Chúng ta già quá nhanh nhưng lại thông minh quá muộn
Có rất nhiều chuyện, trước khi bạn biết quý trọng, đã trở thành chuyện xưa; có nhiều người, trước khi bạn muốn tỏ chân tình, đã trở thành người trong quá khứ.
Những chuyện tiếc nuối thường lặp lại, khi để vuột mất qua rồi lại hối tiếc “Sớm biết như vậy thì…” cũng chỉ là vô dụng mà thôi, “chuyện đó” đã là quá khứ, người bạn thương nhớ đã rời xa bạn tự bao giờ.
Có một câu châm ngôn ở Thụy Điển: “ Chúng ta già quá nhanh, lại thông minh quá muộn.” Dẫu bạn có nhận ra hay không, dòng đời đều luôn trôi về phía trước.
Cuộc đời cũng không bán vé khứ hồi, mất đi liền vĩnh viễn không thể tìm lại được. Bởi vì đem hy vọng gởi gắm “đến lúc thuận lợi mới hưởng thụ”, mà chúng ta không biết đã mất đi bao nhiêu niềm hạnh phúc!
Đừng nên chờ đợi đến một ngày bạn “có thể hả giận”, hoặc “phiền muộn đều đã đi qua”. Phần lớn những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống đều ngắn ngủi và dễ dàng trôi qua; hãy hưởng thụ những điều đó, hãy đối xử tử tế với những người xung quanh bạn, đừng lãng phí thời gian vì chờ đợi “một kết thúc trọn vẹn” cho những nan đề của mình.
Khi để tâm tìm lại những điều đã mất, cái chết có lẽ là miễn phí, nhưng bạn sẽ phải trả một giá thật đắc cho chính mình.
Hãy nắm chắc cơ hội, đừng chờ đợi!
Chia sẻ:
Hãy trở lại câu hỏi ban đầu nhé! Chúng ta đã bao lần cảm thấy hối tiếc? Đã bao lần mong ước được trở lại quá khứ để thay đổi một điều gì? Có thể chúng ta hối tiếc về một cuộc tình dang dở, hối tiếc vì thi trược đại học, hối tiếc vì một việc đã sử lý sai lầm…Vì sao chúng ta hối tiếc, vì đó là những điều chúng ta cần, chúng ta muốn, chúng ta quý trọng và yêu thương.
Đúng vậy, trong hồng trần cuồn cuộn này, có quá nhiều điều khiến bạn và tôi phải nặng lòng chú trọng, đôi khi vui buồn chỉ vì chút lợi nhỏ nhoi, vì vậy mà đã quên đi mục đích thật sự của cuộc đời. Một cuộc tình đi thì một cuộc tình sẽ đến, một cánh cửa đóng lại thì một cánh cửa khác sẽ mở ra, nhưng nếu cuộc đời của bạn đã mất…Đến bao giờ mới có thể tìm lại.
Bạn ơi! Đến bao giờ bạn mới cho mình một cơ hội để lắng nghe tiếng gọi từ cố hương, từ một phần thuần khiết trong tâm hồn bạn. Nó khẩn thiết kêu gọi bạn hãy dừng lại bước chân đã mỏi mòn trong cuộc sống để tìm về nơi vĩnh hằng của sinh mệnh, tìm về với ý nghĩa thật sự của cuộc đời, tìm về với nguyện ước ngày xưa…
Ngày nào đó trên đường đời hối hả
Mong bạn tìm về một thoáng bình yên
Ở đâu đó tiếng gọi tôi vọng về
Nhắn nhủ bạn đừng quên lời hẹn ước!
Theo NS
Giúp người sẽ được báo đáp Bài học về tình người cho tất cả chúng ta
Gần tới bến xe, bỗng nhiên Phong sững người lại. Anh thấy 1 cụ già đang cầm tấm biển có dòng chữ "Tìm con trai, tên Nguyễn Thanh Phong.."
