Chúc em hạnh phúc
Thỉnh thoảng, anh cũng len lén nhìn trộm em, và anh cười hạnh phúc khi thấy em vẫn hạnh phúc.
Tròn 900 ngày anh phải sống cuộc sống không có bóng dáng của một người con gái, người con gái đầu tiên bước vào và sẽ là người con gái duy nhất ngự trị trong trái tim anh, người con gái ấy mang tên một loài hoa – Mai.
Thời gian trôi qua thật nhanh nhưng sao vào cái ngày 21/12 năm ấy cứ hiện rõ trong khối óc anh giống như chuyện vừa xảy ra hôm qua. Ngày mà chính miệng anh phải nói ra lời chia tay, hay nói đúng hơn là những lời nói làm tổn thương trái tim của em, chỉ với mong muốn một điều – một điều rằng em hãy chia tay, rời xa anh đi…!
Một khối u gan đã âm thầm lớn lên qua từng ngày, để rồi một ngày nào đó khi mọi điều kiện thuận lợi đã đến, nó lại phát triển thành một khối u to hơn, nguy hiểm hơn mà người ta thường gọi với tên gọi là “Ung thư”. Càng cay đắng hơn, khi nó đã vào giai đoạn cấp tính, chỉ chờ thời gian nữa là nó sẽ kết liễu cuộc đời của anh bất cứ lúc nào nó muốn…
- Bác sĩ, có thật như thế không? Có thật là tôi chỉ còn sống tối đa thêm được 3 tháng không?
- Xin lỗi, nhưng đó là sự thật, nhưng nếu cậu chấp nhận phẫu thuật thì cơ hội sống của cậu có thể là 30%, hoặc có thể là 35%, hoặc có thể là zero.
Lời nói đó của vị bác sĩ vẫn còn im đậm trong kí ức của anh và nó ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống trên dương thế này của anh. Anh phải làm sao khi cuộc đời này chỉ còn chưa đầy 90 ngày nữa, những dự tính dành cho tương lai? Nhưng suy nghĩ hy vọng dành cho phía trước? Và cả đối với người con gái anh yêu nhất trên cõi đời này.
Anh mượn cớ em và anh không hợp nhau (vì anh và em cũng thỉnh thoảng hay cãi nhau lắm) để gây sự với em, nhưng lần đó là lần đầu tiên anh to tiếng với em, và em đã khóc rất nhiều, hỏi anh lý do tại vì sao. Anh đã trả lời ngắn gọn:
- Anh chán em rồi, em không hợp với anh, anh cũng đã yêu người con gái khác tụi mình chia tay đi.
Em không tin anh nói và em khóc rất nhiều, khóc như mưa đang rơi rả rích ngoài trời vậy!
Anh làm tất cả mọi thứ để em chán ghét anh, anh xúc phạm em, la mắng em, cặp kè với người con gái khác… trước mặt em, thậm chí, anh đã tát em lần đầu tiên khi anh quen em tới giờ, chỉ để hy vọng rằng em quên anh đi, quên một thằng đàn ông không xứng đáng với em đi…
Video đang HOT
Có lẽ suốt cuộc đời này anh cũng không thể quên được em (Ảnh minh họa)
Thời gian trong anh đang cạn dần, hơi thở của Thần Chết anh có cảm giác như đã sát vào sau gáy. Anh ước một điều rằng, em quên được anh đi và cuối cùng điều ước đó cũng thành sự thật khi anh cố vun đắp tình yêu đó cho một người bạn mà anh tin tưởng nhất.
Thời gian còn lại một tháng, bác sĩ hẹn gặp anh tái khám lại tại bệnh viện ung bướu quận Bình Thạnh để xem kết quả như thế nào. Anh chán nản tuyệt vọng nhưng không biết động lực nào lại hối thúc anh đi… Và…
- Cậu biết gì không, thật thần kỳ, cậu là một trong những người hy hữu đó, khối u trong cậu đã tự nhiên chuyển sang lành tính là đang tự suy giảm đi rất nhanh, thật thần kì, trong cuộc đời sự nghiệp của tôi, chưa từng có trường hợp như thế.
