Chúc chồng yên vui bên bến mới!
Chiều tắt nắng, phố vắng, người người tất bật về với tổ ấm. Giữa thành phố lạ xa, em một mình nghe nỗi cô đơn vây kín.
Yêu, xa, nhớ, ly biệt rồi lãng quên, em tự hỏi cuộc đời còn gì đớn đau hơn cách trở để rồi bản thân không tự trả lời được nên đành trốn chạy đến nơi không anh.
Biển vẫn ồn ào và xanh thẳm, như đôi mắt em ngày ấy thơ ngây, tìm anh giữa chốn bộn bề. Em hay buồn. Nỗi buồn của đứa trẻ lớn lên thiếu bóng cha. Rồi duyên số run ruổi em gặp anh. Em lo sợ không thể giữ gìn hạnh phúc. Lo sợ một ngày anh cũng ra đi. Anh bảo anh hiểu, sẽ không bao giờ như thế, sẽ bảo vệ em, yêu thương em đến trọn đời. Đó là lời thề thiêng liêng nuôi dưỡng tâm hồn em qua bao mùa nắng. Tin vô cùng, yêu vô cùng để rồi lời thề ngày nào cũng theo anh đến một vùng trời khác. Em chơ vơ giữa những nghi hoặc về lòng người.
Đứng trước biển, em xót lòng khi nghĩ đến chuyện cổ tích nàng tiên cá. Em thương nàng tiên cá, đến cuối cùng vẫn vì tình yêu dành cho hoàng tử mà đánh mất cả bản thân. Em thương cả mình, vì yêu anh mà đánh mất cả niềm tin trong cuộc đời.
Em không tin vào phép lạ và cũng chẳng còn đủ dũng cảm để tin vào lòng người. Em ước thời gian có thể quay lại, có thể một lần thấu được lòng anh, rời xa anh sớm hơn, để không tự huyễn hoặc chính mình bằng lời dối trá bướm ong. Lòng người đâu là đá, sao nỡ dối nhau đớn đau đến vô bờ?
Anh đi về phía người con gái ấy với tương lai rực rỡ, sự nghiệp, công danh, địa vị, tiền tài. Những thứ ấy anh cần, mà em thì có gì trao anh ngoài tình yêu đầu khờ dại? Con đường ấy quá êm đềm, anh có thể bay vào vùng trời mới thênh thang, em có gì ngoài những giọt nước mắt và tuổi thơ đau khổ?
Video đang HOT
Hạ sắp sang rồi, mưa sẽ về nhanh thôi, em sẽ để mưa gột rửa nỗi đau, sẽ để tình yêu dành cho anh đi vào miền quên lãng. (ảnh minh họa)
Em đến cao nguyên bao la rực rỡ hoa vàng. Trời tháng ba lộng gió, em lạnh tê buốt cả con tim, biết tìm đâu ra một bờ vai để tựa? Biết quơ tay vào đâu để được nắm lấy một bàn tay thật ấm? Ngày quá dài đêm cũng thinh không, mình em cô đơn giữa lòng phố lạ, biết tìm đâu một làn môi hôn ủ ấp lúc sang mùa… Ở thành phố ấy, có lẽ anh đã thật lãng quên ngày hôm qua.
