Chúng ta dừng lại thôi anh
Đó hẳn là một câu chuyện ngoại tình. Người đàn ông với qua, nắm tay người phụ nữ. Ngón áp út của cả 2 vẫn đeo nhẫn cưới…
Ảnh minh họa
Nhóm bạn thân của chúng tôi tụ tập ở quán ăn để mừng sinh nhật Thùy Liên. Vào giữa tuần nên quán vắng khách. Cặp đôi ngồi bàn bên cạnh khá đẹp đôi. Người đàn ông trung niên có khuôn mặt điển trai, dáng lịch lãm. Người phụ nữ thì duyên dáng, có khí chất. Nhóm chúng tôi để ý tới họ vì lúc mới vào, người đàn ông lịch sự kéo ghế cho bạn gái, giúp chị ấy cởi áo khoác.
Thùy Liên nhiều chuyện: “Hai người này bồ bịch là cái chắc. Có đàn ông nào cư xử với vợ lịch sự kiểu đó đâu”.
Chúng tôi nổ ra cuộc tranh cãi tại sao cưới nhau rồi đàn ông không còn lịch sự, ga lăng với vợ? Tại lười biếng, không thèm màu mè hay tại vợ cũ rồi nên đàn ông chán, không cần ga lăng?
Trận tranh cãi của chúng tôi chưa kết thúc, chợt nghe giọng người đàn ông khẽ khàng nhưng chắc nịch: “Em bỏ chồng về ở với tôi không?” (*). Câu hỏi khiến cả nhóm chúng tôi tò mò trông sang.
Người phụ nữ cúi đầu, vai run rẩy. Người đàn ông với qua, nắm chặt tay chị. Bàn tay anh ta ở ngón áp út hãy còn đeo nhẫn. Bàn tay người phụ nữ cũng vậy…
Video đang HOT
Không hiểu sao lúc ấy chúng tôi chỉ thấy thương, chẳng hề coi thường chị. Biết đâu chị ấy cũng có những nỗi niềm, những mắc kẹt, đến nỗi không thể ly hôn để có tự do và được hẹn hò ngay thẳng.
Thùy Liên – cô bạn đãi sinh nhật hôm nay từng kể, Liên thấy cô đơn nhất lúc gọi cho chồng báo vừa té xe vì bị cướp giật trên đường. Khi ấy chồng đã Liên thảng thốt hỏi: “Có mất tiền nong hay gì không?”.
Chị Thanh Tâm thì coi chồng như người dưng từ khi bàn với anh việc góp tiền cho ba chị mổ sỏi thận. Hôm ấy, chồng chị đã hỏi: “Em là con gái, có được chia của không mà góp?”…
Chị Quỳnh còn gặp “drama” khủng khiếp: bắt gặp chồng cùng nhân tình vừa từ khách sạn rời đi. Về nhà, anh chồng thẳng thừng với chị: “Nhìn lại cô xem. Tôi còn chẳng dám ra đường cùng cô…”. Chị Quỳnh sau đó đã thay đổi bản thân, không còn tằn tiện, ky bo. Diện lên một chút, chị trở lại xinh đẹp mặn mà. Nhiều đàn ông buông lời chòng ghẹo, chiều chuộng chị. Chị đã manh nha lạc lòng để trả thù câu nói tàn nhẫn năm nào của chồng, nhưng rồi chị không thể làm vậy…
Vào lúc đàn bà tổn thương, cạn kiệt niềm tin, nếu người thứ 3 xuất hiện với những lời động viên, an ủi, họ rất dễ lạc lòng. Nhưng mối tình tội lỗi kia sẽ đi về đâu khi trên tay họ vẫn còn đeo nhẫn cưới, phía sau còn có những đứa con?…
“Chúng ta dừng lại thôi anh. Em thương các con em. Chồng em cũng hứa sẽ thay đổi…”, giọng người phụ nữ nghẹn ngào nhưng dứt khoát.
Chúng tôi bên bàn này thở ra. Rốt cuộc chị ấy chọn ở lại bên chồng con, có lẽ vì chồng chị còn có thể “cải tạo” được, vì chồng chị “thấy vậy thôi còn hơn nhiều đàn ông khác”; quan trọng là chị thương con cái, biết nghĩ cho con.
Nhìn họ ra cửa, 2 người rẽ sang 2 hướng khác nhau, chị Thanh Tâm thở dài: “Muốn gì thì cũng phải đợi ly hôn đâu đó rõ ràng, rồi tính. Vượt rào kiểu này vừa nguy hiểm vừa tổn hại thanh danh. May là chị ấy còn tỉnh táo”.
Tôi thì hy vọng những đứa con sẽ giúp chị vượt qua mọi sóng gió, giúp chị vực dậy cái “tổ nguội”. Những đứa con như đôi cánh thiên thần, luôn tiếp thêm sức mạnh cho mọi bà mẹ.
'Bóc bánh trả tiền' một lần, tôi ân hận suốt 10 năm
10 năm qua, tôi chưa dám đối diện với sự thật. Tôi sợ rằng khi mình thừa nhận lỗi lầm, vợ sẽ sốc mà từ bỏ gia đình này.
