Chứng kiến cảnh tượng ấy trong phòng bố chồng, tôi chết lặng hiểu lý do …
Quả thực tôi chưa bao giờ nghĩ bố chồng lại là người như thế, trước nay trong mắt tôi, ông luôn là một người cha mẫu mực.
Chứng kiến cảnh tượng ấy trong phòng bố chồng, tôi chết lặng hiểu lý do vì sao ông mãi không chịu đi bước nữa.
Tôi làm dâu đã được 5 năm, gia đình kinh tế ổn, con cái nếp tẻ cũng đủ cả. Tôi cũng chẳng bao giờ phải phiền muộn chuyện mẹ chồng – nàng dâu như bao chị em khác dù tôi sống chung với nhà chồng. Chồng tôi cũng không ngoại tình này kia nói tóm lại là rất chuẩn soái ca. Hơn thế nữa, tôi còn rất thích sống cùng nhà chồng.
Chồng tôi có một chị gái đã đi lấy chồng xa, thỉnh thoảng chị ấy mới về thăm nhà. Chị ấy cực kỳ tâm lý và cũng rất quý tôi. Nói như vậy mọi người sẽ nghĩ có cái gì để mà phải bàn tới ở đây vì tôi đã có một cuộc sống quá đỗi may mắn.
Thực ra vấn đề không phải ở tôi, chồng tôi hay chị chồng mà là bố chồng. Mẹ chồng tôi mắc bệnh nên mất cũng đã ngót 10 năm. Ngày trước, bố chồng cũng đòi đi bước nữa nhưng chồng và chị chồng tôi không ưng người đó vì chị này chỉ toàn lợi dụng để lấy tiền của ông. Ông là giáo viên về hưu nên hàng tháng cũng có thu nhập.
Ông tự ái nên từ bấy đến nay chả yêu đương ai thêm một lần nào nữa. Sau này khi con cái lập gia đình hết, có mối lái cho ông mấy đám ông đều không ưng và bảo “giờ bố chỉ thích sống 1 mình, tự do độc thân thoải mái”.
Cũng đúng thật, ông lúc nào cũng vui tươi, nhí nhảnh. Mặc dù đã ngoài 50 tuổi đầu nhưng nhìn ông vẫn rất phong độ. Ông cũng hay tham gia một số câu lạc bộ cho các bô lão ở khu phố nên khá vui tính và cũng có chút tài lẻ. Cũng có lần thấy ông nói chuyện với bà nào đó hỏi gạn thì ông nói chỉ là bạn. Con cái cũng đành bất lực mặc kệ ông.
Video đang HOT
Hôm ấy, tôi đưa các con về ngoại chơi. Nửa buổi, con bé công ty nói có việc cần hồ sơ gấp mà tôi lại đang giữ nó, chồng thì không có nhà, bố chồng tôi thì đi hội hè với mấy bác hàng xóm nên tôi đành phải gửi con về nhà. Tới nhà, thấy cửa không khóa mà vắng hoe. Tôi ngạc nhiên nhưng nghĩ đến việc cần nên đành chạy lên phòng lấy đồ. Lúc đi ngang qua phòng bố chồng, tôi nghe thấy có tiếng rì rầm bên trong, đặc biệt là có cả tiếng phụ nữ.
Tò mò tôi nán lại xem. Qua khe hở của cửa sổ, tôi thấy bố chồng tôi và một cô gái lạ vẫn còn khá trẻ đang ôm ấp, tâm tình với nhau. Cô gái kia có vẻ đang hờn dỗi gì đó mà nói “yêu đương mấy năm rồi mà toàn phải lén lút, chán anh quá”. Bố chồng tôi dỗ dành “Thì anh cũng có đi bước nữa đâu, anh muốn lựa thời cơ tốt mà bây giờ chưa được. Tình yêu mấy năm qua chả lẽ em vẫn chưa tin anh”.
