Chúng ta đã từng yêu nhau chân thành, nhưng rốt cuộc tình yêu này vẫn thua..
Chúng ta đã từng yêu nhau chân thành, nhưng rốt cuộc cả hai vẫn thua. Một thời thanh xuân đã dành hết tâm can cho một người, đã yêu cho vơi lấp quãng đời non trẻ, sau rồi vẫn là một bóng dài đơn côi.
ảnh minh họa
Chúng ta đều là những người vì người khác mà ôm nỗi tổn thương, đã hi sinh cho mảnh tình kẻ khác mà chấp chứa đau lòng.
Chúng ta đều dâng cho đối phương thứ tình yêu chân thành và nồng si nhất.
Rồi kết cục vẫn là một cái kết đau lòng. Đau lòng đến nỗi nhiều tháng năm sau này, anh vẫn không thể ngừng quên.
Người ta luôn nói về hai chữ vận mệnh, luôn dùng mọi mĩ miều để diễn đạt sự bóng bẩy của tình yêu.
Thế nhưng mấy ai đi qua những giông tố mà nhìn tình yêu một cách thành thật nhất. Như cách em và anh đã chấp nhận sau nhiều cuộc tình bi thương – khi chúng ta đều là nạn nhân của những đau lòng đến từ người cũ.
Ngày đó anh nói với em rằng hãy mạnh mẽ đón nhận, vì hai đứa không đáng chịu thêm bất kỳ dằn vặt nào.
Chúng ta đều nhiệt thành cho tình yêu xưa cũ. Đã cất bóng hình họ thật sâu dưới đáy lòng, để không cho phép bản thân nhớ họ mọi lúc. Chúng ta đã vùi họ đằng sau một cuộc sống bận bịu, đã ngăn cách mọi suy nghĩ và nỗi nhớ của trái tim. Cả đời ngang nhiên và mạnh mẽ, cũng hay chỉ có lúc ai đó hỏi đến, thì nước mắt chẳng hiểu sao lách tách tuôn rơi.
Video đang HOT
Anh thương em – cô gái chỉ nhìn bóng cậu trai đó yên vị trong chiếc xe phủ hoa ngày cưới mới rấm rứt yên lòng.
Anh thương em – người con gái đã ngụy tạo một lớp vỏ bọc mạnh mẽ và bất cần nhất, cũng chỉ không để một ai khác làm tổn thương trái tim nhẹ bẫng và yếu ớt của em.
Thương, nên đau lòng. Thương, nên khi em nói lời chia tay, anh chỉ biết lặng im, và cầu chúc em yên lòng.Đã đến với nhau bằng sự cảm thông và thương mến.
Đã kề bên nhau những tháng ngày đẹp đẽ nhất, bình yên nhất của cả hai.
Nhưng như mọi chàng trai cô gái, chúng ta cứ đánh đuổi một thứ ảo vọng, những phù phiếm và tình cảm mãnh liệt. Cho đến khi nhận ra, thứ yên bình nhất, đáng trân trọng nhất chúng ta đã vô ý mất đi rồi.
Anh và em sẽ trở về như ngày xưa – những người quen không thân thiết.
Thi thoảng tạt qua vài câu chuyện phiếm, lặt vặt vài dòng tâm sự.
Một mối quan hệ lưng chừng, một mối bận lòng của những người thương nhau vô ngần hơn là thấu hiểu. Anh chỉ mong đâu đó trong thế giới phồn hoa này, em đừng dừng lại, đừng rảnh rỗi để mở ngăn ngực em ra.
Anh biết, em sẽ vẫn làm như vậy, vẫn sẽ đoái hoài cuộc sống người cũ. Vẫn thổn thức những buồn phiền không tên.
Nhưng xin em đừng khóc, xin em đừng cô đơn. Anh vẫn sẽ đợi em nơi đó – nơi chúng ta dừng lại.
Lại tâm sự với nhau bao đêm ngày tháng về một chàng trai em quen, về những kỷ niệm nao lòng với người cũ, miễn là muộn phiền nơi đó hãy gửi lại cho anh.
Cố lên cô gái của anh.
Theo Phununews
Chúng ta đã từng yêu nhau như thế!
Chúng ta đã từng yêu nhau như thế! Tình cảm ngàn kiếp đậm sâu, lời hứa đầu môi, ngọt ngào ấm áp. Nhưng rồi vẫn phải kết thúc, đẩy tình yêu đến đáy cùng cực của vực thẳm.
