Chúng ta thử nói chuyện một lần, được không?
Một lần, cũng là lần cuối, để rồi xa nhau mãi mãi. Vợ chợt băn khoăn với câu hỏi, mình đã từng lần nào chia sẻ mọi thứ cùng chồng chưa?
Sống chung, vợ mới phát hiện, chồng là người kiệm lời, ít bộc lộ bản thân. Dù ra ngoài xã hội, chồng có nhiều bạn bè, thích đùa giỡn, nhưng về đến nhà lại rất ít nói, vui buồn gì cũng ngấm ngầm. Vợ chỉ có thể phán đoán để biết xem chồng đang giận, đang tự ái, hay đang không hài lòng… Cuộc sống vốn đã quá nhiều lo toan, mà vợ chồng cứ phải đoán ý nhau mãi thế này thì mệt thật.
Ảnh mang tính minh họa
Vợ vừa buồn, vừa cảm thấy bị xúc phạm nhưng chúng mình không cãi nhau ầm ĩ như lẽ thường. Bởi, vợ vừa mở miệng đề cập vài câu là chồng đã hiểu điều vợ muốn nói, im lặng bỏ ra đứng mãi ngoài ban công, bất kể chuyện đúng sai, mặc vợ tức tưởi. Chiến tranh lạnh diễn ra trong nỗi chênh chao và hoang mang của vợ.Gần năm sau ngày cưới, vợ tình cờ phát hiện một số tiền kha khá được gói kỹ, giấu trong cốp xe của chồng. So với khoản đóng góp không suy tính của vợ lúc lấy nhau, chừng ấy tiền chẳng đáng là bao… Hóa ra chồng không tin vợ. Hóa ra chồng sống với vợ mà vẫn toan tính ngay từ những ngày đầu. Hóa ra vợ đã quá ngây thơ, có bao nhiêu cũng công khai đưa vào quỹ chung…
Sóng gió từ vết rạn đầu tiên ấy rồi cũng qua. Con trai đầu lòng ra đời. Trong khi vợ phải dần thay đổi những thói quen cá nhân để phù hợp hơn với cuộc sống đã có con nhỏ, thì chồng hầu như chưa từng một lần phải cơm hàng cháo chợ, giấc ngủ vẫn trọn vẹn. Nếu vợ mở lời yêu cầu, chắc chồng cũng thức để cho con bú bình, thay tã cho con. Nhưng, đó là không tự giác, phải đợi nhắc, không nhắc thì không làm. Vợ âm thầm kết luận…
Anh có thể học nấu vài món đơn giản không, biết đâu có lúc em bận việc thì anh làm cho con ăn, mua đồ bên ngoài đâu tốt cho sức khỏe ? Đáp lại đề nghị đầy thiện ý ấy của vợ, chồng trả lời gọn lỏn rằng, khi nào cần thì sẽ tự biết, lo xa chi!
Nói xong, chồng bỏ ra khỏi phòng. Vợ đoán chồng lại tự ái, giận lẫy. Dường như bao nhiêu sĩ diện của đàn ông trên thế gian này chồng đều ôm bằng hết, nên lúc nào cũng sẵn sàng hờn mát với vợ; lại còn thích tỏ ra chuyên quyền, gia trưởng. Tại sao ?
“Chồng mình vô tâm, ít để ý đến vợ con”. Suy nghĩ ấy lởn vởn trong đầu vợ những tối tan ca, thui thủi chạy xe về đến nhà, thấy chồng đang ngủ say như chết. Chừng ấy thời gian chung sống, chồng chưa từng một lần điện thoại hay nhắn tin nhắc vợ đi xe cẩn thận, coi chừng bất trắc, hoặc thắc mắc sao đã khuya hơn bình thường mà vợ vẫn chưa về đến nhà.
