Chúng ta không bao giờ thoát khỏi sự yêu thương của người khác
Câu chuyện về ông lão bị mù cầm đèn soi đường cho người khác sẽ khiến bạn ngộ ra nhiều điều.
Vị tăng nhân khổ hạnh đi vào trong một con hẻm nhỏ, ông nhìn thấy có một ngọn đèn đang lóe lên những tia ánh sáng vàng nhạt yếu ớt, từ chỗ sâu con hẻm tĩnh lặng chầm chậm chiếu đến. Một người dân làng nói: “Thằng mù đến rồi”. Mù ư? Vị tăng nhân khổ hạnh ngẩn người ra, ông hỏi một người dân làng bên cạnh: “Người xách chiếc đèn lồng đó, có thật là bị mù hay không?”.
Đáp án ông nhận được là “Đúng thế”.
Vị tăng khổ hạnh nghĩ mãi vẫn không sao hiểu được. Một người đã mù cả đôi mắt, anh ta căn bản là không có khái niệm ban ngày hay ban đêm. Anh ta không thấy được núi cao nước chảy, cũng không thấy được thế giới vạn vật xanh đỏ tím vàng. Anh ta thậm chí không biết được ánh đèn là như thế nào nữa, thế nên anh ta xách theo chiếc đèn lồng như vậy, há không phải để người ta cười chê hay sao?
Chiếc đèn lồng đó mỗi lúc một gần hơn, ánh đèn leo lét dần dần từ trong nơi sâu của con hẻm di chuyển đến ngay dưới chân vị tăng nhân. Vị tăng nhân nghĩ mãi không hiểu, hỏi: “Dám hỏi thí chủ, cậu có thật là một người mù không?”.
Người mù tay đang xách chiếc đèn lồng nói với ông: “Đúng vậy, ngay từ lúc đến thế gian nay, hai mắt của tôi chỉ thấy một màu tối đen”.
Tăng nhân hỏi: “Nếu cậu đã không thấy được gì cả, thế còn xách theo chiếc đèn lồng làm gì?”.
Người mù nói: “Hiện giờ là trời tối phải không? Tôi nghe nói rằng, trong đêm tối không có ánh đèn chiếu rọi, thế thì mọi người trên khắp thế gian cũng đều giống như tôi vậy, cái gì cũng không nhìn thấy, vậy nên tôi nguyện ý thắp sáng một ngọn đèn này”.
Vị tăng nhân như hiểu ra gì đó, nói: “Thì ra cậu thắp đèn là vì để chiếu sáng cho mọi người”.
Nhưng người mù lại nói: “Không, tôi là vì chính bản thân tôi!”.
Video đang HOT
“Vì chính bản thân cậu ư?”. Vị tăng nhân lại ngây người.
Người mù kia chậm rãi nói với vị tăng nhân: “Có phải ông từng đi trong đêm tối mà bị người đi đường khác đụng phải?”.
Vị tăng nhân nói: “Đúng vậy, chính ngay lúc mới nãy, tôi còn không cẩn thận bị hai người khác đụng phải”.
Người mù nghe xong, bèn bình thản nói rằng: “Còn tôi thì lại chưa từng bị đụng bao giờ. Tuy nói tôi là người mù, cái gì tôi cũng không nhìn thấy được, nhưng khi tôi xách theo chiếc đèn lồng này, vừa soi đường cho người khác, hơn nữa càng là để người khác trông thấy tôi. Như vậy, họ sẽ không bởi vì không nhìn thấy mà đụng phải tôi nữa”.
Vị tăng nhân khổ hạnh nghe xong, như chợt ngộ ra điều gì đó, ngửa mặt lên trời thở dài rằng: “Ta đi khắp chân trời góc biển, bôn ba khắp nơi để tìm Phật, thật không ngờ Phật chính ở ngay bên cạnh ta. Thì ra Phật tính chính như một ngọn đèn, chỉ cần ta thắp sáng nó, dù ta không nhìn thấy Phật, thì Phật cũng sẽ nhìn thấy ta thôi!”.
Ảnh minh họa.
“Vì người” cũng là “vì mình”. Bởi vì muốn “vì người” thì trước hết bạn phải đủ mạnh mẽ để đứng trên đôi chân của chính mình. Bạn phải có đủ tự tin và nội lực để sống với những gì bạn chia sẻ. Bạn sẽ không thể “vì người” khi bạn không có sự chính trực tồn tại bên trong mình. Chính trực nghĩa là làm những điều bạn nói. Kể cả khi không có ai quan sát bạn, thì bạn vẫn sẽ làm. Đó gọi là chính trực. Chính vì thế, muốn “vì người” thì bạn cần phải “vì mình” thật sự. Một khi bạn đạt đến ngưỡng nhất định, bạn đã “vì mình” một cách thành công rồi đó.
Khi bạn “vì người”, sẽ có ngày “người” quay lại “vì bạn”. Nói gì thì nói, chắc chắn trong cuộc sống sẽ có lúc bạn gặp phải những thử thách mà bạn chỉ có thể vượt qua khi có sự hỗ trợ từ người khác. Vậy ai sẵn sang giúp đỡ bạn vô điều kiện trong những tình huống như vậy? Chỉ có “người” mà thôi J. Chúng ta sống trong cuộc sống này, gặp nhau thì cũng coi như là có duyên và nợ. Và chúng ta sẽ luôn nợ nhau, bởi vì đơn giản chúng ta không bao giờ thoát khỏi sự quan tâm và yêu thương của người khác.
Theo Khỏe & Đẹp
Tôi bàng hoàng phát hiện mình có bầu với chồng cũ khi sắp kết hôn với chồng mới (P1)
Chúng tôi kết hôn khi còn quá trẻ, ly hôn khi mới bước sang tuổi 25.