Người tôi bắt đầu nổi hết cả da gà vội vàng lấy tài liệu rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Thực ra phận làm dâu, tôi không can thiệp chuyện bố chồng đi bước nữa nhưng cô bé đó còn quá trẻ, nó chỉ đáng tuổi em tôi và tuổi con gái của ông. Chuyện xảy ra mấy hôm rồi, tôi không biết có nên nói với chồng không.
Quả thực tôi chưa bao giờ nghĩ bố chồng lại là người như thế, trước nay trong mắt tôi, ông luôn là một người cha mẫu mực làm gì đều có phép tắc vậy mà… giờ tôi phải làm sao đây, xin cho tôi lời khuyên với…
Theo Phunutoday
Bố chồng không muốn tôi về ăn Tết năm nay
Chồng bảo Tết này tôi cứ ở nhà mẹ đẻ, anh sẽ dẫn mình con về nội, khi nao tôi nhớ con, anh sẽ chơ đên cho tôi găp.
ảnh minh họa
Tôi 31, chồng 33 tuổi, chúng tôi lâp gia đinh được 3,5 năm, co môt chau trai 2 tuôi, lam cung công ty. Chông tôi rât nong tinh, xuê xoa, lươi lam viêc nha, chỉ thinh thoang nâu ăn, ham nhâu, thich tu tâp ban be. Lúc ranh, nêu không đi chơi thì ơ nha nghịch điên thoai, anh không trông con mà cho con xem điên thoai hoăc ăn bim bim đê be ngôi yên. Anh thương ra ngoai không ro ly do, khi tôi hoi thì quat to tiêng, không nê nang dù me tôi ơ cung. Co lân anh đanh bai thua bi tôi phat hiên, anh noi dôi cho đên khi co ngươi đoi nơ mơi chiu thưa nhân. Lân đo, tôi yêu câu anh viêt giây không gianh quyên nuôi con mơi đông y tra nơ giúp. Anh đa viêt, nhưng khi nhâu say thương giăng con khoi tay tôi, đoi mang đi măc con hoang sơ khoc thet. Tư khi quen nhau đên nay, chông đanh tôi môt lân phải khâu ơ đâu, 5 lân chưi tuc doa đanh, va môt lân gần đây đuôi tôi đi khoi nha chông.
Me tôi lên ơ cung đê chăm cháu tư khi tôi đi lam lai đên nay. Me hiên hâu, nhe nhang, ky tinh va câu toan. Khi thây chông tôi đi chơi thương nhăc nhơ, va vai lân bi anh quat to tiêng. Me khoc nhưng vân cô găng ơ lai trông cháu đên khi be lơn hơn va me đu yên tâm đê be đi nha tre.
Tôi thăng tinh, ưa sach se, thương xuyên lau don nha cưa, lam viêc nhanh nhen, đươc nhân xet thông minh va ky tinh. Tôi danh thơi gian dân con đi dao, day con thê giơi xung quanh, đoc thơ, kê chuyên, ngăm trăng. Con biết nhiều, chu đông chao hoi ngươi lơn, biêt bay to yêu thương. Bé biêt noi theo ca nhưng câu chưi tuc ma chông hay chửi tôi khi say xin. Nhưng luc ấy, tôi cô găng nhe nhang bao be không nên noi vây, con rât ngoan va nghe lơi.
Gân đây, chồng tôi noi năm nay bô không thich tôi vê nha ăn Têt nên anh bao tôi cư ơ nha me đe, anh se dân con vê nha nội, khi nao tôi muôn găp con, anh chơ đên cho tôi găp. Tôi không đông y và lay luc van xin đưng tach con khoi tôi, tôi không thê sông binh thương khi xa con, nhưng anh bao giưa bô va tôi, anh không lam theo y tôi đươc.
