Chúng ta còn nợ nhau điều gì không anh?
Đi qua hết một cuộc tình, nhận ra cả anh và em đều trở thành con nợ lớn chẳng thể thoát khỏi án chung thân suốt đời với nó. Mình nợ nhau quá nhiều điều nên giờ đây chẳng còn đi chung một con đường nữa nhưng vẫn thấy day dứt.
Thật lạ, có những người khi gặp lại nhau chẳng biết nên gọi nhau là gì nữa, đến một cái danh phận cũng không thể định nghĩa nổi. Nhiều khi chẳng còn là gì trong nhau từ ngày cả hai rũ tay để tình trôi tuột về phía hư không mà cứ thấy dằn vặt, món nợ tình cảm dường như chưa hết.
Là mình còn nợ nhau, hay là vì mình chẳng bao giờ trả nổi món nợ đó hả anh? Là vì nợ quá lớn, quá lâu hay vì lòng người chật chội ích kỷ không chịu trả hết yêu thương.
Những lúc thầm hỏi nếu giờ mình vẫn còn nợ nhau thì làm sao trả được. Ừ mà chắc gì người kia đã chịu nhận lại món nợ ấy. Có lẽ nợ quá nhiều nên giờ chẳng biết cân đo đong đếm thế nào cho vừa, cho đủ.
Chúng ta có còn nợ nhau điều gì không anh?
Đi qua hết một cuộc tình, nhận ra cả anh và em đều trở thành con nợ lớn chẳng thể thoát khỏi án chung thân suốt đời với nó. Mình nợ nhau quá nhiều điều nên giờ đây chẳng còn đi chung một con đường nữa nhưng vẫn thấy day dứt.
Video đang HOT
Là em nợ anh một đời hạnh phúc, hay là anh nợ anh một quãng đường bình yên về sau…Giá quay ngược chiều năm tháng, có lẽ em vẫn sẽ chọn được ở bên anh, dù đó là sự cố chấp của riêng trái tim em. Thời gian chẳng bao giờ hết hạn để mình chẳng thể bên nhau được nữa, chỉ do lòng chẳng đủ kiên nhẫn để đợi, để chờ, chờ yêu thêm nữa.
Là mình nợ nhau một câu chúc trước khi rời ra. Là vì ích kỷ hay vì thực lòng mà nói thì hạnh phúc của người này là nỗi đau của người kia. Là vì em, vì anh không hề muốn người kia hạnh phúc khi ở bên người khác mà không phải là mình. Đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai vì khi yêu lòng ích kỷ đôi khi còn lớn hơn cả tình yêu.
Là mình nợ nhau một lời từ biệt chẳng thực tâm. Gặp nhau, quen nhau, yêu nhau rồi chia ly, âu cũng là cái duyên đã buộc chặt chẳng thế làm trái. Mình từng có những tháng ngày thật bình yên phải không anh, quãng đời đó có lẽ là điều hạnh phúc nhất em từng có, bên anh. Nhưng duyên gãy, tình tan, chẳng ai đủ can đảm để nhìn sâu vào mắt nhau thật lâu nói lời tạm biệt. Ừ, vì tạm biệt là một từ buồn nhất. Vì tạm biệt chính là ranh giới xác định thời gian bao lâu, bao xa nữa mình mới có thể gặp lại nhau.
Là mình nợ nhau một tương lai không thể bước đi cùng nhau như đã hứa. Khi đó trái tim mới nhận ra có những lời hứa chẳng nên nói ra và có những điều chẳng nên dại khờ tin để rồi phải đau. Đoạn đường đi sau khi kết thúc một chuyện tình còn thật dài phải không anh, em chỉ là một trạm dừng chân giữa vô vàn trạm dừng khác trong cuộc đời anh.
Là mình nợ quá khứ của nhau chẳng đành lòng trả lại. Những gì em vẫn khư khư giữ và ôm chặt vào tim là từng mảnh kí ức loang màu thời gian của anh nhưng với em nó không thể buông bỏ được. Anh có còn giữ lại điều gì về em không? Bất cứ điều gì về em cũng chỉ là quá khứ đã từng xảy ra, giờ nó là hoài niệm và là những thước phim nhiễu sóng.
Hết yêu, sao mình còn nợ nhau quá nhiều điều vậy anh? Nợ tình khó đòi cũng chẳng biết trả bằng cách nào khi cả hai chỉ còn là quá khứ của nhau. Cố nhân, người cũ đã từng thương đành nợ nhau một đời hạnh phúc.
