Chứng kiến những việc làm của người yêu và mẹ, bố tôi kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân nà
Mẹ em vừa nói xong bố em răm rắp nghe không cãi một lời nào xách làn đi chợ luôn. Chỉ một loáng bố đã về tay xách nách mang nhìn vất vả quá.
Yêu nhau cũng được 1 năm trời cả hai đứa đều muốn cưới (Ảnh minh họa)
Gia đình tôi sống ở nông thôn còn em là gái thành phố, nhiều người cho rằng tôi yêu em bởi tham của nhưng có ai hiểu cho trái tim tôi đâu. Yêu em bởi vì cái tính đỏng đảnh nũng nịu thích được che chở, sự yếu đuối cũng như hơi lười biếng của em khiến tôi có cơ hội được thể hiện bản thân.
Yêu nhau cũng được 1 năm trời cả hai đứa đều muốn cưới lắm rồi, thế là bố mẹ tôi lặn lội từ quê ra thành phố để gặp mặt bố mẹ em xin cưới cho hai đứa.
Lúc ấy là 9h sáng rồi thấy bố mẹ tôi đến chỉ có bố em ra đón tiếp còn em và mẹ cứ thảnh thơi ăn sáng sau cánh cửa kính. Mẹ em chỉ xuất hiện khi bố nhắc khéo:
- Bà ăn gì mà lâu thế mau ra đón tiếp thông gia chứ.
Mẹ bước ra mặt nặng như thể bố mẹ tôi đến ăn xin gì của bà hay sao vậy, sau vài câu chào hỏi qua lại mẹ em hắng giọng lên tiếng:
- Ông đi ra chợ mua con gà về làm cỗ chiêu đãi thông gia đi để tôi tiếp chuyện cho.
Mẹ em vừa nói xong bố em răm rắp nghe không cãi một lời nào xách làn đi chợ luôn. Chỉ một loáng là bố đã về tay xách nách mang nhìn vất vả quá, rồi bố em lại vào bếp làm cơm, tôi khẽ nhắc em xuống phụ giúp bố làm việc nhưng em hét toáng lên:
- Đó là việc của bố, em biết làm cái gì mà mó vào, có giỏi thì anh xuống mà làm đi.
Liếc nhìn thái độ của bố em thì ông làm như không nghe thấy gì vẫn bình thản đưa cốc nước lên uống. Thấy ngại quá tôi vội xuống làm cùng với bố em, mẹ em biết ý liền nói đỡ cho con gái:
- Con gái tôi giỏi giang lắm cháu nó khiêm tốn đấy thôi, với lại tối qua cháu bị cảm hơi mệt nên vợ chồng tôi muốn cháu nghỉ ngơi chút ít, ông bà đừng để bụng.
- Không sao đâu cứ để ông thông gia với thằng con trai tôi trổ tài nấu nướng cũng được.
- Ông dạy cũng phải.
Mẹ tôi biết ý cũng xuống nấu ăn cùng với tôi, chẳng mấy chốc một mâm cơm thịnh soạn đã được mang lên. Vừa ngồi xuống mâm cơm người yêu tôi đã bĩu môi chê:
- Con đã bảo không thích ăn thịt gà luộc sao bố lúc nào cũng chỉ có món đó thôi vậy?
Video đang HOT
Nói rồi chưa ai cầm đũa em đã hất hất mấy miếng cổ cánh ở bên trên và nhoi lấy cái đùi bên dưới khiến cho tôi ngượng kinh khủng, mẹ vợ thấy vậy cổ vũ:
- Con gái tôi kén ăn lắm về nhà ông bà nuôi cháu cũng hơi vất vả đấy, nó toàn thích ăn mỗi đùi gà, tôm hùm và cua ghẹ to bằng bàn tay thôi.
Bố tôi đáp:
- Nhà tôi chỉ có cơm và rau trong vườn, cá dưới ao chứ chẳng có hải sản đắt tiền đâu, thế này chắc về nhà cháu nó sụt cân mất thôi bà thông gia nhỉ?
- Ông cứ đùa, thôi chúng ta dùng bữa đi.
Vừa gắp miếng rau vào mồm mẹ em quát ầm lên:
- Tôi đã bảo ông bao nhiêu lần rồi xào rau đừng có cho mỡ, muốn tôi trở thành thùng phi à.
Mẹ tôi gượng gạo đáp:
- Xin lỗi bà, món đó tôi làm, nếu bà không ăn được thì chuyển sang món canh này ăn tạm bà nhé.