Nhưng năm mơi cươi, vợ chồng tôi săm Têt nha chông. Nhưng cung co năm em chông săm Têt do 29 tôi mơi đươc nghi. Nhưng lân như vây, em chông không chiu nhân tiên đi chơ tôi gưi lai va noi bong gio tôi không lo viêc nha chông. 3 năm đâu, chông không co viêc lam, lương tôi 4 triệu, Tết không thưởng nên sau khi sắm đồ, tôi chỉ biếu bố chông 500 nghìn, ông không hai long vi không đu đanh bai 3 ngay Têt. Tôi chỉ biêu bố mẹ đẻ môi ngươi 200 nghìn, không săm đô gì. 2 năm gân đây lương tôi cao hơn, chông co viêc lam nên Têt bô chông vui hơn môt chut. Ông bao tôi phai tư lam tât ca viêc nha, không đươc đê chông lam, con dâu phai phuc tung chông va gia đinh chông, vi vây năm nao tôi va bô chông cung xich mich. Tinh tôi đung sai ro rang, ghet sư gia trương hay xem tiên bac quan trong hơn. Co năm tôi vê nha me đe tư chiêu cuôi năm do không đông y viêc bô bao chông tôi bo tôi đi lây vơ khac biêt phục tùng hơn.
Năm nay, ban đâu chông tôi tinh ăn Têt trên chô lam (anh làm ca không đươc nghi), nhưng anh đôi lich đươc nghi nên tôi sợ không thể giư con bên minh. Tôi nên lam gi đê đươc ơ bên canh con va ba me tôi không phai lo lăng trong dip Têt nay. Tôi se lam thu tuc đơn phương ly hôn đê gianh quyên nuôi con sau Têt. Con bây giơ tôi chưa co thơi gian đi nôp đơn, viêc cuôi năm lai nhiêu không xin nghi đươc. Mong chuyên gia và mọi người cho tôi lời khuyên.
Hòa
Chuyên gia tâm lý Trần Kim Thành gợi ý:
Hòa mến,
Để việc ăn Tết dễ chịu, vui vẻ hơn, em có thể bàn với chồng rằng gia đình nhỏ sẽ ăn Tết tại nhà riêng/nhà thuê của 2 vợ chồng; mùng một chồng em sẽ đưa con về Tết bên nội; mùng 2 cả nhà về Tết bên ngoại. Trong trường hợp em không thuyết phục được chồng, thì cứ để anh ấy mang con về ăn Tết bên nội, em ở tại nhà riêng và hẹn ngày cả nhà cùng về Tết bên ngoại.
Còn việc em muốn ly hôn hoặc giữ con bên mình trong dịp Tết không đáng ngại bằng cách yêu con của em hiện nay. Hết lòng vì con là một điều đáng quý, tuy nhiên, khi em dồn tất cả sự quan tâm, mong ước, tình yêu cuộc đời của mình vào con sẽ làm con em bị áp lực, bị "ngộp" và những người xung quanh cảm thấy như bị bỏ rơi. Có lẽ em đã bỏ rơi chính bản thân mình từ khi có con. Thêm vào đó, tình cảm và mối quan hệ với chồng không được như ý nguyện, có thể do em đã dồn nốt phần tình yêu đáng lẽ dành cho chồng sang hết cho con. Việc gắn kết quá chặt vào con khiến em luôn sợ mất bé và sợ bất kì ai làm tổn hại bé. Nỗi sợ đó lớn đến mức chồng đưa con về ăn Tết bên nội cũng khiến em "lay luc van xin" anh ấy, rằng em không thê sông binh thương khi xa con.