Người và ta đều mang trong mình món nợ lớn, sẽ để thời gian trả hết được không anh?
Theo Guu
Con gái ơi, tuổ.i thanh xuân ngắn lắm!
Bởi vì ngắn lắm, nên đừng cho phép ai đó lấy đi kiêu hãnh của bản thân. Vì tuổ.i xuân, chỉ đến một lần rồi mất, không ai có quyền cướp những năm tháng xinh đẹp đó đi!
Có một sự thật là con trai càng đứng tuổ.i thì càng hấp dẫn và ra dáng đàn ông, trong khi con gái một khi đã già thì có che thế nào cũng chẳng đậy được. Thế mới nói, tuổ.i xuân của con gái ngắn lắm, chớp mắt vài lần đã thấy phải toan tính chuyện chồng chuyện con.
Cùng mài quần trên ghế giảng đường bốn năm, rồi vội vàng lao vào đời để tìm cho mình một chỗ đứng, nhưng nếu kết hôn là mốc đán.h dấu sự trưởng thành của con trai thì nó cũng là ngưỡng những ngày xuân xanh của con gái dần dần khép lại. Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta vẫn nói "Một người đàn ông vĩnh viễn phải biết ơn một người con gái luôn ở bên anh ta khi anh ta 20 tuổ.i. Bởi vì khi đàn ông 20 tuổ.i, anh ta đang ở ngưỡng thấp nhất trong cuộc sống chính mình: không tiề.n, không sự nghiệp. Mà khi một người con gái 20 tuổ.i chính là khoảng thời gian rực rỡ nhất của cô ấy...". Vì kì thực, tuổ.i xuân của chúng ta ngắn lắm, con gái ơi!
Bởi vì ngắn lắm, thế nên đừng phung phí những năm tháng thanh xuân vào những nỗi buồn không đâu, đừng bán rẻ nó cho những người không đáng. Thanh xuân của mình, hãy yêu người mình thích, ăn những gì mình thèm và làm những việc mà mình muốn. Sống mà, phải vui lên!
Bởi vì ngắn lắm, nên hãy để cho cái đầu nhỏ bé của mình được nghỉ ngơi. Nghĩ nhiều được gì? Chỉ khổ thân mệt xác, khiến mình già nhanh.
Bởi vì ngắn lắm, nên đừng dùng quãng thời gian quý giá đó để níu kéo những người không cam tâm. Có thể yêu hết mình, nhưng nhớ kỹ, đừng bao giờ tự khiến mình khổ sở. Người ta có trân trọng mình thì khắc sẽ ở lại. Thử nghĩ xem, tuổ.i xuân của mình chỉ chìm trong nước mắt, buồn tủi, tổn thương, suốt ngày rộng tháng dài chỉ biết nhớ nhung quá khứ thì quãng đời tươi đẹp đó ai bù đắp cho đây?
Bởi vì ngắn lắm, nên đừng bận tâm đến chuyện người ta nói gì về mơ ước và nhiệt huyết của bản thân. Tuổ.i trẻ chỉ có một lần, hoài bão sinh ra là để mình vùng vẫy. Ngã thì đứng dậy, lỗi lầm thì tìm cách sửa sai.
Bởi vì ngắn lắm, nên hãy tỉnh táo mà chọn những niềm vui. Đừng vùi mình vào cô đơn, đừng sợ những ngày phải lớn. Vì chẳng ai trốn được, nên cứ thế bình thản mà đối diện thôi...
Bởi vì ngắn lắm, nên chịu khó làm đẹp đi. Hãy chăm sóc mình kỹ càng một chút. Đừng để đến lúc nếp nhăn tấ.n côn.g, da dẻ xù xì, vòng hai ngấn mỡ mới cuống cuồng rối rít. Vì còn trẻ mà, cứ rực rỡ đi!
Bởi vì ngắn lắm, nên đừng cho phép ai đó lấy đi kiêu hãnh của bản thân. Vì tuổ.i xuân, chỉ đến một lần rồi mất, không ai có quyền cướp những năm tháng xinh đẹp đó đi!
Theo Guu
Mình còn nợ nhau một lời chia tay... Một người xuất hiện trong đời một người khác có lẽ là một cái duyên. Nhưng duyên cũng có biết bao nhiêu từ để ghép cùng, nào ai cũng có thể bước cùng nhau đến một chữ phận. Nghĩ lại mới thấy dường như không phải vì anh đau khổ đến cùng cực cũng không phải vì anh yêu em đến dại khờ....