Nói rồi mẹ em chuyển sang canh bí đỏ, bà lấy đôi đũa chọc vào giữa rồi nếm và lại ré lên:
- Món bí ngô có phải bà thông gia nấu không, bị tiểu đường nên tôi rất ghét đồ ăn có đường, lần sau bà nấu nướng cái gì thì phải hỏi người nhà tôi rồi mới nấu chứ đừng tự ý nhé.
Bố tôi đỡ lời:
- Món đấy tôi nấu đó, thôi tôi ăn no rồi, trời đánh tránh miếng ăn vậy mà vừa ngồi vào bàn bà thông gia đã có những hành động khó chịu làm như thể vợ chồng tôi ra đây ăn xin bát cơm gia đình bà không bằng. Không ăn uống gì nữa về thôi con, từ nay gia đình mình chấm dứt không quan hệ với họ nữa. Tôi chỉ thương cho ông thông gia hiền quá khiến vợ và con gái đè đầu cưỡi cổ chẳng có chính kiến gì.
(Ảnh minh họa)
Nói rồi bố cầm tay hai mẹ con tôi lôi về chẳng kịp để tôi chào mọi người một câu. Thế là bữa trưa đó cả nhà tôi phải ra ăn quán rồi về phòng trọ của tôi để ở. Vừa bước vào phòng bố tôi tức tối lắm:
- Chưa bao giờ tôi phải ức chế với ai như hai mẹ con bà này đến thế, người ở đâu mà kiêu căng khó tính vậy, mà bố chẳng hiểu mày có mắt để làm cảnh đâu mà đi đâm đầu vào cái gia đình chẳng có tôn ti trật tự phép tắc gì cả. Từ nay mày chấm dứt qua lại cái nhà đó nhé, không cưới xin gì hết nếu còn cứng đầu thì hãy bước qua xác bố mày rồi cưới.
Tôi chỉ biết im lặng không phản ứng gì, đúng là những hành động của em hàng ngày cũng như vậy mà sao tôi thấy đáng yêu thế mà hôm nay thấy như những cái gai đâm thấu cơ thể mình. Cả mẹ em nữa sao bà lại bộc lộ những cá tính xấu xí của mình không đúng chỗ để bố tôi dù sống chết cũng phản đối cuộc hôn nhân này.
Theo Blogtamsu
Không đi ăn cùng chồng bữa trưa thường lệ, đau đớn phát hiện ra sự thật bất ngờ
Trưa nào hai vợ chồng anh chị cũng đi ăn cùng nhau khiến ai cũng ngưỡng mộ sự chiều chuộng của anh dành cho chị.
Một ngày, chị chán ăn ở quán quen, bảo với anh sẽ đi ăn với bạn, nhưng bạn bận đột xuất khiến chị lại phải lọ mọ quay lại quán quen thì một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt...
Mỹ Anh là một người phụ nữ hạnh phúc, ai trong công ty cũng nhận định như vậy. Hạnh phúc của chị chẳng cần phải thể hiện, nó bộc lộ ra một cách hết sức tự nhiên. Nhìn nụ cười tươi rói của chị mỗi sáng đến cơ quan, cách ăn mặc sành điệu, cuộc sống dư dả cùng sự chiều chuộng của anh chồng khiến không ít phụ nữ trong công ty phải ghen tỵ với Mỹ Anh.
Không chỉ thế, Mỹ Anh là một người đẹp, đẹp ngay từ cái tên hết sức dễ thương. Chị sở hữu nét đẹp tự nhiên, chưa cần son phấn nhưng cả khuôn mặt nét nào cần đậm sẽ đậm, chỗ nào cần mềm mỏng nhẹ nhàng thì tự nhiên sẽ nhẹ nhàng. Chính vì vậy, thời con gái chị có không ít người theo đuổi, trong đó có anh.
Thắng - chồng chị, là một người đàn ông đẹp trai và lịch lãm. Anh tuy còn trẻ nhưng đã có một sự nghiệp vững vàng ở một cơ quan nhà nước. Ngay từ khi còn đi học, anh đã luôn đứng nhất nhì lớp, chính vì vậy từ sau khi đi làm, anh vẫn luôn là người xuất sắc nhất trong cơ quan đúng như cái tên của anh Nguyễn Chiến Thắng. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi anh là người nổi bật nhất trong số đàn ông đến tản tỉnh chị. Và đương nhiên, nếu Mỹ Anh không đổ trước anh mới là điều lạ.
Lấy anh, chị cảm thấy không hối hận điều gì bởi anh thực sự là một người đàn ông hoàn hảo, ít nhất trong mắt chị. Anh khá là hài hước, dù hai vợ chồng bận rộn cả ngày, đến tối anh chị mới có thời gian bên nhau nhiều hơn nhưng anh vẫn luôn mang đến những câu chuyện vui vẻ làm chị quên đi một ngày làm việc mệt nhọc.
