Chúng ta đã từng chọn lựa nhau, đã từng có nhau, và bây giờ xa nhau…
Em và anh đã có thời gian của chúng ta rồi, đã từng chọn lựa nhau, đã từng có nhau… và bây giờ rời xa nhau…
Trái đất vẫn xoay theo quy luật của nó, gió vẫn thổi để mây cùng bay về nơi nào đó, những ngày gió lạnh ùa về đến rét run lên nhưng ánh nắng đâu đó vẫn len lỏi về những ngày gió này. Mọi thứ vẫn diễn ra theo từng ngày, từng giờ… và mọi thứ vẫn vậy.. Nhưng còn em và anh, thời gian mình bên nhau giờ đã dần phai, và thời gian đang dần xóa đi những kỉ niệm yêu thương của mình từng bên nhau.. Giờ chỉ còn một mình em đi trên con đường từng hạnh phúc của đôi ta, giấc mơ ngày xưa mình từng mơ cứ quẩn quanh bên em như nó muốn em phải khóc, phải gào thét lên để tan đi nỗi buồn này.
Em cố gắng mạnh mẽ.. Chỉ là gió lùa làm mắt em cay thôi, em từ bỏ anh chính là cuộc sống của em để tiếp tục con đường hạnh phúc nhưng chỉ *một mình*, người ta bảo quá khó để quên một người đã từng là hạnh phúc, từng là yêu thương của mình. Đúng thật như vậy, nó thật quá khó.. Là người từng quan trọng với em, là người luôn là chỗ dựa cho em lúc mệt mỏi nhất, là người luôn xuất hiện trong giấc mơ đẹp của em.. Thật khó lắm để có thể tìm kiếm một người thay thể anh cùng em bước tiếp con đường còn lại mình từng đi.
Đi trên con đường quen thuộc này, em nhắm mặt lại.. chỉ mong thời gian quay trở lại như ngày xưa mình bên nhau hạnh phúc *anh đưa tay ra và em nắm lấy tay anh*. Làm sao quên được những kỉ niệm hạnh phúc ấy. Những lời yêu thương từng trao cho nhau giờ chỉ thuộc về quá khứ mà thôi. Em và anh đã có thời gian của chúng ta rồi, đã từng chọn lựa nhau, đã từng có nhau… và bây giờ rời xa nhau…
Chợt nhận ra, từ hôm nay em không còn thấy đôi mắt anh cười đầy yêu thương mỗi lúc nhìn em, em không còn được nhận hơi ấm từ đôi bàn tay của anh. Ngay lúc này, dường như mây cũng biết buồn, mưa nhẹ rồi.. và em lặng im – lặng yên để nghe tiếng mưa rơi, lặng yên để nghe tiếng thở dài nơi con tim yếu đuối của em đã tan vỡ, lặng yên để em thấy nỗi cô đơn vây quanh em…
Video đang HOT
Theo Guu
Có nên tiếp tục yêu người không còn trinh tiết?
Em nói rằng rất yêu tôi nhưng em đã không còn trong trắng nữa. Em không kể với ai cả vì sợ người ta co.i thườn.g mình nhưng em không muốn giấu tôi điều gì, còn việc tôi quyết định như thế nào là tùy ở tôi.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 26 tuổ.i, người yêu của tôi 25 tuổ.i. Tôi yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Tôi chưa bao giờ có cảm giác muốn được che chở và gắn bó với một cô gái nào nhiều đến thế.
Em không thực sự xinh đẹp nhưng cư xử thì rất mực dịu dàng, đặc biệt em rất khéo léo trong việc tề, gia, nội trợ. Tôi luôn tự hào vì có được em. Tôi thường vẽ ra viễn cảnh tương lai của hai chúng tôi. Ít lâu nữa, tôi sẽ xin bố mẹ để kết hôn với em. Tôi muốn được cùng em chung sống và có những đứa con dễ thương, bụ bẫm.
Có lần tôi nói với em: 'Em thật hoàn hảo, anh yêu em nhiều lắm'. Khi ấy em trả lời: 'Nếu em không hoàn mỹ như anh nghĩ thì anh có yêu em nữa không?'. Trong giây phút đó tôi đã nói rằng: 'Dù thế nào thì anh vẫn luôn yêu em'. Thế nhưng khi phải đối mặt với hoàn cảnh thực tế thì tôi lại bối rối không biết phải làm thế nào.
