Chúng tôi cãi bố mẹ mà đến với nhau
Anh là người làm thì ít mà chơi lại nhiều. Tôi sợ sau này anh bỏ thì tôi chẳng còn ai bên cạnh.
Ảnh minh họa
Tháng 9/2011, tôi và anh ấy quen nhau. Năm đó, tôi 18 tuổi và anh 20 tuổi. Chuyện tình của chúng tôi cũng như mọi đứa tuổi teen khác, hạnh phúc và đầm ấm. Rồi chuyện buồn cũng đến khi tôi chuẩn bị phỏng vấn để định cư ở nước ngoài. Cũng lúc đó, mẹ tôi ở Mỹ nghe nhiều người điện thoại qua nói là gia đình anh không muốn cho anh cưới tôi. Mẹ tôi rất giận, bắt tôi phỏng vấn xong phải mua vé qua Mỹ ngay. Tôi phản đối với mẹ rất nhiều lần nhưng không thành công. Vì yêu thương mẹ nên tôi chấp nhận rời anh.
Qua đây một thời gian, áp lực gia đình rất lớn, khi mới sang, gia đình không cho tôi sử dụng Laptop và điện thoại vì không muốn tôi liên lạc với anh ấy. Trong 2 tháng đầu không có anh bên cạnh, tôi cảm thấy thật trống trải và nhớ anh lắm. Nhưng thời gian cũng qua, tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải đấu tranh không kết quả và rồi tôi dần chấp nhận cuộc sống hiện tại mà không có anh.
Video đang HOT
Sau đó, tôi cũng đã quen bạn trai khác nhưng trong trái tim và lý trí thì chỉ có anh. Tôi không thể nào kéo hình ảnh của anh ra ngoài bởi anh đã vì tôi mà làm thật nhiều chuyện cho cuộc tình của hai đứa. Tôi quen bạn trai mới được một thời gian rồi cũng chia tay vì tôi cảm thấy không ai có thể tốt bằng anh ấy.
Tôi biết bạn trai cũ rất buồn và trách tôi nhiều lắm. Tôi cũng nghe bạn nói khi tôi đi, tới giờ đã 2 năm rồi, anh vẫn chưa quen ai. Điều đó cho thấy anh đối với tôi tình sâu nghĩa nặng như thế nào mà tôi lại vô tâm bỏ mặc anh phải chịu mọi đau khổ ở quê nhà. Bốn tháng trước, tôi chủ động tìm đến anh và chúng tôi cũng nói chuyện với nhau rất nhiều, dường như muốn quay lại cái cảm giác yêu nhau. Anh luôn sẵn sàng chờ tôi về để xây lại tình yêu đã đổ vỡ.
Hai tuần nữa, tôi sẽ được gặp anh ấy rồi. Thật sự tôi cảm thấy rất hạnh phúc và ấm áp mỗi khi nghĩ về anh nhưng chuyện không dễ kết thúc như vậy đâu. Mẹ tôi về sau tôi 10 ngày. Và một lần nữa, tôi phải chọn giữa anh và người đã sinh ra, nuôi tôi lớn đến bây giờ. Mẹ rất cưng chiều tôi, chỉ mỗi việc tình cảm là phải theo ý mẹ. Vì ba tôi có bạn gái nên mẹ rất buồn. Mẹ chỉ còn tôi là điểm dựa tinh thần mà sống. Nhưng anh cũng đã cãi gia đình và gạt gia qua một bên để được sống cùng tôi. Những chuyện có ý nghĩa anh đã làm cho tôi rất nhiều, khó có thể kể hết trên này cho các bạn hiểu.
Gia đình anh kinh doanh lớn nên hiện giờ anh cũng chỉ giúp gia đình nhưng anh làm thì ít, chơi thì nhiều. Mẹ tôi rất sợ sau này tôi phải khổ khi kết hôn sớm và sống xa gia đình. Tôi không dám khẳng định khi chúng tôi có thể sống chung, anh ấy sẽ thay đổi và tạo dựng sự nghiệp. Nhưng anh cũng từng nói nếu có gia đình rồi thì sẽ cố gắng lo cho gia đình tốt hơn.
Tôi rất sợ kiểu sống hôm nay không biết ngày mai. Lỡ anh ấy có bỏ tôi thì tôi sẽ như thế nào vì nếu sống với anh ấy, đồng nghĩa tôi đã từ bỏ mẹ và mẹ cũng không nhận tôi nữa. Vì bà sống xa tôi nửa vòng trái đất mà. Nhưng nếu không được sống với anh thì tôi cũng sẽ hối hận cả đời này. Các bạn cho tôi lời khuyên được không ạ?
Theo VNE
Gặp được nhau trong đời đã khó, chia tay sao còn khó hơn?
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối...
Đôi khi mình sợ chính mình, sợ cái cảm giác yêu 1 người quá đậm sâu. Sợ mình cứ mãi ôm ấp hình bóng anh, mùi hương của anh. Sợ khi anh quay lưng, cái cảm giác mất mát tràn lấp, sợ cái cứng cỏi giả tạo nửa vời để vờ làm yên lòng người khác.
Đôi khi bật dậy giữa đêm mà mong mỏi thiết tha 1 bàn tay ấm áp để gối đầu, dù biết rõ đó là ảo tưởng. Chỉ là thỉnh thoảng tự thấy thương mình, và tự hỏi: Không biết trong suốt quãng thời gian đó, anh có bao giờ thấy thương mình không, là Thương chứ không phải Yêu...
Đôi khi chợt lo âu, khi mọi thứ kết thúc rồi mà tình yêu vẫn còn hạn sử dụng. Mình sẽ sống tiếp những ngày tháng sau cùng ra sao khi cái cảm giác yêu say đắm 1 người bao năm qua vẫn vẹn nguyên như thế?
Và đôi khi chợt thấy an lòng, vì ngay cả khi đã rời xa nhau rồi, chúng mình vẫn hướng về nhau như tri kỉ. Giấu đi một chút nhớ thương, đối tốt với nhau thêm chút nữa, vì sợ chẳng mấy chốc ngoảnh lại đã khắc khoải vì già.
Sau 5 năm, em vẫn giữ cái cảm xúc đó, trời nắng hay trưa lạnh, vẫn chỉ nhìn thấy hình ảnh của anh, một người đàn ông trầm tĩnh và vững chãi, lặng yên hút thuốc và ôm em trong đêm. Có những khoảnh khắc một mình sẽ làm em nhớ anh ghê gớm, nhớ tới sự mạnh mẽ và yếu đuối, những giây phút nhìn xuyên qua khói thuốc và nước mắt, thấy hạnh phúc bỏ đi.
Gặp được nhau trong đời đã khó, chia tay sao còn khó hơn?
Theo VNE