Năm tháng qua đi, trở lại nơi từng rất quen thuộc, cảnh vật còn đấy, vậy người nơi đâu? Tôi vẫn lang thang kiếm tìm, cùng trời cuối đất, miệt mài rong ruổi. Đầy nghẽn những tình cảm chôn dấu, trái tim vốn dĩ đã đầy ắp giờ bồi hồi mong mỏi. Dù cố nén, cố cho thêm thì đến cuối cùng nó cũng bị loại bỏ sự cố gắng đó. Làm sao có thể quên? Làm sao có thể thôi để ngừng lại? Ích kỉ nghĩ cho mình, làm thương bao người vô tội.
Hoa anh đào dù có đẹp đến mấy thì cũng đến lúc tàn phai. Tình yêu dù có tốt đến mấy thì cũng có lúc lụi tàn. Hoa nở hoa lại tàn. Nếu như tình yêu của chúng ta ngay từ đầu đã quyết định quên đi, thì tôi nguyện mình không phải là cây anh đào vào thời điểm rực rỡ nhất, chỉ nguyện là đóa hoa úa tàn, chỉ có thời khắc bị thương, khi mất đi sẽ không nuối tiếc tháng ngày hạnh phúc có được.
Lang thang tìm hoài những dấu vết còn sót lại, ôm nỗi chờ đợi liệu anh còn quay lại nơi đó. Có một ngày rồi mệt mỏi cũng sẽ kéo đến, tôi trở về nơi chúng tôi từng ở, rồi nhủ rằng nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại. Tôi ngồi đây chờ anh tự động đến tìm, duyên phận chúng tôi kéo dài đã bao năm, một lần gặp lại chẳng lẽ không thể.
Tâm ý tương thông, tôi nghĩ rằng mình hiểu được anh. Chỉ cần kiên nhẫn, uống một ly rượu, chờ người tỉnh táo, mở mắt ra anh đang ở bên. Nhưng cứ chờ, ngày một, rồi ngày hai, bóng dáng anh mãi mãi tôi không thể nào thấy được.
Ngốc nghếch chờ đợi, ngốc nghếch yêu. Để rồi phải tự cười vào chính bản thân mình.
Giữa ngã tư đường ta lướt qua nhau, bỗng muốn hỏi một người: anh còn nhớ hay anh đã quên em?
Bất chợt thôi nhưng quý giá lắm. Anh còn nhớ hay đã quên một người từng tồn tại trong tâm trí và cuộc đời anh.
Cuộc đời rất ngắn, thời gian không chờ. Tôi không biết bản thân có thể chờ anh đến bao giờ. Tôi sợ đến lúc nào đó, bản thân bị lạc lối, rơi xuống vực thẳm lúc nào không hay. Thế gian này nơi đâu cũng có tình yêu, nhưng nơi đâu mới tìm được một nửa chân chính của mình.
Đây là sai lầm. Bước chân lạc lõng sợ sẽ sa đà. Vậy thì, tôi nguyện chúng tôi mãi thế này, đừng bên nhau, đừng gặp lại. Giữ cho hai bên cùng được bình yên.
Tình yêu là gì? Mà con người dính phải liền không thể dứt ra được. Hai trái tim nối liền, cùng nhau đập một nhịp đập, giương mắt ngắm nhìn thế giới xa cách kia. Khi hạnh phúc, tưởng trừng như đó là điều dĩ nhiên phải có trong tình yêu. Khi đã kết thúc, mới biết rằng nó thật sự rất đau đớn. Cái gì mà chung nhịp đập trái tim, chẳng khác nào chiếc ly bị tách làm đôi, có đặt sao cũng không thể uống.
Yêu là đau? Người yêu thật lòng càng đau hơn. Bây giờ nhận ra là quá muộn màng. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên mù quáng bởi một chữ "tình".
Lệ hoen khóe mi, tình cảm phai tàn đã đến hồi kết thúc. Chúng ta hãy cứ quên nhau để tiến bước về phía trước. Giữ lại cho mình chút kỉ niệm còn xót lại, để biết rằng "Chúng ta đã từng yêu nhau như thế!"
Theo Guu
Có phải chân thành quá "hóa vô duyên", qua 3 cuộc tình tôi vẫn đi về lẻ bóng Ngoài 30 tuổi, tôi cũng muốn một bến đỗ cho mình, một gia đình đầm ấm... nhưng dường như mọi thứ quá xa vời với tôi. 34 tuổi, tôi là người đàn ông thành đạt. Gia đình tôi cũng đàng hoàng, cơ bản, ai cũng nói với điều kiện này tôi thừa khả năng để kiếm một người vợ tốt, thế nhưng ngược...