Tôi là một gã đàn ông ngoan không chỉ trong mắt vợ mà còn trong mắt bạn bè. Ai cũng khen chúng tôi là đôi trai tài gái sắc, còn ngưỡng mộ vợ tôi vì có một người chồng vừa biết kiếm tiền vừa hết lòng yêu thương gia đình.
29 tuổi, tôi chọn lấy cô bạn học cùng thời đại học. Tuy đó là một cô gái xuất thân ở tỉnh, ngoại hình bình thường nhưng tôi lại bị sự trong sáng của cô ấy hút hồn. Tình yêu nảy sinh từ năm đầu đại học ngày càng đậm sâu hơn khi chúng tôi ra trường.
Tôi ân hận vì một lần "bóc bánh trả tiền". Ảnh minh họa. Nguồn: Pxfuel
Ngày tôi đưa bạn gái về ra mắt, bố mẹ chẳng vồn vã như tôi nghĩ. Phần vì bố mẹ hi vọng tôi sẽ lấy một cô gái cao ráo, xinh đẹp, con nhà gia thế làm vợ. Phần vì bố mẹ không thích cô ấy quê xa. Thế nhưng vì tình yêu, tôi bất chấp tất cả để cưới được người con gái ấy.
Sau 5 năm làm dâu, vợ chứng minh cho bố mẹ tôi thấy thế nào là vợ hiền, dâu thảo. Mọi việc trong nhà chồng, vợ tôi lo liệu tươm tất. Những ngày lễ, Tết, vợ một tay chuẩn bị chu đáo.
Từ khi có dâu, mẹ tôi không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì trong nhà. Cơm canh vợ cũng chuẩn bị như một siêu đầu bếp khiến mẹ tôi dần có cảm tình với con dâu. Khi bố mẹ ốm đau, vợ tôi tất bật, chưa bao giờ bỏ bê dù chỉ một phút.
Những ngày đi làm, vợ thường dậy sớm chuẩn bị đồ ăn buổi trưa cho bố mẹ chồng. Đến trưa, mẹ tôi chỉ việc mang ra hâm lại rồi hai ông bà ngồi ăn. Sự tận tình của con dâu khiến bố mẹ tôi nhận ra tấm chân tình. Vì xúc động, mẹ tôi hay nhắn tin gọi điện cảm ơn con dâu và dặn con phải ăn uống đầy đủ. Tình cảm gia đình chúng tôi trở nên gắn bó như những người ruột thịt, không còn khoảng cách mẹ chồng nàng dâu. Có nhiều lúc tôi ghen vì mẹ còn quý vợ hơn cả tôi.
Sau này chúng tôi ra ngoài ở riêng, mẹ khóc hết nước mắt vì thương nhớ con cháu. Nhưng tôi cũng động viên mẹ cố gắng vì chúng tôi cũng cần có không gian riêng, các cháu cần có môi trường học tập tốt hơn. Cuối tuần, chúng tôi thường cho cháu về chơi với ông bà. Thi thoảng ông bà lại lên thăm chúng tôi nên lâu dần nỗi nhớ cũng nguôi ngoai.
Có một thời gian tôi làm ăn thua lỗ, bản thân rơi vào tuyệt vọng. Biết chồng cần tiền, vợ chạy vạy khắp nơi lo cho tôi. Sau đó, vợ bán hàng online, kiếm thêm thu nhập bằng mọi giá để giúp tôi bình tâm trở lại.
Những ngày tháng đó, không chỉ tinh thần mà sức khỏe của tôi cũng sa sút. Tôi còn tưởng mình mắc bệnh hiểm nghèo. Lại là vợ đưa tôi đi khám hết viện này đến viện khác để tôi yên tâm. Sau tất cả, tôi mới lấy lại được phong độ, làm việc.
Công việc sau đó lại phất lên, tôi kiếm được nhiều tiền hơn. Nhìn vợ vất vả, tôi tự nhủ, cả đời này sẽ chẳng bao giờ phản bội vợ, mãi trân trọng người phụ nữ hết lòng vì gia đình mình.
Thế nhưng, có một lần tôi đã sai lầm. Đó là chuyến công tác cùng các anh em đồng nghiệp. Vì uống quá chén lại bị bạn bè dụ dỗ, tôi đã qua đêm với một cô gái. Sau khi tỉnh cơn say, tôi sợ hãi, mông lung, lo lắng vô độ. Tôi sợ chuyện bại lộ, vợ sẽ không thể nào tha thứ cho tôi và tôi sẽ mất tất cả.
Mỗi lần nghe vợ tự hào với bạn bè: "Chồng tao là nhất, tao tin anh ấy sẽ không bao giờ phản bội. Trên đời này có nhiều gã đàn ông chơi bời, 'bóc bánh trả tiền' nhưng với chồng tao thì tao tin 100%", tôi lại chột dạ. Chỉ một lần duy nhất trong cuộc đời nhưng tôi không sao giải thoát được nỗi ân hận trong lòng. Tôi có nên thú nhận tất cả?
Cãi nhau mới biết chồng... đàn ông Một lần vợ chồng tôi cãi nhau to. Tôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, miệng vẫn cứ nói không ngừng, đay nghiến chồng vì chuyện gì đó. Chồng tôi từ đâu mang một chiếc quạt vào, cắm điện rồi cho quạt quay về phía vợ để cho vợ mát. Xong xuôi, anh mới tiếp lời: "Em đừng nói thế, chuyện không phải...