Hãy nghĩ lại quãng thời gian trước khi con đến bên em, em vẫn sống bình thường, không phải sao? Con giúp em cảm nghiệm, thấu hiểu, trưởng thành, học hỏi được nhiều hơn. Nhưng từ khi em giữ khư khư đứa trẻ như là tài sản của mình, em có duy nhất nó, em sợ mất và nó trở thành thứ tình yêu vị kỷ. Con tồn tại chỉ để khẳng định rằng em tồn tại thì không phải đâu! Đừng ràng buộc mình quá chặt với vai trò làm mẹ mà quên mất bản thân mình, em hãy sống một cuộc đời phong phú, đong đầy yêu thương, bình an và hạnh phúc từ trong sâu thẳm tâm hồn chứ không từ những thứ có được bên ngoài. Hãy trở lại với những sở thích, thói quen mà khi làm nó, em thấy hạnh phúc. Và khi em vui vẻ, tỏa ra năng lượng tích cực, cuộc sống và những người xung quanh em sẽ dần tích cực hơn. Em hãy tưởng tượng mình để con về ăn Tết bên nội, rồi thử thả lỏng, "tận hưởng" những ngày thảnh thơi ngắn ngủi ấy. Em có thể quan tâm đến những mối quan hệ quan trọng khác, nuông chiều bản thân một chút như sắm chiếc váy xinh, làm tóc,.... "Tâm an, mọi sự dần an", người mẹ hạnh phúc là điều giá trị nhất họ có thể trao tặng con mình.
Về việc ly hôn và giành quyền nuôi con, theo luật pháp Việt Nam, quyền nuôi con sẽ được ưu tiên cho người mẹ khi con dưới 36 tháng tuổi. Như vậy, em được ưu tiên nuôi con trước pháp luật. Nhưng em đã từng tìm gặp một người nào đó có khả năng giúp mình học hỏi, điều chỉnh và xây dựng mối quan hệ gia đình tốt hơn chưa?
Thật ra, hơn 3 năm kết hôn chưa phải là dài để vợ chồng em tiếp tục cố gắng xây dựng một tương lai tốt đẹp. Tiếc là có quá nhiều mâu thuẫn trong văn hóa sống giữa 2 vợ chồng, giữa em và gia đình chồng, do không biết cách giải quyết, đã đẩy lên thành xung đột trầm trọng, khiến tổn thương nhau nặng nề. Theo như em kể thì cả 2 đang không muốn hợp tác tìm ra cách giải quyết và dung hòa. Việc chồng đánh em tới mức phải khâu đầu, 5 lần dọa đánh và một lần đuổi vợ ra khỏi nhà chồng chắc đã khiến em cảm thấy ám ảnh, sợ hãi, không an toàn khi sống chung. Và anh ấy không ưu tiên mối quan hệ vợ chồng bằng việc nghe lời bố mẹ, cũng khiến em thấy thiệt thòi, không an tâm với người này. Hơn nữa cách anh ấy sinh hoạt, cư xử cũng làm em lo sẽ ảnh hưởng xấu đến giáo dục con. Vậy nên, em đã tính đến và tự ra quyết định ly hôn đơn phương cho dù con còn nhỏ.
Trong trường hợp em không tìm ra cách để hòa giải mối quan hệ vợ chồng, không còn muốn cố gắng thêm nữa, thì ly hôn cũng là một giải pháp cần thiết giúp cuộc sống của em bớt tệ hơn. Tuy nhiên, em cần nhớ rằng dù có ly hôn thì chồng cũ vẫn là bố của con em và có thể thăm hỏi, dạy dỗ con. Cách sống của anh ấy vẫn phần nào ảnh hưởng đến cuộc đời đứa trẻ. Vì vậy, chị mong em dù tiếp tục sống chung hay ly hôn, hãy cố gắng học cách tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với bố của con mình, có thể trò chuyện và thúc đẩy anh ấy sống tốt thì sẽ tốt hơn rất nhiều cho đứa trẻ. Chúc em bình an.
Theo VNE
Khi mang thai và sinh con ở nhà chồng, tôi bị trầm cảm đến mức từng nghĩ đến cái chết Tôi có cảm giác mình chỉ là người nuôi chứ không còn là mẹ đứa bé nữa. Tôi và chồng đến được với nhau là một kì tích. Trong nhà, bố anh quyền lực, gia trưởng nhất. Nhà anh giàu có, bề thế nhưng mẹ con anh lại không hề có tiếng nói. Anh là con trai một, được bố đầu tư từ...