Nhìn vị bác sĩ cười tươi sung sướng như vừa cứu sống một linh hồn nào đó thoát khỏi chốn âm ty. Nhưng sao anh lại buồn… Sao lại có vị mặn trên môi anh?
Tại sao số phận lại thích trêu ngươi anh, trêu ngươi đến cả hai lần, buộc anh phải chia tay người yêu bằng mọi cách, và buộc anh phải sống một cuộc sống trọn đời trong nuối tiếc và ân hận. Một lần nữa anh lại ước: Anh ước khối u kia hãy phát triển thật nhanh đi để cướp lấy cái đời anh đi. Anh lại khóc, giọt nước mắt âm thầm chịu đựng và chấp nhận vết thương lòng như một vết thương của số phận.
Không ngày nào anh sống mà anh không nghĩ về em, không đêm nào anh ngủ mà anh không gọi tên em và có lẽ, không ngày nào anh sống vui vẻ khi anh không được gần em.
Thỉnh thoảng, anh cũng len lén nhìn trộm em, và anh cười hạnh phúc khi thấy em vẫn hạnh phúc, vẫn khỏe mạnh. Được nhìn em cười, được nghe giọng nói của em, dù là lén lút nhưng đó cũng là tất cả hạnh phúc của anh lúc bấy giờ rồi.
Anh yêu em, yêu em nhiều lắm và có lẽ suốt cuộc đời này anh cũng không thể quên được em, người con gái đã ngự trị trong trái tim anh… mãi mãi.
Chúc em luôn bình an và hạnh phúc
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tâm sự của người mẹ tội lỗi
Cho đến tân bây giờ tôi vẫn không thể nào tha thứ cho chính mình. Cứ nghĩ đến đứa con không biết còn sống hay đã chết là lòng tôi lại quặn thắt.
Cho đến tân bây giờ tôi vẫn không thể nào tha thứ cho chính mình. Cứ nghĩ đến đứa con không biết còn sống hay đã chết là lòng tôi lại quặn thắt. Giá như ngày đó tôi không mong đổi đời bằng âm mưu đen tối ấy, giá như tôi biết chấp nhận sự thật phũ phàng ấy và cố gắng trở thành một người mẹ tốt thì có lẽ đến bây giờ tôi cũng không đến nỗi sống trong sự cắn rứt lương tâm...
Giấc mơ của một cô gái nghèo
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bố nghiện rượu nặng, mẹ thì lao lực quanh năm để nuôi năm đứa con. Là còn gái đầu, tôi chỉ được học đến lớp 9 rồi nghỉ. Mẹ nói không thể một mình vật lộn với cái ăn cái mặc và nuôi tôi học hành đến nơi đến chồn. Thôi thì là còn gái đầu, tôi hãy hi sinh vì các em, nghỉ học ở nhà giúp mẹ chuyện đồng áng. 15 tuổi, tôi sớm hôm bươn chải cùng mẹ hết cày cấy lại chạy chợ chỉ mong kiếm đủ cơm gạo để lo cho bốn đứa em còn lại được đến trường.
Năm tôi 16 tuổi, bố tôi qua đời vì chứng nghiện rượu. Từ đó mọi công to việc lớn trong nhà, tôi là người phải giải quyết và đảm đương sau mẹ. 19 tuổi, tôi trở thành cô gái xinh đẹp và bắt đầu có nhiều trai làng đến dập dìu dạm hỏi.Tôi đã có thể gật đầu và có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với một trong số những chàng trai đến tìm hiểu! Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn chưa nhận lời ai, trong tôi luôn mong ngóng một ngày được lấy một người chồng giàu sang có thể giúp tôi lo cho mẹ và các em đầy đủ.
