Chúng ta lướt qua đời nhau như những làn gió ngược chiều
Thật khó để nhận ra hiện thực, khoảnh khắc anh bước qua tôi không cảm xúc. Tôi vẫn nghĩ đó chỉ là một lần anh vô tình và vội vã. Tôi còn định giận anh một vài ngày. Rồi thì tôi ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh, bâng quơ nhận ra chúng ta đã xa rồi.
Ngày anh bước đi, tôi như kẻ mộng mơ ôm trong lòng những điều nhẽ ra nên là dĩ vãng.
Tình yêu đó dù ít dù nhiều thì cũng đã để lại những thói quen. Ngày hôm nay nụ hôn còn ấm bờ môi, những chiếc ôm còn chưa tan cảm giác được ghì siết. Ân tình đó tôi từng ngỡ sẽ giúp bản thân mình quên đi nhiều dang dở. Con người ấy tôi từng cảm nhận là một phước phận chưa từng xảy đến, giữa quá nhiều ngang trái đắng cay.
Tôi hỏi anh rằng: hai chúng ta quay lại có được không? Tiếng chia tay hôm đó tôi nói ra đâu phải vì chê anh còn khó khăn, cũng chẳng phải vì tôi không thấy anh trong những cố gắng. Phút giây mình im lặng, tôi biết anh đang lao theo những mệnh lệnh của tuổi trẻ. Những ngày bắt nhịp với công việc, cố gắng phát triển bản thân mình đến giấc ngủ còn không được đủ đầy.
Tôi chỉ không kịp nhận ra là anh đang dần quên tôi trong những ngày ấy, giữa những điều không trọn vẹn của hai đứa mình.
Video đang HOT
Chúng ta nói chia tay, ban đầu tưởng đùa nhưng hóa ra lại là thật. Có nhiều rạn vỡ cách rời phải rất lâu sau tôi mới hiểu. Khi tôi hiểu thì mọi chuyện đã đi thật xa rồi.
Bạn bè nói với tôi anh là người không đáng. Họ thấy tôi khóc, dù tôi thật lòng chẳng muốn thế. Rồi những ngày dài chỉ biết tới bia rượu. Những buổi sáng vẫn đến trường nhưng là trong bộ dạng thật thần thiếu ngủ, cùng lớp trang điểm vội để che đi dấu vết của nước mắt.
Chúng ta lướt qua đời nhau như những làn gió ngược chiều, vội vàng cuộn lấy, vội vàng mơ ước. Rồi thì lao qua nhau, không một góc cạnh nào cho ta quẩn lại một lần. Tôi nhìn thấy anh bây giờ chỉ có thể là trong nỗi nhớ, lần nào nhớ cũng chỉ thấy nước mắt. Những gập ghềnh đó, không có tôi có lẽ anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Những điều cần thiết cho bước đường sắp tới, hẳn anh sẽ mau chóng học được. Anh đừng bao giờ để quên ước mơ của mình giống với cái cách anh làm rơi tôi. Góc phố anh đến không có tôi đứng đợi thì sẽ là một người con gái khác, hạnh phúc vẫn sẽ hiện lên trên môi anh, chẳng có gì thay đổi.
Những tin nhắn muộn màng anh gửi đến chỉ làm lòng tôi càng xao động.
Anh nói rằng anh xin lỗi, anh hỏi về những điều tôi phải trải qua. Nhưng anh tuyệt nhiên không nói về một cơ hội cho hai chúng mình. Đó mới là điều tôi mong nhất.
Đoạn đường ngắn ngủi ấy, tôi nên gửi lại anh lời cảm ơn hay hờn trách.
Hay vốn dĩ thời điểm ấy mình không nên gặp nhau. Tôi vốn dĩ nên nuôi dưỡng ngây thơ với một tâm hồn khác?
Theo guu.vn
Người chưa có gì trong tay, kẻ mong mình một bến bờ yên ổn, nên đành buông tay nhau!
Đàn ông sống là phải có đam mê. Những đam mê đẹp, chẳng thể mài ra để ăn. Những đam mê khiến con người ta có thể thức nhiều đêm, miệt mài không thấy mệt.
Đàn ông sống là phải có đam mê. Những đam mê đẹp, chẳng thể mài ra để ăn. Những đam mê khiến con người ta có thể thức nhiều đêm, miệt mài không thấy mệt.
Đàn bà sống là phải tìm được chốn yên bình. Câu chuyện về nếp nhăn trên khuôn mặt người mẹ cùng những lời kêu ca vì bao lo toan vật chất. Câu chuyện về thứ hạnh phúc chen vào những cãi vã rồi mòn dần mà tuổi mình phải chứng kiến, nó dần khiến người đàn bà trở nên thực dụng.
Anh chỉ là kẻ mộng mơ với một hướng đời chưa nhìn thấy rõ. Có chân trời nào đấy đang chờ anh khám phá. Có những ước mơ chưa biết cách mà viết trọn, lại chẳng thể nói ra cho hết. Có khi trong cơn yêu, em hỏi anh tại sao cứ thích chọn những lênh đênh? Anh chỉ cười trừ, điều gì là chắc chắn cho "chúng ta" bây giờ đây. Người đời vẫn thường hay nhìn vào những thứ hào nhoáng, "thức thời" để lấy đó làm "chuẩn mực". Mặc dù mỗi người trong cuộc sống này lại là một người khác nhau.
Em là cô gái không còn nhiều thời gian với tuổi trẻ. Những ngày này, lũ bạn em lấy chồng nhiều. Em sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, cuộc sống đã quen với lo toan. Nhưng em không cam lòng sống một đời lo toan như thế. Người đời nói em là mẫu đàn bà thực dụng, ham tiền. Nhưng rồi em đã chọn đi theo anh, để rồi hình như sau đó là thất vọng.
Hai chúng ta, một kẻ vẫn còn ôm trong tim nhiều mộng mơ, một người vừa trở về với những vội vàng cũ kĩ, đành phải buông tay giữa ngã ba đường.
Chắc hẳn sẽ có ai đó đứng lại để nhìn theo ai đó trong những nhớ thương vương sót. Chắc hẳn ai đó trong số chúng ta sẽ dằn vặt rất nhiều trong những ngày loay hoay giữa tình cảm và thực tế. Kẻ mơ mộng, người vội vàng, chúng ta đâu thể mãi giữ những tình cảm nguyên sơ ban đầu dành cho nhau? Người chưa có gì trong tay, kẻ mong cho mình một bến bờ yên ổn, chúng ta đâu thể trở thành một cặp thực sự.
Tháng ngày cùng nhau trải qua, thôi xem như là những dại khờ. Hãy cảm ơn một người vì đã đến bên mình để con tim mình nghe thương nghe nhớ. Thôi hãy cảm ơn ai đó đã trao tặng cho mình một nỗi đau, người trẻ chúng ta luôn cần những lần đau để nhìn nhận lại bản thân. Cho anh bớt mộng mơ và cho em của lần yêu sau thôi không vội vã.
Chúng ta đều sẽ đạt được điều mình muốn và sẽ hạnh phúc mà thôi!
Theo guu.vn
Sài Gòn đâu phải là đất cho kẻ mộng mơ Sài Gòn không có những cành cây khẳng khiu trụi lá. Sài gòn không có những đám mây đen xám xịt. Sài Gòn có dòng người qua lại tấp nập, đến nửa đêm vẫn còn tiếng nói cười. Sài Gòn có nắng ngập tràn, với giấc mơ và sức trẻ. Sài Gòn đâu phải là đất cho kẻ mộng mơ, mà ngồi thẩn...