Đó là những hôm vợ quyết định theo đồng nghiệp đi ăn bên ngoài, không muốn về nhà, cái nơi mà đôi lúc vợ cảm thấy như chẳng có ai mong chờ mình, cái nơi mà vợ thật tình cũng chẳng hiểu mình có thuộc về nơi ấy hay không…
Video đang HOT
Rồi chúng mình chuẩn bị đón con gái thứ hai. Mang thai nhiều vất vả, vợ nghĩ chắc chồng cũng thương mình, nhưng sao không hề có biểu hiện cụ thể nào? Thi thoảng, vợ lại mơ hồ thấy chồng như không hài lòng điều gì đó.
Sống chung thì không thiếu những bất hòa nhỏ nhặt, chồng lại ít mở lòng, vợ làm sao có cơ hội bày tỏ. Đôi khi, có những dịp cuối tuần vợ chồng cùng ở nhà, vợ thèm đùa giỡn, thèm một cử chỉ âu yếm bất chợt của chồng, mà sao quá hiếm hoi…
Một hôm, vợ vô tình nghe được chồng trò chuyện với ai đó qua điện thoại, những lời dặn dò chu đáo lâu nay vốn xa lạ trong mái nhà này. Ai đủ sức khiến chồng đối xử khác hẳn thái độ lạnh nhạt cố hữu như thế?
Vợ tìm hiểu và đau đớn khi biết, đó là một trong số những cô người yêu cũ của chồng. Người này vẻ ngoài bình thường, đang gặp lúc kinh tế khó khăn, gia cảnh rối rắm. Chồng tìm kiếm điều gì từ một phụ nữ như thế?
Vợ thật không hiểu nổi vì đâu chồng rắp tâm phản bội mình. Vợ vẫn tin giữa vợ chồng chưa có vấn đề gì tới mức nghiêm trọng. Thế nhưng, chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến trái tim vợ rỉ máu. Vợ đã làm gì sai mà phải bị chồng đối xử như thế? Bao năm chung sống, đã có khi nào chồng dịu ngọt, ân cần với vợ được vậy?
Tình cờ vợ xem đoạn trailer giới thiệu bộ phim tâm lý Bên bờ biển (By the sea). Khi đứng trước biển, hai vợ chồng đã nói ra tất cả những suy nghĩ, ấm ức, giận hờn của mình với người kia. Một lần, cũng là lần cuối, để rồi xa nhau mãi mãi. Vợ chợt băn khoăn với câu hỏi, mình đã từng lần nào chia sẻ mọi thứ cùng chồng chưa?
Sao lại phải đợi đến phút cuối người ta mới bung ra tất cả ẩn ức khổ sở trong lòng? Mình đã bao giờ đề nghị chồng thay đổi, bảo chồng cần hỗ trợ vợ con chưa? Mình có khi nào thẳng thắn nói với chồng là mình không thể chịu nổi thái độ lầm lì, im ỉm của chồng, để rồi mình cũng tự ái đáp trả bằng những lạnh tanh trong lòng…
Vợ tự nhiên muốn làm lại bộ phim, với diễn biến là bên bờ biển lãng mạn ấy, cô vợ Vanessa được nghe lời thú nhận từ miệng chồng rằng, anh vốn “quê” bởi thua kém vợ nhiều mặt, từ tư chất cá nhân đến địa vị xã hội, từ thu nhập tới sự vén khéo… Sĩ diện đàn ông lớn lắm, anh khao khát được vợ ve vuốt, khen ngợi, nhưng vợ anh lại thờ ơ với thông điệp rành rành: chẳng có cửa cho người đàn ông tầm thường lu mờ trong nhà…
Hoặc giả, cô vợ sẽ thổ lộ hết mọi thứ, để chồng biết vợ chẳng hài lòng khi chồng kết luận vợ may mắn mới lấy được anh. Sao không phải là ngược lại? Bao công sức chăm chút của vợ cho gia đình, sao chưa từng thấy chồng một lần ghi nhận?