Tôi và Quân có quãng thời gian học cấp ba cùng nhau, lên đại học, tình yêu chớm nở và đẹp lãng mạn khiến bao người ghen tỵ. Năm 22 tuổi, tốt nghiệp đại học chúng tôi nhanh chóng có việc làm, và kết hôn cũng rất nhanh.
Cha mẹ hai bên yêu thương và ủng hộ, chúng tôi sống trong một ngôi nhà rộng rãi giữa trung tâm thành phố, có xe ô tô đi làm. Hàng ngày, Quân đưa tôi đi làm, đón về, cùng nấu cơm, xem phim tối, hạnh phúc tưởng chừng không còn gì hơn.
Rồi tôi có bầu, đứa con khiến tôi nghén không ăn uống được gì, tôi mệt mỏi, cáu gắt. Tiếp theo đó là những tháng bầu to, cân tăng nhanh khủng khiếp khiến tôi rạn hết người. Con sinh ra hay quấy khóc, tôi mất ngủ triền miên, nhà cửa luộm thuộm không dọn kịp những bãi nôn trớ, tè ị của con.
Kinh tế chúng tôi không thiếu. Vợ chồng tôi bàn bạc và quyết định là tôi sẽ nghỉ việc chăm con đến 2 tuổi. Không ngờ từ ngày ấy, cuộc sống gia đình vốn đã căng thẳng càng trở nên xám xịt.
Tôi căng thẳng và mệt mỏi vì con. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi bắt đầu về nhà muộn hơn. Anh né tránh bế con vì nó luôn khóc thét lên khi tôi chuyền tay. Mất ngủ, cân nặng tăng không kiểm soát, đầu tóc xác xơ, tâm trạng ủ ê. Tôi tưởng như thế đã là quá sức chịu đựng. Nhưng khi đọc được tin nhắn của anh với người phụ nữ khác mới là lúc tôi thấy mình thực sự điên.
Trong 3 năm hôn nhân của chúng tôi, vui vẻ, yêu thương, giận hờn, chiến tranh lạnh, có đủ dư vị. Chỉ thiếu một kẻ thứ ba để khiến cho chuỗi ngày mệt mỏi của chúng tôi chấm dứt. Và anh đã làm điều đấy.
Tôi khóc như một đứa trẻ, chất vấn Quân: "Em đã làm gì sai sao? Anh ra ngoài kiếm tiền, còn em vất vả chăm đứa con ốm yếu và quấy khóc ngằn ngặt suốt ngày. Tại sao em phải là người đối diện với bốn bức tường mỗi ngày còn anh có thời gian vui vẻ bên người khác?". Không đợi anh trả lời, tôi không chấp nhận bất cứ lời giải thích nào, bởi người ta không cần tôi thì tôi cũng không cần.
Tối hôm ấy tôi ngủ riêng, sáng hôm sau, tôi bế con đi từ sáng sớm khi anh đang trong phòng tắm, kèm theo laptop và một vali đồ nhét vội vàng. Không để bố mẹ lo lắng, tôi để lại lời nhắn: "Một tuần để anh thấy điều gì là quan trọng với anh. Em sẽ đi du lịch. Đừng báo bố mẹ".
Chúng tôi chia tay trong nỗi oán hận của tôi. (Ảnh minh họa)
Nói oai là đi du lịch, thực ra tôi thuê một căn phòng khách sạn ngay ở thành phố này. Không hiểu sao trong những ngày u ám ấy, con tôi rất ngoan. Tôi chất vất chính mình nhiều lần, tìm lỗi sai, tất nhiên tôi không thấy có gì sai ở đây. Dù bất cứ lỗi lầm nào tôi cũng sẵn sàng bỏ qua, trừ sự phản bội. Tôi viết đơn ly hôn, gửi email cho anh.
Những đoạn email trả lời của anh tôi vẫn giữ, Đó là sự chống cự yếu ớt của người chồng phản bội vợ con. Anh bảo cảm thấy mệt mỏi và áp lực khi ở bên tôi, chán nản khi bước chân về nhà và thấy tôi thay đổi quá nhiều. Ở bên người đàn bà từng trải ấy, anh vui vẻ và thoải mái. Anh hứa hẹn chia tay, xin lỗi và muốn tôi quay về. Nhưng tôi nhất quyết không đồng ý.
Khi tôi tiêu đến những đồng tiền cuối cùng mang theo là gần 1 tháng sau. Điện thoại tôi đã tắt nguồn. Anh gửi email chấp nhận ly hôn. Chúng tôi mất thêm mấy tháng mòn mỏi hòa giải ở tòa, nhưng với bằng chứng thuyết phục là chồng ngoại tình, cuối cùng tôi cũng được ly hôn và nuôi con.
Sau ngày hôm ấy, Quân ra đi, để lại cho mẹ con tôi căn nhà rộng rãi, trống rỗng, nơi đầy ắp kỷ niệm. Tôi cứ nghĩ tâm hồn sẽ chai sạn và khó mở lòng với ai khác, nhưng 2 năm sau, tôi lại rơi vào vòng luẩn quẩn khác...
(Còn tiếp)
Theo afamily.vn
Cả tôi và vợ không đủ can đảm chấm dứt hôn nhân Người ngoài nhìn vào, chúng tôi vẫn là một gia đình hạnh phúc, nhưng chúng tôi đã không coi nhau là vợ chồng từ lâu rồi... Ảnh minh họa Cả hai vợ chồng đã ngoài 40 tuổi, chúng tôi có hai đứa con chung, một trai và một gái, cả hai đều xinh đẹp, thông minh. Hai vợ chồng tôi có công việc...