Em trở về nơi này, thành phố chúng ta đã từng có nhau. Em và anh cùng một bầu trời nhưng sẽ chẳng bao giờ còn có thể tương ngộ nhau. Phố vẫn sáng đèn, người người vẫn bên nhau ngược xuôi, phố đông vui đến lạ nhưng có bao nhiêu người đang lặng nghe nỗi cô đơn vay kín đời mình? Em tự nguyện cho đi niềm vui, giữ lại nỗi buồn riêng mình để anh an lòng sang bến khác dù em cũng muốn sống những tháng ngày rực rỡ, như con nắng ngoài kia đang nô đùa. Mười năm, cuộc hôn nhân tưởng như một cơn mơ đẹp sẽ trôi về phía cuối đời cùng nhau, nào ngờ chỉ giữa đường đứt gánh. 10 năm tuổi xuân giờ chỉ còn nước mắt. Níu kéo hạnh phúc chắp vá làm gì khi con tim anh đã hướng về người khác. 10 năm, nghĩa vợ tình chồng cũng chỉ còn lại một tờ giấy ly hôn…
Hạ sắp sang rồi, mưa sẽ về nhanh thôi, em sẽ để mưa gột rửa nỗi đau, sẽ để tình yêu dành cho anh đi vào miền quên lãng. Em đi về phía không anh, để thời gian cuốn em vào cuộc hoan ca nào đó. Em trôi dần, về phía ngày lãng quên. Chúc anh- người từng là chồng của em, sẽ an vui bên bến mới và hy vọng đó sẽ là bến cuối của đời anh!
Theo VNE
Ly hôn một tháng chồng đã vội cưới vợ mới
Lòng người ta đâu phải là giấy, sao nói quên là quên, quay lưng đi là xóa bỏ tất cả những gì đã có cùng nhau gần ấy năm trời?
Là con gái thành phố chính gốc, lại xuất thân trong gia đình khá giả, từ ngày tốt nghiệp và đi làm tôi biết mình trở thành tâm điểm của nhiều anh trong công ty. Tôi sợ các anh vây quanh mình chỉ vì ham cái mác thành phố và gia thế của mình nên rất cẩn trọng. Cuối cùng sau hơn ba năm đi làm thì tôi gặp anh.
Chỉ hơn tôi hai tuổi nhưng anh đĩnh đạc và ít nói. Không như nhiều người, anh gặp tôi chỉ dám chào hỏi vài câu rồi đi chứ không "cưa cẩm" hay trêu ghẹo. Vậy là tôi có cảm tình với anh. Sau một thời gian gặp gỡ nhau trong trong công việc, anh bắt đầu mạnh dạn đến gần tôi. Tôi không né tránh mà tạo cơ hội cho anh, rồi anh bắt đầu theo đuổi. Có những hôm biết tôi mệt vì công việc, anh tan làm sớm, đứng đợi sẵn ngoài cổng với bó hoa to tướng trên tay.
Anh còn làm rất nhiều trò trẻ con để tôi được vui như mua bóng bay dán chữ "anh yêu em" mang đến đứng trước cửa nhà tôi vào ngày nghỉ chỉ để làm tôi bật cười. Những khi tôi giận, dù anh không có lỗi, anh vẫn là người năn nỉ. Chúng tôi vui vẻ hạnh phúc suốt một năm sau đó. Một ngày cuối tuần, anh gọi điện bảo mệt nên nhờ tôi đến chỗ trọ để chăm sóc. Tôi thích thú chạy đến, mở cửa phòng bước vào tôi vui đến sướng vô cùng vì anh đã chuẩn bị hoa, bong bóng, và cả nhẫn để cầu hôn. Cảm động, tôi đã gật đầu đồng ý về làm vợ anh.
Tôi thích thú chạy đến, mở cửa phòng bước vào tôi vui đến sướng vô cùng vì anh đã chuẩn bị hoa, bong bóng, và cả nhẫn để cầu hôn. (ảnh minh họa)
Được ba mẹ tôi cho một căn nhà làm quà cưới, cuộc sống riêng của chúng tôi những tháng năm đầu hôn nhân rất êm đẹp. Hai năm trôi qua, anh bắt đầu muốn có con. Chúng tôi sinh hoạt đều đặn nhưng mãi chưa có em bé. Nóng ruột, mẹ bảo tôi và anh cùng đi khám. Bác sĩ bảo một bên buồng trứng của tôi có vấn đề nên tỉ lệ thụ thai giảm một nửa, nhưng không đánh lo ngại, chỉ cần kiên trì thuốc men một thời gian là ổn.