Trên màn hình, những hình ảnh âm thanh đã trôi qua hết nhưng vợ vẫn ngồi thừ ra, ray rứt. Nỗi hối tiếc ngập tràn trong tim người vợ đã dành hết tâm trí cho chồng con, từng ôm nỗi đau xót bị lừa dối, từng chịu đựng bao chán chường. Đâu thể nào để đến khi mất đi mới nuối tiếc biết là mình từng có bao điều! Vì sao người ta quên mất việc phải trò chuyện với nhau một lần, trước khi quá muộn?
Theo Phunuonline
Nửa đêm con dâu quý hóa đạp cửa phòng mẹ chồng 'đòi' nói chuyện
Ôi có nằm mơ tôi cũng không nghĩ, lại có thứ con dâu đe dọa cả mẹ chồng nữa cơ đấy! Tôi cứng họng trước sự gọi là có "hiếu với bố mẹ đẻ" của cô con dâu quý hóa này.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 47 tuổi, đang làm kết toán tại một công ty tư nhân. Chồng tôi đã mất từ cách đây 5 năm. Cực chẳng đã mới phải ngồi kỳ cạnh gõ mấy dòng này. Nhưng thật lòng tôi đang rất khó nghĩ. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên để đưa cô con dâu quý hóa của tôi theo nếp gia đình mình.
Được người ngoài nhận xét là người hiền lành, biết điều lại tâm lý, vậy mà trong mắt con dâu tôi, tôi vẫn là thứ người ghê gớm. Năm ngoái con trai đầu của tôi lấy vợ khi nó mới 23 tuổi, vợ nó còn hơn nó 2 tuổi lận. Lúc đầu tôi không mấy ưng cô bé đó vì cái vẻ mặt không mấy hiền lành. Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi chứ không có ý ngăn cản chúng.
Ngay từ ngày đầu ra mắt, tôi đã nhận ra cô con dâu mình thật mạnh mẽ và cá tính. Trong lúc chuẩn bị bữa tối cùng tôi, thấy con bé hí hoáy cho chỗ sườn vào nồi chần bỏ nước đầu, làm vậy là đúng ý tôi nhưng có điều là con bé luộc mãi không chịu cho ra. Tôi bảo: "Sao cháu để lâu thế?". Chưa kịp giải thích hết, con bé đã thẳng tưng đáp: "Lâu thế cho kỹ ạ, không ăn đầy chất tăng trọng, mang bệnh vào người mà lại chết non cả loạt!". Tôi hơi có chút sốc với con dâu tương lai.
Chưa hết, con bé mới tới nhà lần thứ 2 mà đã bạo dạn quá thể, chẳng có chút e thẹn nào cả. Mồm mép tép nhảy, sục sạo mọi chỗ mọi nơi như thể nhà mình ở từ lâu. Rồi chưa kể, gần ngày cưới nó ra công chỉ huy con trai tôi, phải sửa chỗ nọ, chỗ kia, phải sơn lại phòng này, phải thay điều hòa khác... đủ kiểu. Thật lòng tôi cũng thấy khó chịu với cái kiểu đó. Nhiều lúc nghĩ, con mình lấy vợ có khi sau này vợ nhảy cả lên đầu cũng nên.
Nhưng chẳng hiểu sao, con trai tôi say con bé ấy như điếu đổ và khăng khăng đòi làm đám cưới càng nhanh càng tốt. Xét về ngoại hình thì con bé cũng được, nghề nghiệp ổn định lại con nhà gia giáo nên tôi đồng ý cho chúng cưới nhau.
Từ ngày tôi có con dâu, mọi chuyện bắt đầu phức tạp. Vì tôi làm giờ hành chính, công việc lại không tới nỗi bận rộn nên phần cơm nước, chợ búa tôi vẫn lo lắng hoàn toàn. Và 1 tháng, vợ chồng con trai tôi đóng góp thêm 3 triệu tiền ăn. Chúng chỉ đưa 3 triệu cho mẹ và mặc nhiên không liên quan tới bất kỳ việc gì trong gia đình. Nhiều lúc bực mình nghĩ mình chẳng gì ô sin không công trong nhà.