Một năm sau ngày yêu nhau, cũng sắp đến thời gian tôi bàn với em chuyện đám cưới, trong một lần hẹn hò em đã nói với tôi rằng: 'Em không phải là người con gái hoàn mỹ như anh vẫn nghĩ đâu. Mặc dù em yêu anh rất nhiều và muốn em là của anh một cách trọn vẹn khi chúng ta kết hôn nhưng sự thực em đã không còn trinh trắng nữa'.
Em thẳng thắn nói rằng mình không còn trinh trắng nhưng lại giao quyết định khó khăn đó cho tôi (Ảnh minh họa)
Em nói rằng năm cuối đại học em đã từng yêu một gã. Gã đó vừa chia tay người yêu xong thì quay ra tán tỉnh em. Trong một giây phút yếu lòng chuyện ấy đã xảy ra. Sau đó em biết được rằng hắn không thực sự yêu em mà chỉ coi em như một người thay thế. Biết được chuyện này, em đau khổ và chia tay gã kia ngay sau đó.
Em rất buồn vì người đó đã lừa dối tình cảm của em. Em không kể với ai cả vì sợ người ta co.i thườn.g mình. Nhưng em không muốn giấu tôi điều gì còn việc tôi quyết định như thế nào là tùy ở tôi. Khi kể xong, em ôm mặt khóc nức nở. Tôi nghe vậy thì rất sốc nhưng thấy em khóc thì cảm thấy rất xó.t x.a, theo quán tính tôi ôm em vào lòng vỗ về an ủi: 'Mọi chuyện đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa em'.
Đưa em về nhà rồi, trở về phòng tôi lại không thể nào chợp mắt được. Cảm giác trong người thật trống rỗng. Trong đầu tôi cứ tưởng tượng ra cảnh em và gã đó đang ân ái với nhau. Nghĩ đến đó tôi lại không nén nổi một tiếng thở dài. Từ trước đến nay tôi luôn coi em là người rất hoàn hảo, tôi thật không ngờ chuyện đó lại xảy ra. Tôi không phải là người quá bảo thủ.
Tôi cũng đọc nhiều, nghe nhiều những câu chuyện về con gái mất trinh như vậy trước kia. Tôi cũng thông cảm với họ vì có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến hành động nông nổi đó nhưng khi chính mình gặp phải chuyện này thì tôi lại không làm được như thế. Chắc tại tôi yêu em nhiều quá, tôi luôn muốn em là của tôi một cách trọn vẹn. Tôi muốn gào lên thật to để phá tung cái ấm ức, bực bội trong người. Mặt khác tôi chưa từng làm 'chuyện ấy' với ai từ trước đến giờ nên tôi cảm giác thật không công bằng với mình.
Tôi đau khổ thầm trách em đã quá nhẹ gã cả tin để gã đê tiện đó cướp đi cái quý giá mà đáng lẽ ra phải là món quà hạnh phúc của chúng tôi đêm tân hôn nhưng sự thật không thể nào thay đổi được.
Tôi yêu em nhiều lắm. Em cũng rất yêu tôi. Từ trước đến nay em chưa bao giờ lừa dối tôi điều gì cả. Trong cả chuyện này em cũng rất thành thật. Em cũng nói với tôi rằng: 'Anh càng yêu em nhiều thì em càng cảm thấy không xứng với anh. Em sẽ chúc phúc cho anh nếu anh tìm thấy tình yêu mới'. Nhưng ai có thể thay thế được khi mà tôi đã quá yêu em. Nếu xa em chắc tôi cũng không thể nào chịu đựng được. Và liệu rằng làm như vậy có quá tàn nhẫn với em?
Tôi cứ dặn lòng mình coi đó là chuyện bình thường của xã hội hiện đại nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến thì lại không khỏi chạnh lòng. Ai cũng muốn được mặc một cái áo mới hoàn toàn chứ phải là một cái áo mà người ta đã 1 lần xỏ tay vào. Khác biệt chỉ là cảm giác mà sao tôi không vượt qua được. Tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này nữa không?
Theo VNE
Bị ăn tát vị gọi mẹ chồng là bà Anh thẳng tay cho tôi một cái bạt tai vì tội "hỗn" dám gọi mẹ chồng là bà. ảnh minh họa Ngày tôi đi lấy chồng, mẹ đẻ tôi vừa mừng vừa lo. Nhà chồng cách nhà tôi chừng 2 cây số nhưng vẫn ở cùng một xã. Cả hai gia đình đều biết rất rõ về nhau, thậm chí là hiểu nhau...