Lúc bấy giờ, có một số chị lớn tuổi hơn tôi ở làng ra thành phố kiếm việc làm. Tôi không biết rõ họ làm nghề gì nhưng thỉnh thoảng họ về quê trên những chiếc xe taxi, quần áo đẹp, phấn son trông rất sành điệu. Có chị thì được cả người yêu lái ô tô đưa về tận nhà, nhiều người trong số họ có thể giúp cho bố mẹ sửa nhà, mua sắm tiện nghi trong nhà. Thỉnh thoảng mẹ tôi nhìn họ và ao ước một ngày tôi cũng có thể làm được như vậy.
Được mẹ cổ vũ, tôi càng nuôi giấc mơ ấy. Vì mang ảo vọng đổi đời ấy mà tôi từ chối các chàng trai đến với mình. Để rồi đúng năm tôi tròn 20 tuổi, giấc mơ của tôi có cơ hội trở thành hiện thực khi người đàn bà đó xuất hiện ở nhà tôi.
Người vợ bất hạnh
- Bác đang cần tìm một giúp việc cho cậu con trai đang ốm. Nhà bác làm kinh doanh nên bác không thể thường xuyên ở nhà lo chăm sóc cho nó được, cháu có thể lên nhà bác ở và làm việc đó không? Mỗi tháng bác trả cho 4 triệu, nếu thích lấy chồng thành phố thì bác giới thiệu cho.
Lời nói của người đàn bà ấy cứ ngọt như mía lùi, rồi số tiền công hàng tháng mà bà hứa trả cho tôi cũng thật hấp dẫn. Chẳng cần phải bàn tính nhiều, tôi đồng ý theo bà ra thành phố làm giúp việc. Khi đến nơi, tôi choáng ngợp trước ngôi nhà to đẹp. Vào bên trong, tôi càng choáng váng trước mức độ giàu có của nhà chủ. Sau khi chỉ cho tôi căn phòng để ngủ, bà chủ dắt tôi sang phòng của cậu chủ, người mà tôi sẽ trực tiếp chăm sóc sau này. Thoạt nhìn qua, cậu chủ không hề ốm yếu như lời bà nói lúc đầu. Cậu chủ tương đối đẹp trai, trắng trẻo chỉ tội mắc bệnh điên dở.
Theo như lời bà chủ nói thì cậu bị bệnh từ lúc 6 tuổi, giờ trí tuệ chỉ dừng lại ở tuổi đó dù thể xác đã là một thanh niên 27 tuổi. Mọi hành động, lời nói của cậu chẳng khác gì một đứa trẻ, suốt ngày ngu ngơ cười nói một mình, rồi đi lên đi xuống cầu thang hàng trăm lượt. Đói thì kiếm cái ăn, nhưng không biết nóng hay nguội, cay hay đắng cứ thế cho vào miệng. Vì thế không biết bao nhiêu lần cậu chủ bị bỏng, bội thực vì ăn uống quá đà. Giờ công việc của tôi là tắm rửa cho cậu chủ ăn uống ngủ nghỉ.
Tôi cứ nghĩ mình chẳng thể làm được công việc ấy với một người dở dở điên điên đó, nhất là cái khoản tắm rửa cho anh ta. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, anh ta lại nghe lời tôi. Công việc phục vụ ăn uống của cậu chủ đối với tôi không vấn đề gì, điều làm tôi ngại nhất là khoan tắm rửa cho anh ta. Còn nhớ lần đầu tiên tôi làm việc đó, tôi loay hoay không biết nên bắt đầu thế nào vì chưa một lần tiếp xúc gần gũi với một người khác giới trong hoàn cảnh tế nhị như thế.
