Chúng ta vô tình làm tình cảm sứt mẻ vì những lần cãi vã vô nghĩa..
Hôm nay chúng ta đã ngồi lại để nói với nhau những lời thật thà này, lạnh lẽo và vô cảm hệt những người xa lạ. Anh có để ý không? Từ bao giờ ấy, từ bao giờ mà khi gặp em anh không còn cười vui?
“Anh không phải là người đàn ông của em”, em đã nói như thế với anh, em không chắc liệu rằng anh có đau lòng hay đó chỉ là thái độ giận dỗi như những lần khác. Nhưng, thực sự em rất đau lòng khi phải nói ra những câu như vậy.
Anh biết mà, em không còn yêu anh nữa mà phải nói là đã thương anh rất nhiều. Anh cũng thường bảo anh thương em, nhưng không anh à, anh sẽ không hiểu được đâu! Em thương anh như một người một nhà, cảm thấy xót khi anh đau như thể đó là một phần cơ thể của mình. Anh có tin không? Mỗi lúc em tức giận, em lại như một kẻ điên phát ngôn cuồng dại, em chửi rủa, nói những lời nặng nề, cay nghiệt nhất. Kể cả với những người em ghét em cũng chẳng bao giờ biến mình thành kẻ vô văn hóa như thế.
Video đang HOT
Em thương anh nhiều nên mong mỏi tình cảm ở anh cũng nhiều. Em mong anh sẽ cũng nóng lòng gặp em như em hằng ngày em thấp thỏm chờ đợi để xem liệu rằng hôm nay anh có ghé qua không. Em mong anh sẽ thấy đau lòng khi em ốm, thấy lo lắng như em là người thân của anh ấy.
Em mong anh sẽ vì em mà bỏ qua một vài mối quan hệ không cần thiết, sẽ luôn bên cạnh bênh vực em, đứng về phía em dù em có ghen tuông vô cớ với một cô gái nào đó. Em mong anh cũng thử một lần rơi nước mắt để hiểu được cảm giác của em mỗi lần cãi nhau, giận nhau. Em mong anh hãy nhanh chóng nhận ra rằng em cũng quan trọng với anh và giữ em ở lại trước khi em mỏi mệt mà chùn bước. Nhưng hơn hết em mong anh yêu thương em, cảm thấy hạnh phúc vì yêu thương em, chứ không cần yêu thương vì trách nhiệm của một kẻ mang danh người yêu.
Anh có để ý không? Từ bao giờ ấy, từ bao giờ mà khi gặp em anh không còn cười vui vẻ nữa, từ bao giờ anh không còn âu yếm, vỗ về em như một đứa trẻ đáng yêu nữa, từ bao giờ mà gặp nhau chỉ toàn là nước mắt, là để phân bua đúng sai? Em cũng chẳng biết. Thật nặng nề và mệt mỏi phải không anh? Em thì ra sức chất vấn. Anh thì cố hết sức trả lời. Đơn giản là thỏa mãn sự hiếu thắng của bản thân mà chúng ta vô tình quên mất, chúng ta vô tình làm tình cảm sứt mẻ, vơi dần sau những lần cãi vã vô nghĩa.
Em đã từng nói em sẽ lấy anh vì anh là người tốt, nhưng rồi cũng chính em nói rằng anh không phải người đàn ông dành cho em, anh nghĩ em mâu thuẫn quá phải không? Không phải đâu. Với em anh luôn luôn tốt, tìm đâu một người con trai ngoan ngoãn, một người đàn ông thật thà, trách nhiệm như anh. Nhưng vì em tham lam quá chăng? Em cần nhiều hơn nữa những quan tâm, những yêu thương thật lòng. Em vẫn mong mỏi có một người yêu em nhiều hơn cả bản thân mình, thương em vô điều kiện như bố mẹ em ấy. Có thể người khác nghĩ ước muốn của em là hoang đường, nhưng với em người đàn ông để em có thể lấy làm chồng là người như thế đó. Và đã từng có lúc em nghĩ và mong đó là anh…
St
Vô tình nhặt được thứ đồ rơi trên xe của chồng, trái tim tôi dường như vỡ nát
Tôi chết lặng khi nhận ra thỏi son đó, giống hệt với thỏi của tôi và là đồ người bạn gái thân nhất của tôi tặng...
Tôi làm trong một công ty truyền thông, còn chồng tự mở được một công ty riêng, hai đứa còn khá trẻ, ngày xưa trải qua nhiều năm trời yêu nhau, lúc đó còn khó khăn ghê gớm lắm, mãi về sau này, khi cuộc sống ổn ổn, kinh tế có mới tiến đến hôn nhân.
Ngoài 30 tuổi, chồng tôi mua được nhà, được xe. Còn lương tôi cũng thấp, chủ yếu chỉ để chi tiêu lặt vặt. Hai đứa không sống chung với bố mẹ chồng, vì thế không phải chịu áp lực gì, cuộc sống đơn giản, dễ chịu. Chồng tôi hiền lành, yêu thương vợ con, dù cưới nhau mấy năm nhưng tôi luôn cảm thấy hai đứa chỉ như vừa mới cưới, anh lúc nào cũng nồng nàn như vậy.
Bình thường đi làm tôi vẫn thường tự đi xe máy, bởi công ty hai đứa ngược đường nhau, chỉ có hôm nào mưa gió hay giá rét mới nhờ chồng chở đi. Hôm vừa rồi, vừa lên xe ngồi, tôi chết lặng khi thấy có thỏi son rơi ở kẽ ghế. Lúc cầm lên, tôi tái mặt khi nhận ra thỏi này giống hệ son của tôi. Là hàng chính hãng mà Vĩnh, cô bạn gái thân từ thưở đại học đi Pháp mua về tặng tôi. Vĩnh còn nói ở Việt Nam số lượng có hạn, hàng tốt lắm.
Nói thêm, Vĩnh là người bạn thân thiết nhất của tôi, chúng tôi chơi chung từ hồi đại học đến tận bây giờ, tất nhiên cũng thân thiết với chồng tôi, đến giờ vẫn thường xuyên qua lại, Vĩnh có đã có gia đình.
Tôi cứ nghĩ ngợi mãi, tại sao thỏi son này lại rơi ở đây. Liệu có phải giữa Vĩnh và chồng tôi có vấn đề gì không, tôi gần như phát điên lên mất. Mấy lần định hỏi thẳng chồng nhưng lại chần chừ vì còn nhiều suy nghĩ chưa thông. Tôi phải làm thế nào bây giờ đây?
Theo KhoeDep
Vô tình gặp người phụ nữ đó trong ngày họp lớp của chồng, tôi ám ảnh mãi... Nhìn cái vẻ lả lơi thông minh của người đàn bà đó, giờ tôi mới hiểu vì sao chồng chết mê chết mệt... Thoáng nhìn thấy người phụ nữ đó, tim tôi như hẫng xuống một nhịp, có chút bất an thoáng qua, nhất là khi chị ta quay lại nhìn và thấy tôi. Vợ chồng tôi cưới nhau gần 5 năm, có...