Anh không chủ động giúp đỡ chị việc nhà nhưng cũng không lười biếng nằm khểnh chân lên bàn xem ti vi như những ông chồng khác. Trong lúc chị rửa bát anh cũng sẽ ra tưới cây, hoặc lúc chị lau nhà anh sẽ cất giúp chị những cuốn sách hôm trước chị giở ra đọc vẫn còn vứt ở bàn.
Chỉ những hành động nhỏ như vậy thôi cũng đủ làm trái tim chị luôn ấm áp vì anh. Niềm hạnh phúc ấy chị không giấu nổi trên khuôn mặt luôn rạng rỡ.
Chị đôi khi không muốn mang tiếng là khoe chồng nhưng nhiều lần nhắc đến anh trong những câu chuyện vui ở phòng làm việc chị vẫn không khỏi thao thao bất tuyệt về những ưu điểm của anh.
Chị còn khiến không ít đồng nghiệp nữ nhìn bằng ánh mắt ghen tỵ khi mỗi buổi trưa, anh đều xuống đưa chị đi ăn. Nói là xuống là bởi anh chị chị vô tình lại về làm cùng một tòa nhà khi hai công ty cùng thuê một chỗ để làm việc.
Mỗi lần anh lấp ló trước cửa phòng chờ chị là bị không ít các chị em trêu đùa, phần là bởi anh vui vẻ, dễ hòa đồng, phần nữa là vì anh quá đẹp trai. Nhưng đáp lại ánh mắt mong chờ của nhiều đồng nghiệp nữ của vợ, anh luôn giữ khoảng cách đúng mực và nụ cười xã giao, ánh mắt của anh luôn chỉ hướng về một nơi, đó là bàn làm việc của vợ.
Sự chung thủy của anh một lần nữa lại khiến chị nở mày nở mặt. Chị từng nghĩ, một người xuất sắc như anh chắc không thiếu những phụ nữ tìm cách tiếp cận, và biết đâu đó anh cũng sẽ có những giây phút "say nắng". Vậy nhưng, biểu hiện của anh sau một năm lấy nhau vẫn như ngày đầu làm chị cảm thấy biết ơn anh.
Rồi đến khi chị sinh em bé đầu lòng, nhìn thấy anh lo lắng chạy đi chạy lại vì hai mẹ con chị lại rơi nước mắt. Một người đàn ông mạnh mẽ bây giờ đã cầm chổi quét nhà trong khi vợ ở cữ, mặc dù bà nội đã từ quê lên chăm mẹ con chị.
Trong suốt 6 tháng chị nằm ở nhà chăm con anh chưa một ngày về quá muộn, những hôm phải tiếp khách, uống nhiều rượu bia anh chủ động ra phòng khách ngủ sợ chị và con phải ngửi mùi khó chịu.
Sự tận tâm của anh khiến chị chưa bao giờ nghi ngờ. Sau 6 tháng ở cữ, chị quay trở lại công việc. Bây giờ, sáng ra cho con bú xong chị được anh chở đến cơ quan, trưa anh sẽ xuống đưa chị đi ăn cùng rồi chiều lại đánh xe đưa chị về. Tuy cũng có lúc anh bận công việc thì chị sẽ tự về bằng xe buýt hoặc taxi. Dường như, tất cả thời gian của anh dành hết cho công việc và gia đình.
Ảnh minh họa
Câu chuyện hạnh phúc của chị sẽ vẫn tiếp tục nếu như không có chuyện bất ngờ xảy đến. Bình thường, anh và chị vẫn hay đến ăn ở một quan cơm quen gần cơ quan, anh luôn khen quán cơm đó nấu ngon nên chị vẫn chiều anh thường xuyên xuống đó mặc dù chị cảm thấy họ làm không được sạch sẽ.
Một hôm, anh gọi điện trước cho chị để xuống đưa chị đi ăn như thường lệ thì chị từ chối vì được cô bạn lâu ngày chưa gặp hẹn đi ăn ở nhà hàng. Tuy nhiên, đến sát giờ cô bạn gọi lại hẹn chị hôm khác vì bận đột xuất. Chị nghĩ bụng, giờ này chắc anh đã đi ăn rồi nên chị cũng không gọi nữa mà chủ động xuống quán cơm quen thuộc để làm anh bất ngờ một phen.
Vậy nhưng, lúc chị đẩy cánh cửa kính định bước vào thì chững lại, đứng chết trân như trời trồng bởi ở cái bàn quen thuộc, anh đang ngồi ăn cơm với một cô gái xinh đẹp, trẻ trung và tay anh đang nhẹ nhàng lấy hạt cơm dính trên môi cô gái xuống.
