Chúng ta đã từng là những người xa lạ
Hãy ở cạnh nhau qua vài tháng năm ngắn ngủi, bởi biết đâu, chỉ không lâu nữa, người này sẽ bỗng trở thành xa lạ với người kia, bạn nhỉ?
Tân Di Ổ có một cuốn sách mang tên “Phù thế phù thành”. Cả cuốn sách, theo cá nhân tôi, không có gì đặc sắc, duy chỉ một câu: “Thực ra, tất cả đôi lứa trên thế gian này đều từng là người xa lạ.”
Câu tựa sách đó khiến tôi có hứng thú với cuốn sách dày cộp của Tân Di Ổ, nên vì thế, dù đọc xong nó mà không đọng lại gì nhiều, tôi không thấy tiếc. Dù chỉ một dòng hay một chữ mà động tới sâu trái tim mình, cuốn sách đó vẫn đáng đọc.
Những ngày tháng ba, tôi rời Hà Nội vào Sài Gòn nhộn nhịp, mà tự cảm thấy trái tim mình còn xao động nhiều hơn. Lâu lắm tôi mới quay lại Sài thành, mảnh đất vốn vẫn chứa đựng nhiều buồn vui. Chuyện ký sách, dẫu vẫn luôn vui, không khiến tôi mấy bận tâm. Tôi thích rong chơi ở Sài gòn, đi dạo quanh những quận chính, uống cafe ở một quán vắng, đọc những cuốn sách về ấu thơ, thưởng thức ẩm thực đa dạng, mua những thứ đồ lưu niệm, uống thứ nước màu nâu nhàn nhạt người ta gọi là cafe… Tất cả một mình.
Không phải tôi kỳ thị gì những người bạn của tôi ở mảnh đất đó, chỉ là, khi nhớ về Sài Gòn, thứ tôi cảm thấy lưu luyến nhất chính là cái cảm giác một mình đó. Hà Nội dẫu hiền, nhưng không bao giờ chứa đựng sự bình thản như vậy. Có lẽ bởi con người Hà Nội luôn quan tâm tới nhau quá nhiều, đôi khi tới mức không cần thiết. Cũng vì thế bạn sẽ khó khăn để tìm thấy cảm giác bình an trong một ngày bỗng muốn làm một người xa lạ.
Video đang HOT
Lại nhắc về cuốn sách của Tân Di Ổ: đúng, chúng ta đều từng là những người xa lạ trước khi đến với nhau. Và có lẽ cả sau khi rời khỏi nhau, dù còn tồn tại trên cõi đời hay không. Điều quan trọng không phải bạn có nhớ tới người đó hay đã hoàn toàn quên lãng, mà là cuộc sống của bạn đã thay đổi như thế nào. Dẫu muốn hay không, chúng ta không bao giờ có thể điều khiển được sự dao động đó. Có những năm tháng không thể lấy lại, có những cảm xúc không bao giờ còn nguyên vẹn, có những ánh mắt sẽ không còn say đắm như trước…
Tôi là người theo chủ nghĩa tuyệt đối đến cực đoan, và tôi hoàn toàn tin vật chất chẳng có chút giá trị gì to lớn. Các bạn có thể cười, và cho rằng đó chỉ là một câu nói miệng mà bạn nghe đâu đó quá nhiều từ những kẻ phù phiếm, nghèo khổ hoặc ganh tị.
Không, sự thật là nó chẳng có chút ý nghĩa gì.
Thứ sâu thẳm và tồn tại mãi mãi, thậm chí sẽ ở lại sau khi chúng ta đã trở về với cát bụi, chính là chút tình cảm nhỏ nhoi và rất con người. Trong những ngày cuối cùng tại Sài Gòn của chuyến công tác, tôi suy nghĩ nhiều về điều đó, và bỗng muốn bỏ hết để trở về với Hà Nội. Thứ cảm giác bồng bột đó làm tôi bật cười vì thấy mình không thay đổi nhiều, nhưng cái sự điên đó mới thật làm sao.
Tôi sợ sự cân nhắc – khi người ta đã cần phải cân đo đong đếm thiệt hơn, cũng có nghĩa là người ta sẽ có những sự lựa chọn, mà điều này sẽ va đập vào điều kia đến luẩn quẩn. Cảm tính và bản năng là món quà lớn nhất mà chúng ta được trao tặng, nhưng phần lớn mọi người lãng phí nó.
Và khi chiều Hà Nội sắp tàn, tôi nhắn tin cho một người bạn: “Muốn uống mấy chén rượu nhạt?”
