Chúng ta và sự lãng quên…
Tình yêu không có kiên nhẫn, nó đến rồi đi không một tiếng báo trước. Cuộc sống thực tế so với phim ảnh sách truyện khác rất nhiều, không có hạnh phúc toàn màu hồng, cũng không có những hi sinh phi thực tế. Đến với nhau có thể vì những lí do rất đơn giản, cũng có thể vì những lí do đơn giản đó mà rời xa nhau.
Có một số người, bản thân không thể nhớ đến, bởi vì nhớ đến sẽ đau. Cho nên chỉ có thể chọn cách quên đi, nhưng thực chất lại không thể quên, chỉ là bản thân giả vờ quên. Có điều, khi bản thân rút hết can đảm quyết định tiến đến ở bên cạnh họ, lúc này chỉ có thể ôm hận mà hoài niệm người ta.
Mọi người vẫn thường nói lúc bản thân có thể bất chợt nhắc về một nổi đau trong quá khứ thì khi ấy nổi đau đó so với bản thân đã không còn quá sâu đậm nữa rồi. Kỳ thật như vậy cũng không đúng. Giống như khi bất chợt giữa biển người mênh mông bắt gặp một hình bóng quen thuộc, thế nhưng lại không hề quen thuộc. Sau nhiều tháng ngày thay đổi, người nọ đã sớm không còn là người từng cùng mình sớm ngày quấn quít. Thực chất rất muốn chạy lại hỏi xem có còn nhớ mình không, hoặc chí ít chỉ muốn lướt ngang qua nhằm thu hút một ánh mắt. Đáng tiếc, bản thân chỉ có thể buồn bã đứng nhìn từ xa, bởi vì người nọ đã sớm không thuộc về mình nữa rồi.
Tình yêu không có kiên nhẫn, nó đến rồi đi không một tiếng báo trước. Cuộc sống thực tế so với phim ảnh sách truyện khác rất nhiều, không có hạnh phúc toàn màu hồng, cũng không có những hi sinh phi thực tế. Đến với nhau có thể vì những lí do rất đơn giản, cũng có thể vì những lí do đơn giản đó mà rời xa nhau. Tôi không hiểu vì sao cậu ấy lại rời đi.
Video đang HOT
Chỉ là, tôi không phải cô bé lọ lem, tôi không nhận được sự giúp đỡ của những con người quốc sắc tiên hương, cũng không có những bộ quần áo cùng vẻ ngoài lộng lẫy để níu chân cậu ấy, những kỉ niệm tươi đẹp mà tôi lưu giữ cũng không sáng bóng bằng chiếc giày thuỷ tinh được cho không kia. Tôi không có bản lĩnh bám theo bóng lưng ấy, cũng không mặt dày đến mức có thể cầu xin cậu ta ở lại, không thể mở miệng cầu cậu ta yêu tôi. Cậu ta căn bản không biết, tôi luôn là một kẻ bần cùng, duy chỉ có trái tim là tài phú. Nhưng trái tim tài phú thì sao? Dù tôi có dạt dào tình cảm thế nào, đối với cậu ta, tôi luôn ở thế bị vứt bỏ.
Rất nhiều lần tôi muốn mình biến thành một chiếc compa. Tâm luôn ổn định – chân luôn dịch chuyển. Vì chỉ có như vậy, những mộng tưởng tôi vạch ra mới có cơ hội mãn nhãn vẹn tròn. Kỳ thật tôi chưa từng nghĩ đến việc quên một người lại khó như vậy. Đại khái thì trí nhớ là một loại phương tiện dày vò. Khi bản thân muốn quên, ký ức lại ghim chặt trong tim bắt buộc nhớ. Khi bản thân muốn nhớ, hồi ức lại trôi tuột đi đến một chút cũng không còn. Cuối cùng để lại cho ta một mảng trống rỗng không hồi kết. Thực ra, tôi không nhớ cậu ấy! Là những kỉ niệm trong tôi nhớ cậu ấy!
Thì ra, so với việc lãng quên một người, những ký ức của mình với người ta còn đáng sợ hơn.
Theo Guu
Có lẽ, anh quên em rồi
Bất chợt em nhận được tin nhắn từ hộp thư trên facebook của bạn thân. Bạn thân hỏi em xem đã nguôi ngoai tình cũ hay chưa. Em lưỡng lự chừng ít phút, nhanh tay trả lời bằng một icon tươi rói và nói rằng em ổn, hoàn toàn ổn, tình cũ cũng đã nguôi ngoai rồi.
Vậy mà ngay sau đó em làm gì anh biết không?
Em vội vã đi tìm facebook của anh - người được gọi là người tình đã cũ. Em không muốn khơi gợi kỷ niệm từ ngày chúng mình còn yêu nhau, cũng không có ý định chen chân vào thực tại của anh. Vốn dĩ chuyện đã qua giống như một làn nước mỏng, chảy trôi qua một lăng kính buồn, nếu cố chấp níu giữ hay lục lọi tìm tòi e rằng chỉ toàn thấy thứ màu rêu phong cũ mốc. Hiện tại của anh cũng đã có một người thương khác, em không đủ lý lẽ để chen chân vào mối quan hệ bền chặt giữa hai người. Chỉ là em muốn biết, dạo gần đây anh thế nào. Khi nhìn vào avatar có trưng nụ cười của anh, em biết rằng anh vẫn ổn. Khi nhìn vào những dòng status cập nhật công việc hằng ngày, những lần anh đi chơi với bạn bè, những lần hò hẹn, em biết rằng anh hạnh phúc.
Và... cũng tự nhiên như thế, anh đã lãng quên em...
Người ta dễ lãng quên nhau khi đường yêu không còn chung nhịp bước. Những kỷ niệm đóng hộp được gửi trả về ngày quá vãng xa xôi.
Người ta dễ lãng quên nhau khi tách rời khỏi nhau rồi kịp tìm thấy một bàn tay ai khác. Người ta sẽ cười nói với hạnh phúc lứa đôi mang duyên mới thật lành.
Người ta cũng dễ lãng quên nhau khi người ta biết nhớ nhung hay níu giữ những điều cũ kỹ là điều cấm kị để hướng tới tương lai. Cứ tự nhiên như thế mà lãng quên nhau thôi.
Em thì thấy con đường học cách lãng quên của mình có đôi ba phần trúc trắc. Bởi em nhìn quanh quẩn mãi vẫn thấy bóng một người, thấy một người thật hiền đã yêu em nhiều thật nhiều từ trong quá khứ. Em cũng tự chọn cho mình một con đường đầy sỏi, chỉ mình em đi, với trái tim ủ mốc một mối tình xa. Em có thể lừa dối nhiều người và dối gạt chính bản thân mình nhiều lần, nhưng khi yếu đuối một mình, em vẫn phải thừa nhận rằng em chưa bao giờ là một đứa học cách quên xuất sắc như anh hằng mong mỏi.
Em dù muốn, vẫn không đành lòng lãng quên anh...
Theo Gocyeuthuong
Em không muốn nhưng cuộc sống bắt buộc em phải lớn lên... Mọi nỗi đau rồi cũng sẽ có ngày bị lãng quên, chỉ là thời gian để quên nó là ngắn hay dài mà thôi. Mọi sự tổn thương đến một lúc nào đó rồi cũng sẽ thành những kỷ niệm, để ta tựa vào đó trưởng thành. Và bước qua tình yêu của anh, em sẽ trở thành em ngày một hoàn thiện...