Cảnh tượng vui vẻ và tính tứ của hai người khiến chị chết sững, trái tim Mỹ Anh như ngừng đập một nhịp. Cánh tay đang đẩy cửa buông thõng xuống, cánh cửa kính lại trở về vị trí cũ như chưa bao giờ có người đẩy nó ra.
Chị không biết chị trở về bàn làm việc bằng cách nào, cả buổi chiều hôm ấy quay cuồng trong đầu chị là cảnh tượng lúc ban trưa, dù chị chưa có gì vào bụng nhưng cũng không hề cảm thấy đói.
Chiều hôm đó, anh vẫn đón chị về như thường lệ. Chị lên xe và không nói điều gì khiến anh thấy lạ. Anh hỏi, chị chỉ bảo cảm thấy mệt nên anh để chị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Về nhà anh vẫn là một người chồng tận tậm với vợ con, vẫn nụ cười và ánh mắt thân thương ấy nhưng sao giờ chị cảm thấy xa lạ quá. Chị chưa bao giờ lấy điện thoại của anh ra kiểm tra nhưng tối nay chị quyết định phải tìm hiểu.
Nhân lúc anh đi tắm chị đã mở pass điện thoại của anh, đó là ngày anh chị gặp nhau lần đầu tiên. Chị cầu mong mình sẽ không tìm thấy gì trong chiếc Iphone anh mới được tặng gần đây nhưng trái với mong muốn của chị, trong chiếc điện thoại đời mới tràn ngập nhưng tin nhắn là bằng chứng ngoại tình không thể chối cãi.
Thì ra, những buổi trưa anh đi tiếp khách luôn có cô gái đó cùng đi, thì ra những buồi chiều anh không đưa chị về nhà được là anh đang đi ăn ở nhà hàng nổi trên Hồ Tây hay đang ngồi ở một nhà hàng trên cao lãng mạn...
Chị để chiếc điện thoại trở về vị trí cũ, đêm đó chị ôm con nhưng lần đầu tiên sau khi cưới chị không ngủ. Sáng dậy, chị quyết định tự đi làm mà không nhờ anh đưa đi như thường lệ. Thực ra chị đã hẹn cô bạn thân nhất đi uống cà phê. Chị quyết định để cho mình khóc một lần rồi chị sẽ quyết định.
Dù cô bạn đã hết sức can ngăn, chị cũng đã có lúc do dự vì nghĩ đến con nhưng sau nhiều ngày suy nghĩ chị đã đưa ra quyết định. Chị hẹn anh ở quán trà lần đầu hẹn hò. Anh bất ngờ vì cuộc hẹn nhưng sẽ không ngờ đấy là cuộc hẹn cuối cùng.
Bằng một âm giọng đều đều, chị không trách móc anh, cũng không trách cô gái ấy, chỉ là khi trái tim anh đã thuộc về nguờif khác thì chị không giữ. Chị nói, hạnh phúc xây lại trên những đổ vỡ thì sẽ còn hạnh phúc. Bởi vậy, chia tay là sự giải thoát tốt nhất. Chị sẽ nuôi con của hai người, anh có thể giúp đỡ hoặc không.
Anh ngồi đó, lặng im nghe chị nỏi, những giọt nước mắt hối hận rơi xuống nhưng anh biết sự việc đã không thể cứu vãn. Chị là một người phụ nữ mạnh mẽ và dứt khoát, anh đã biết điều đó từ lần đầu gặp gỡ. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy thất bại, anh cảm thấy chán ghét cái tên của mình. Anh đã quá tự tin để rồi đánh mất tất cả.
Nói xong, chị đứng dậy ra về, trong màn mưa mịt mùng, người phụ nữ xinh đẹp, tự tin bước lên chiếc taxi đợi sẵn mà không hề ngoái lại. Nhưng không ai biết, khi ngồi xuống và đóng cửa xe lại, nhưng giọt nước mắt nóng hổi đầy trên khuôn mặt sắc nét của chị. Chị chỉ có một mong muốn duy nhất là về nhà và ôm đứa con bé bỏng, niềm an ủi của chị giúp chị đứng vững trong lúc này.
Theo GĐXH
Hai mẹ con gặp tai nạn trên đường nhưng người mẹ lại cầu xin cứu mình trước Chị mang thai đến tháng thứ 3 thì nhận được cái tin sét đánh ấy, anh qua đời sau một vụ tai nạn thảm khốc. Chị bất tỉnh tới 3 ngày. Khi mở được mắt ra thì người ta đã đưa anh về nằm đó, chuẩn bị phát tang. Cô con gái nhỏ mới 5 tuổi mặt mũi lấm lem, nước mắt nước...