Câu trả lời sau đó vài phút: “Có vụ gì sao?”.
Tôi mỉm cười: Cứ phải có vụ gì người ta mới tìm đến nhau sao?
Hãy ở cạnh nhau qua vài tháng năm ngắn ngủi, bởi biết đâu, chỉ không lâu nữa, người này sẽ bỗng trở thành xa lạ với người kia, bạn nhỉ?
Theo Guu
Nốt trầm trong những ngày cuối năm...
Rồi những ngày của tháng cuối cũng trôi qua, quan trọng không phải là mình đã làm được gì, đánh mất những gì, mà quan trọng là khi nhìn lại một chặng đường ngắn ngủi, mình có còn cảm thấy hối tiếc điều gì hay không.Thay vì nặng lòng với những điều phiền muộn, chi bằng mở lòng đón nhận những chia sẻ từ xung quanh. Hãy học cách để mở rộng lòng mình, hòa nhập vào cuộc sống của người khác, học cách để nụ cười luôn nở trên môi, thay vì cứ mãi ủ dột suy nghĩ than trách cho những lỗi lầm không phải của riêng mình.
Rồi những ngày của tháng cuối cũng trôi qua, quan trọng không phải là mình đã làm được gì, đánh mất những gì, mà quan trọng là khi nhìn lại một chặng đường ngắn ngủi, mình có còn cảm thấy hối tiếc điều gì hay không. Thay vì nặng lòng với những điều phiền muộn, chi bằng mở lòng đón nhận những chia sẻ từ xung quanh. Hãy học cách để mở rộng lòng mình, hòa nhập vào cuộc sống của người khác,học cách để nụ cười luôn nở trên môi, thay vì cứ mãi ủ dột suy nghĩ than trách cho những lỗi lầm không phải của riêng mình.
Tình yêu giống như một thước phim quay chậm, giống như cơn mưa rào nặng hạt, mưa nhanh đến và cũng vội đi. Không, tình yêu của tôi không nhanh chóng và vồn vã đến như thế, nhưng có lẽ trong một giây phút nào đó, tôi thấy nó thật mong manh, thật dễ vỡ, vỡ không cần đến lý do.... không phải vỡ tan tành như một chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn nhà, không phải một cuộc chia tay, chỉ là những hờn giỗi không thể lý giải...
Đứng giữa chông chênh để cho sóng gió, để cho chính ai đó xô đẩy. Chả làm gì nên tội, chưa một lần lừa dối hay không hết lòng nhưng lòng người thay đổi, tình cảm cũng vơi nhạt thì tội nợ gì mà tim này cứ phải dằn vặt khổ đau. Có duyên mới gặp, có nợ mới thành đôi. Duyên thì đong đầy thừa thãi nhưng nợ thì chả đậm sâu nên có khi tình chưa hết đã mà sắp phải buông lơi. một buổi chia li mà chỉ họ biết sẽ đến lúc nào. Liệu sống thế được đến bao giờ?
Nếu như mọi lần, tôi làm bù lu bù loa lên thì lần này tôi học cách im lặng, không phải im lặng chấp nhận mà tôi muốn dành cho mình khoảng thời gian để lắng đọng tâm hồn và để nghĩ suy. Họ bảo tôi trẻ con, trẻ con cả trong hình hài lẫn cách cư xử, tôi gặng hỏi thế nào là trẻ con, thế nào là chưa lớn. Nhưng chợt nhận ra có lẽ với cái tuổi 21, tôi thực suy nghĩ quá nhiều những điều không nên nghĩ, hành động quá ư là trẻ con và suy nghĩ cứ như là đứa con nít. Có chăng vì thế, người bên tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy không thể chịu đựng được cái tính cách ấy của mình. Khoảng thời gian chưa đủ dài để phán xét nhau, nhưng cũng không quá ngắn để kêu gào không hiểu gì về tính cách của nhau.
Có lẽ đó chẳng phải một sự kết thúc, mà đơn giản chị là một nốt trầm trong những nhịp ngân và thăng. Mìm cười cho ngày tháng này, suy nghĩ cho những dự định tương lai đi nào cô gái!
Theo Guu
Đừng bao giờ than thở! Bạn than thở: "Mình quá bận rộn để có thời gian ngồi tâm sự cùng mẹ!". Vì lượng thời gian đáng lẽ phải dành cho mẹ, cho gia đình, bạn đã tiêu tốn vào game, vào Yahoo, Facebook rồi còn đâu. Bạn than thở: "Một ngày thật ngắn ngủi, mình chẳng làm được việc gì cả!". Vì bạn đâu biết cách sắp xếp...