Do xấu hổ nên tôi cứ để nguyên quần áo của anh ta rồi dội nước và bắt đầu kì cọ. Thật lạ là anh ta cứ ngồi yên, cứng đờ cho tôi tắm rửa. Khi tắm đến các bộ phận nhạy cảm tôi cũng run bẩn bật, và phải thật cố gắng tôi mới hoàn thành xong công việc. Hôm ấy vừa mở cửa phòng tắm bước ra, tôi chứng kiến một cảnh bất ngờ. Cả nhà anh ta, từ ông bà chủ đến anh em, cháu chắt đều nín thở hướng về phòng tắm. Họ ngạc nhiên nhìn thấy anh ta sạch sẽ bước ra trong bộ quần áo chỉnh tề rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt khâm phục.
Hôm đó, em gái của anh ta kể cho tôi nghe từ trước đến nay không ai tắm được cho anh ta ngoài mẹ. Mà mọi lần tắm thế nào anh ta cũng tát hoặc đấm bà vài ba cái rồi la hét ầm ĩ. Do vậy mỗi lần tắm rửa cho con trai xong là bà bị thương tích, có lần còn bị tát đến gãy cả răng. Vậy mà chẳng hiểu sao, tôi lại có thể làm được điều đó mà anh chàng lại không có một phản ứng nào.
Một tháng trôi qua, vào buổi sáng sớm, bà chủ không đi làm mà ở nhà rồi gọi tôi vào phòng riêng tâm sự. Bà kể ngày con trai còn bé bà chăm sóc được nhưng từ ngày anh ta trở thành người đàn ông thật sự thì bà bất lực. Ban đầu bà không hiểu sự quấy phá bất thường của con trai cứ nghĩ bệnh tình nặng hơn nhưng khi nghe bác sĩ giải thích rằng do nhu cầu sinh lý của người đàn ông trỗi dậy nên mới có những hành động ấy. Đó cũng là nguyên nhân mỗi lần tắm cho con trai, bà thường bị nó đánh đập. Giờ bà mừng khi thấy tôi khiến con trai bà "hiền lành" trở lại. Bà mong muốn tôi trở thành vợ anh ta để giúp năng lượng của người đàn ông trong anh ta được giải thoát. Nếu trời thương, cho bà một đứa cháu lành lặn khoẻ mạnh thì còn gì bằng. Đổi lại, gia đình bà sẽ bù đắp cho tôi mọi sự thiệt thòi bằng vật chất, và hứa sẽ giúp đỡ các em tôi có công ăn việc làm ở thành phố.
Không hiểu sao lúc đó tôi chỉ nghĩ đến những tài sản mà mình có sau này, rồi cảnh mấy đứa em nhờ đó mà đổi đời theo. Tôi gật đầu đồng ý.
Và tấn bi kịch cuộc đời
Giữ đúng lời hứa, mẹ chồng tôi tạo cho tôi cuộc sống nhàn nhã sung sướng và đưa em trai kế tôi ra thành phố và xin cho vào làm trong một doanh nghiệp với lương đủ sống. Những ngày đầu làm vợ cũng thật đơn giản, vì chồng tôi ngày thì ăn uống theo lời vợ, đêm thì ngoan ngoãn ngủ như một đứa trẻ bên cạnh. Thế nhưng càng về sau, chính bản thân tôi lại có vấn đề đầu tiên. Đêm đêm nằm cạnh cơ thể của một người đàn ông cường tráng, tôi không khỏi khao khát. Nhưng vì chưa có kinh nghiệm và cũng chưa từng được một người đàn ông khám phá nên tôi không biết phải xử lý vấn đề của mình thế nào. Rồi một đêm khi chồng bất ngờ trở mình rồi ôm chặt lấy vợ ngủ tiếp thì tôi không thể bình tĩnh được. Như có cái gì đó thôi thúc và bản năng trỗi dậy, tôi bắt đầu khám phá cơ thể chồng. Chồng tôi choàng tỉnh rồi hình như cũng thấy thích thú trước hành động của tôi. Đêm đó dù khó khăn một chút nhưng cả hai chúng tôi đã thật sứ thích thú.