Video đang HOT
ảnh minh họa
Sau kỳ nghỉ lễ 3 ngày, Phong quay lại thành phố đi học thì gặp 1 ông cụ ăn xin đáng thương ở gần bến xe bus. Ông cụ đang lê lết trên lề đường với cơ thể lở loét nên nhiều người qua đường đều chun mũi rồi vội vàng bỏ đi. Phong toan lên xe về phòng trọ luôn thì cụ kéo lại
- Cháu ơi, cho cụ xin ít tiền
- Cháu, cháu là sinh viên nghèo, thôi cụ cầm tạm 2 chục này nhé
Phong rút trong túi quần ra dúi vào chiếc túi rách của cụ 1 đồng tiền rồi quay đi. Nhưng ông cụ khóc lóc van xin
- Cháu..cháu có thể cho ta vay thêm được không??
- Vay?? Cháu..
Phong đang ngập ngừng thì có mấy người qua đường nói chêm vào
- Đứng đấy làm gì, coi chừng lây bệnh, gớm quá
Phong ngơ ngác thì ông cụ vội vã phân bua
- Không, không lây được. Mấy hôm trước cụ ăn phải đồ hỏng nhặt được trong thùng rác, nên mới bị thế này thôi. Cháu đưa ta vào viện được không??
Nghe cụ già nói, Phong động lòng, anh đưa cụ vào 1 bệnh viện gần đó để khám. Bác sĩ nói nếu chữa trị muộn vài ngày nữa thôi có khả năng cụ sẽ bị hoại tử.
Phong đến bàn y tá đóng tiền viện phí, anh moi hết ví thì được 2,3 triệu, đó là cả số tiền đóng tiền nhà và tiền ăn tháng này mà vừa xin bố mẹ ở quê.
Bước vào phòng ông cụ, Phong chậc lưỡi
- Cháu đã đóng tiền viện phí rồi nhé, cụ cứ ở đây chữa trị cho khỏi ạ
- Đóng hết rồi?? Cháu lấy tiền ở đâu ra??
- Tiền ăn và tiền nhà ạ. Nhưng mà thôi thì đằng nào cũng nghèo, tiền nhà không có thì khất vậy, cháu mặt dầy lắm, chắc chủ nhà cũng không nỡ đuổi ra đường đâu
Phong cười cười nhìn ông cụ còn cụ thì rưng rưng nước mắt
- Cảm ơn cháu. Khi nào có tiền ta sẽ mang đến đoạn đường đó trả lại.
Người ăn xin nói thế nhưng Phong thì không để ý lắm đến việc đó
Ra khỏi bệnh viện khi không 1 xu dính túi, Phong đành lững thững đi bộ 20km về phòng trọ.
Về đến phòng trọ, Phong còn thở không ra hơi thì đã bị chủ nhà đến đòi tiền, Phong năn nỉ gãy lưỡi ông chủ cũng không cho nợ quá 5 ngày. Thế là anh phải đi vay mượn bạn bè rồi đi làm thêm cuối tháng trả nợ.
5 năm trôi qua kể từ ngày đó, Phong nhớ mãi thời gian ăn mỳ tôm sống cả tháng mà nổi cả gai ốc. May mắn thay, anh giờ đã ra trường, cũng đi làm được 2 năm.
Những tưởng cuộc sống bắt đầu dễ chịu hơn thì một hôm Phong bị sếp gọi vào và ném cho tờ quyết định đuổi việc vì công ty cắt giảm biên chế. Đúng lúc ấy, anh nhận được cuộc điện thoại của em gái
- Anh Phong, mẹ ốm nặng lắm, phải vào viện cấp cứu
- Hả?? Mẹ làm sao??
- Bệnh dạ dày của mẹ chuyển sang mãn tính. Em lo lắm. Giờ ở nhà lại không có tiền đóng viện phí, anh ..
- Ừ, anh hiểu rồi, anh sẽ mang tiền về ngay
Nói như thế nhưng giờ Phong rối trí không biết kiếm đâu ra tiền, không ai cho 1 kẻ thất nghiệp vay cả khoản tiền lớn cả. Anh lang thang trên đường ra bến xe với 200 nghìn trong túi.