Sau ngày đó tôi rất buồn vì cảm thấy vì mình mà chuyện con cái lận đận. Dù mặc cảm nhưng tôi cũng muốn được anh động viên để vợ chồng cùng vượt qua khó khăn, nào ngờ anh cứ lạnh tanh. Anh không nhắc gì đến chuyện đó nữa cũng không động viên tôi kiên trì theo bác sĩ, thái độ của anh bắt đàu nhạt dần. Anh ít quan tâm đến tôi, không còn hỏi han hay cười đùa như mọi khi. Nhà cửa chỉ có hai vợ chồng nhưng anh lại đi sớm về trễ. Buồn bực, tôi về than với mẹ đẻ. Nóng ruột con gái, mẹ tôi gọi anh qua để hỏi han và có vài câu trách móc, vậy là về nhà anh lại lôi tôi ra trút giận. Anh bảo tôi đi kể tội anh để anh bị người này người nọ trách. Anh bảo tôi ỷ lại cha mẹ giàu có mà xem thường anh. Rồi đêm đó anh đi không về nhà.
Chúng tôi vẫn làm cùng công ty nhưng khác phòng ban nên cũng ít gặp trong giờ làm việc. Chiều đó khi tan làm, thay vì chờ tôi để vợ chồng cùng về thì anh cố tình về trước. Đêm đó tôi đợi anh về, định bụng vợ chồng có gì thì nói ra hết rồi thôi lại vui vẻ như bình thường, đâu có vợ chồng nào "thù cách đêm". Vậy mà tối đó anh ề nhà trong tình trạng say khước, tôi chưa kịp hỏi gì anh đã lớn tiếng bảo không muốn tiếp tục sống với tôi nữa! Nghĩ chồng say không biết bản thân đang nói gì, tôi im lặng để anh đi ngủ.
Lòng người ta đâu phải là giấy, sao nói quên là quên, quay lưng đi là xóa bỏ tất cả những gì đã có cùng nhau gần ấy năm trời? (ảnh minh họa)
Sáng đó tôi dậy sớm, hỏi đêm qua anh có nhớ mình nói gì không. Anh không né tránh, anh bảo muốn ly dị! Tôi không tin vào tai mình, hỏi anh lý do tại sao. Anh không hề sợ tôi đau lòng, anh bảo không muốn sống trọn đời với người đàn bà vô sinh! Tôi không tin tước mặt tôi là người đàn ông năm nào từng làm mọi cách để cưới được tôi. Tôi bảo chuyện con cái đâu phải hết hy vọng, bác sĩ đã nói tôi chỉ tạm thời bị khó thụ thai chứ không phải mãi mãi không thể có! Anh trả lời rằng anh không nuốn chờ nữa. Anh đã có người phụ nữ khác và cô ta đang có mang với anh.
Trước sự thật phũ phàng, tôi đã hết nước mắt nhưng anh vẫn lạnh lùng. Biết không thể giữ được khi lòng anh đã muốn đi, bản thân tôi cũng không chấp nhận được người chồng bạc nghĩa như anh, tôi thuận tình ly hôn. Sau đó tôi thôi việc ở công ty vì không muốn chạm mặt anh. Không ngờ chỉ sau một tháng, tôi nghe đồng nghiệp cũ nói anh đã cưới cô gái ấy vì bụng bầu của cô ta ngày càng lớn. Dù không còn vương vấn gì gã chồng bạc bẽo nhưng tôi vẫn thấy đau đớn và tủi phận khi biết rằng hơn hai năm sống cùng nhau, người chồng mà tôi từng yêu thương đó lại quá phũ phàng, không hề dành cho tôi một chút nghĩa tình...
Lòng người ta đâu phải là giấy, sao nói quên là quên, quay lưng đi là xóa bỏ tất cả những gì đã có cùng nhau gần ấy năm trời? Nên trách mình bạc phẩn hay trách gã đàn ông vong nghĩa bạc tình mình từng gọi là chồng kia?
Theo Eva