thể mà phải nằm viện điều trị.
Quân chỉ ghé thăm tôi đúng 1 lần lúc tôi vừa nhập viện, đến hôm nay là nửa tháng rồi mà bóng dáng chồng đâu chẳng thấy. Nuốt nước mắt vào trong tôi ân hận vì mình quá mù quáng, quá đam mê gia đình mà không biết lo cho bản thân để đến nỗi bây giờ mất chồng vào tay kẻ khác...
Ảnh minh hoạ: Internet
Tạm biệt bố, mẹ, tạm biệt căn nhà nhỏ với mảnh vườn thân thương đang vào mùa cải trổ bông rực vàng trong nắng, tôi xuống phố làm dâu, làm vợ khi tuổi vừa tròn 19. Tôi biết mình xinh đẹp, khỏe mạnh với mái tóc đen dài chấm eo thon, dáng cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn nên từ ngày 14, 15 tuổi đã có không ít trai làng theo chân tôi mỗi khi tôi tan trường về nhà.
Tôi học khá, nhưng không may vào kì nghỉ hè năm lớp 10 bố tôi bị tai biến nằm liệt, nên tôi phải bỏ học để cùng anh trai lo việc đồng áng cho mẹ tôi có thời gian chăm sóc bố. Một năm sau bố nhúc nhắc làm được việc nhà, nhưng tôi không thể tiếp tục đến trường vì hoàn cảnh kinh tế gia đình gặp rất nhiều khó khăn do bấy lâu nay dành dụm được bao nhiêu mẹ đã chi dùng hết để thuốc thang, bồi dưỡng cho bố.
Vậy là tôi an phận ở nhà, ngày ngày ra ruộng lao động nuôi thân và giúp mẹ có thêm thu nhập lo cho cuộc sống gia đình. Rồi ông trời xui khiến cho tôi được gặp anh, tình yêu đầu đời làm con tim của tôi loạn nhịp. Đó là một buổi sáng mùa đông tê buốt, tôi mắt nhắm, mắt mở ăn vội bát cơm để kịp ra đồng thì thấy chú Khải ở cách nhà tôi mấy sào vườn hớt hải sang nhờ anh trai tôi đưa cháu họ của chú đi bệnh viện vì sốt cao. Chú bảo cháu họ ở thành phố mới lên chiều qua không may phải cảm nặng, mà nhà chú thuốc men chẳng có, lại cảnh gà trống nuôi con nên phải nhờ hàng xóm vậy.
Nhà chú Khải cách bệnh viện chừng 4 cây số, nhờ chiếc xe máy cũ của anh trai tôi tậu được với giá rẻ mà tôi và anh trai đã đưa được cháu chú đi cấp cứu kịp thời. Luống cuống vì lo cho người bệnh, đến lúc xong việc, bình tĩnh lại tôi mới nhận ra cháu chú Khải là một thanh niên đẹp trai đến choáng ngợp. Nghĩ lúc ngồi sau xe anh trai, ôm chặt lấy tấm thân quyến rũ vì sốt cao mê man của người lạ mà tôi ngại ngừng, xấu hổ.
Chú Khải bận lo cho hai đứa con tuổi còn đi học đã sớm mất mẹ, anh trai tôi phải về lo ruộng vườn lại phụ mẹ việc nhà, nên cuối cùng chỉ còn tôi ở lại chăm cho cháu chú Khải là hợp tình, hợp lí nhất. Ngại ngùng rồi cũng qua đi khi Quân dần bình phục, để rồi sau một tuần nằm viện Quân và tôi trở nên thân thiết.
18 tuổi lần đầu tiên tôi được yêu, được chiều chuộng bởi 1 người con trai hơn mình 6 tuổi, Quân mạnh mẽ, che chở yêu thương tôi với tình cảm chân thành mà tôi không còn gì để từ chối. Sau một năm gắn bó tôi đã xuống phố làm vợ anh trong sự ủng hộ, mừng vui của bố, mẹ, bà con đôi bên.
5 năm hạnh phúc bên Quân, tôi đã sinh cho anh 2 cô con gái đẹp như tranh vẽ, ngoài công việc nội trợ, tôi còn tranh thủ học nghề may, nhận hàng gia công bỏ mối trên chợ kiếm đồng ra đồng vào, để khỏi phụ thuộc vào đồng lương quản đốc phân xưởng sản xuất bao bì xuất khẩu của chồng.
Biết chồng phải theo ca kíp, vất vả, bận rộn vì công việc nên tôi cố gắng chu toàn mọi việc ở nhà, chu toàn luôn chuyện đối nội, đối ngoại, chuyện buồn vui, hiếu hỉ đôi bên. Chồng về đến nhà chỉ nghỉ ngơi, chứ không phải động chân, thò tay vào bất cứ việc gì, muốn con cái được bằng người, tôi tự vắt kiệt sức của mình như con gà mái xòe cánh bao bọc che chở cho gia đình mà không biết rằng sức khỏe, sắc đẹp của mình ngày càng đi xuống.
Rồi cái tin Quân cặp bồ với cô công nhân trẻ, đẹp trong phân xưởng do anh phụ trách đến tai tôi đúng lúc vì tôi suy kiệt sức khỏe mà phải nằm viện điều trị. Quân chỉ ghé thăm tôi đúng 1 lần lúc tôi vừa nhập viện, đến hôm nay là nửa tháng rồi mà bóng dáng chồng đâu chẳng thấy. Nuốt nước mắt vào trong tôi ân hận vì mình quá mù quáng, quá đam mê gia đình mà không biết lo cho bản thân để đến nỗi bây giờ mất chồng vào tay kẻ khác...
Theo kienthuc.net.vn
Mối tình đầu Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người con trai khóc. Cậu ấy chỉ tầm tuổi tôi, cao gầy và có mái tóc dày mềm mại. Cậu ấy ngồi trên bậc thềm của nhà thờ trong ánh chiều nhập nhoạng, sắc hoàng hôn đỏ ối nhuộm tím cả khoảng lưng thẳng tắp. Hai bàn tay với những ngón dài rám nắng...