Gần tới bến xe, bỗng nhiên Phong sững người lại. Anh thấy 1 cụ già đang cầm tấm biển có dòng chữ "Tìm con trai, tên Nguyễn Thanh Phong.."
Anh lại gần hơn thì thấy mọi thông tin trên tấm biển đều trùng khớp với mình, trên tay cụ già còn cầm cả chứng minh nhân dân của anh
- Ơ, bác là ai?? Sao lại có chứng minh thư của tôi?? Thế này là thế nào
Ông cụ bây giờ cũng kịp quan sát chàng trai và reo lên sung sướng
- Phong, đúng là con rồi, đúng là con rồi. Con có biết ta đã tìm con suốt mấy năm nay. Ta đã hẹn trả nợ con ở đây nên nhất định phải đứng ở chỗ này đợi con.
Rồi ông ôm ngay Phong vào lòng còn Phong thì vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì
- Bác là..bác quen tôi sao??
- Đây là chứng minh của con, ngày trước con để lại bệnh viện để làm giấy nhập viện cho ta con nhớ không??
Không để Phong kịp suy nghĩ điều gì, ông cụ vồn vã nói tiếp
- Ta chính là ông lão ăn xin 5 năm trước được con mang đến bệnh viện, lão già lở loét con còn nhớ không??
Lúc này Phong mới ngớ người
- À, à, thì ra là bác, con nhớ rồi.
- Ta rất muốn tìm con để trả ơn, hôm đó nếu không nhờ con có khi ta đã chết đầu đường xó chợ rồi
- Sao bác lại nói thế, cháu không cần trả ơn đâu ạ. Giờ cháu có việc gấp phải về quê rồi
Phong vội vàng định quay đi thì ông cụ nói
- Từ hôm đó bác đã ngầm xem con là con trai, con có việc gì, có thể kể cho bác được không??
Phong rưng rưng nước mắt và kể về câu chuyện đời mình, về người mẹ già đang cấp cứu mà không có tiền viện phí
- Thì ra là vậy, con có biết vì sao lần đó bác cố sống cố chết xin con cứu không??
Phong lắc đầu, ông cụ nói tiếp
- Vì bác còn phải tìm lại đứa con trai . Hồi ấy bác bị mất liên lạc với gia đình. Trong lúc cùng cực nhất may mắn đã gặp được con. Sau hôm ở bệnh viện bác đã gặp lại được con trai và nó cũng chuyển tới đây ở luôn để tiện việc tìm ân nhân của bố. Nó cũng là bác sĩ, nó sẽ về khám cho mẹ con.
Nói xong ông rút điện thoại gọi cho con trai ngay lập tức.
- Nhưng mà..
- Còn đây là thẻ tiết kiệm của con trai cho bác, con hãy cầm về mua thuốc thang rồi điều trị cho mẹ thật tốt. sau đó lên thành phố thì gọi lại cho bác, bác sẽ tìm cho con 1 công việc hợp lý.
Phong hết lời từ chối nhưng ông cụ thì vẫn một mực muốn cho Phong tất cả những gì ông có. May mắn thay, hôm đó mẹ Phong được cứu chữa kịp thời nên không ảnh hưởng đến tính mạng. Từ đó Phong cũng có được thêm 1 người cha nuôi mà anh không ngờ việc tốt mình làm năm xưa giờ lại mang đến cho anh nhiều điều đến thế.
Theo blogtamsu
Nếu như trong hai chúng ta, vẫn còn có thể hạnh phúc, em hy vọng người đó sẽ là anh... Vì thương, nên em còn day dứt, còn đau lòng quá nhiều vì những quyết định vụng dại. Và vì thương, nên nếu trong hai ta được quyền hạnh phúc, em hy vọng người đó sẽ là anh. Em không rõ em đã để bản thân mình rơi vào chiếc vòng luẩn quẩn của những nhớ thương cũ kỹ này bao nhiêu lần....