Với 3 triệu đó, tôi lo cho chúng từ a tới z, phục vụ đến tận răng. Càng ngày, cô con dâu tôi lại không có ý thức. Đành rằng ngày đi là bận rộn đã đành đằng này ngày nghỉ cũng ngủ nứt nây kệ mẹ chồng muốn làm gì thì làm. Nói thì bảo quá đáng nhưng con bé sống đúng kiểu người ở trọ trong gia đình tôi vậy, chẳng có chút gì gọi là gắn bó.
Thậm chí hôm chủ nhật vừa rồi là ngày giỗ bố chúng nó mà chúng vẫn hồn nhiên ngủ tận 8h mới dậy. Trong khi tôi thì chợ búa mấy vòng từ sáng tới trưa để lo lấy 4 mâm cơm cúng và mời anh em ruột thịt. Thật quá chán nản với con dâu vô cùng "hồn nhiên" ấy. Gọi con trai góp ý cho vợ chồng bảo nhau thì chẳng hiểu thằng con tôi nói thế nào mà con bé mặt mày xưng xỉa, khó chịu với tôi ra mặt.
Ngay buổi tối hôm đó, tôi có gọi cả 2 vợ chồng vào nói chuyện thì con bé nhảy dựng lên bảo: "Cả tuần có ngày nghỉ mà mẹ cứ làm loạn lên, vài mâm cơm cúng phải con chỉ 1 loáng là xong mà mẹ làm như mổ trâu không tới nỗi!".
Choáng váng trước những lời của cô con dâu. Tôi vẫn giữ bình tĩnh nói cho con bé hiểu cần và nên làm gì khi đã ở nhà chồng. Thấy vợ chồng chúng im im tôi tưởng đang thấy xấu hổ lắm, đang biết lỗi lắm. Hóa ra chỉ là màn chống đối.
Vừa ra khỏi cửa phòng tôi, con dâu đã buông 1 câu trống không: "Khó chịu!". Điên máu tôi gọi về cho thông gia bảo: "Con bé đang không thoải mái khi ở nhà tôi, ông bà xem lựa lời khuyên bảo...".
Chẳng biết ông bà thông gia nói những gì mà con bé nửa đêm con dâu đạp cửa phòng mẹ chồng để đòi nói chuyện.
Nó bảo: "Mẹ cần gì phải gọi cho mẹ con như thế, có gì mẹ dạy con đây này, làm thế khác gì mẹ chửi vào mặt bố mẹ con là không biết dạy con. Làm gì con thì làm nhưng cứ động vào bố mẹ con là không xong với con đâu!". Ôi có nằm mơ tôi cũng không nghĩ, lại có thứ con dâu đe dọa cả mẹ chồng nữa cơ đấy!
Tôi cứng họng trước sự gọi là có "hiếu với bố mẹ đẻ" của cô con dâu quý hóa này. Từ hôm bị "de dọa" ấy tôi chưa nói thêm một lời nào với vợ chồng chúng cả. Tôi chưa biết phải có phương pháp nào để uốn nắn tính cách của cô con dâu tôi nữa. Làm sao để nó hiểu, nhà chồng với chính là nhà mình, cần phải sống nhiệt tình và gắn bó đây?
Theo blogtamsu
Rốt cuộc thì con gái chúng ta đều khổ Con gái chúng ta chia tay rồi đừng ngồi đó mà ủ rũ, yếu đuối, xấu xí, cứ khóc than như vậy người ta có quay lại mà yêu thắm thiết không? Nếu không thì đừng như vậy nữa Sau một cuộc tình, con gái chúng ta thường ủy mị (Ảnh minh họa) Sau một cuộc tình, con gái chúng ta thường ủy...