Những đêm tiếp theo, tôi bắt đầu hướng dẫn chồng làm theo ý mình. Hình như việc quan hệ đó thật sự đã kích thích giải phóng được nhu cầu sinh lý dồn nén bấy lâu nên anh rất háo hức. Như tôi đã nói ban đầu, trí óc của chồng tôi là của đứa trẻ 6 tuổi nhưng bản năng sinh lý lại là của một người đàn ông 27 tuổi. Vì thế trò chơi nào khiến anh thích thú và nhớ mãi thì sẽ đòi hỏi mãi, không được thì sẽ làm nũng như một đứa trẻ. Ban đầu, anh chỉ nhớ việc ấy được làm vào ban đêm nhưng sau này lúc nào cảm thấy thích là anh cứ thế đè tôi xuống, bất kể ở đâu có người hay không, quấy quả đòi bằng được. Không ít lần tôi xấu hổ với nhà chồng vừa dỗ dành chồng, vừa lôi anh vào phòng để vuốt ve "hạ hoa".
Một ngày đang ngồi ăn cơm, tôi nôn thốc nôn tháo và không tài nào tiếp tục ngồi vào bàn vì sợ mùi thức ăn. Mẹ chồng lập tức đưa tôi đi bệnh viện và vui mừhg khi biết tin tôi có thai. Tuy nhiên đến tháng thứ 7, khi đi khám cùng với mẹ chồng về tôi thấy bà buồn lạ. Tôi hỏi mà bà chẳng nói và bảo tôi yên tâmdưỡng thai chờ ngày sinh nở. Rồi ngày sinh cũng đến, giờ phút nhìn thấy con tôi gần như ngất lịm. Nó không phải là một đứa trẻ bình thường mà dị dạng. Từ đó, cuộc đời tôi bắt đầu rơi vào địa ngục.
Ngày ngày ôm một hình hài bé bỏng không ra hình người trên tay mà tôi nhói buốt lòng. Nhà chồng tôi cũng suy sụp từ ngày tôi sinh nở. Bố mẹ chồng để mặc tôi xoay xở với đứa con dị dạng và người chồng nửa trẻ con nửa người lớn đó. Điều đau khổ là trong lúc cơ thể còn yếu ớt, chồng tôi vẫn ngày đêm bắt vợ chơi trò giải phóng nhu cầu sinh lý ấy. Đã không ít lần tôi chỉ muốn chết đi trước cuộc sống quanh năm suốt tháng không được bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày đối mặt với hai con người bất hạnh. Tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn, đêm ngủ toàn gặp ác mộng.
Sau một đêm thức trắng, tôi quyết định bỏ đi, để lại giọt máu bất hạnh và một người chồng cũng tội nghiệp không kém. Tôi không về quê mà trốn đến một nơi không một ai hay biết để quên đi cơn ác mộng của cuộc đời. Sau này tôi mới biết bố chồng tôi bị nhiễm chất độc da cam, hậu quả của nó khiến chồng và con tôi trở thành những con người dị dạng, tàn tật. Giờ tôi sống trong nỗi dày vò, trách bản thân mình chỉ vì muốn đổi đời mà tự rước bi kịch cho mình. Không những thế tôi còn góp phần tạo nên một mảnh đời bất hạnh khác, không biết nó sẽ tồn tại ở cuộc đời này như thế nào. Biết đến bao giờ, tôi mới rửa sạch được những tội lỗi mà mình đã gây nên, đến bao giờ...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh mãi đợi em Trái tim anh vẫn luôn rộng mở chờ đón em mỗi khi em muốn bước vào. Vậy là mình đã quen nhau được gần 2 tháng rồi em nhỉ! Thời gian đó không phải là dài hay nói đúng hơn là quá ngắn so với một đời người nhưng cũng đủ để anh nhận ra rằng em là một người rất quan trọng...