“Chuẩn men”, anh đang ở đâu?
Đã đến lúc nên nhận diện một sự thật! Đàn ông Việt đang thừa về số lượng nhưng thiếu chất lượng.
Đàn bà hoàn hảo sẽ hiếm khi gặp đàn ông đích thực
Các cô hoa hậu hay trả lời sao nhỉ? Tôi sẽ chọn người yêu (chồng) của tôi là một người cao hơn tôi một cái đầu.
Trả lời như vậy cực hợp lý. Vì cái đầu của (một số lớn) các cô thấp lè tè. Ai ai cũng muốn chở che, thương xót. Nhưng với mẫu đàn bà hoàn hảo đầy đủ cả công dung ngôn hạnh thì rất hiếm trang nam nhi quân tử muốn bao bọc. Mà họ đâu cần bao bọc. Hiếm tìm được ý trung nhân là vì vậy. Chảy máu chất xám không nguy bằng chảy máu hôn nhân.
Cuối cùng, đàn bà Việt giỏi giang toàn bị đùn cho Tây. Ở bển dễ thở hơn. Đàn ông đích thực nhiều hơn. Chí ít họ không tự ti, không yếm thế và biết tôn trọng phụ nữ hơn đàn ông Việt. Một cô bạn thân khác cũng trong nhóm chúng tôi chưa chồng lại giương cao ngọn cờ tự do. Nên cô chỉ hợp với Tây. Dù thật lòng thâm tâm cô mong tìm một ý trung nhân hay chí ít một người yêu cùng màu da, cùng nền văn hóa. Chảy máu yêu đương, chảy máu hôn nhân là vì thế.
Đã đến lúc nên nhận diện một sự thật! Đàn ông Việt đang thừa về số lượng nhưng thiếu chất lượng. Đấy chưa kể do giới tính bị biến đổi. Phần nữa do các phẩm chất đạo đức, phẩm tính cách, tri thức và quan trọng nhất là văn hóa ứng xử, quan niệm về tình yêu, hôn nhân của đa số đàn ông Việt.
Bình thường và tầm thường
Mẫu phụ nữ “cổ điển” (thậm chí là… cổ hủ) đang chiếm 85% ở Việt Nam hiện nay. Nội trợ, kinh doanh, công nhân, viên chức… Ta gặp họ ở bất cứ đâu với các đặc điểm tiêu biểu cho phụ nữ Việt: nào phải đảm đang việc nhà, giỏi việc cơ quan. Và giờ thêm những đặc tính “thời sự” hơn: phải là bạn, là người tình của chồng, là con ngoan của bố mẹ hai bên, mẹ giỏi của các con mà làm gì làm, công trên việc dưới gì vẫn phải tươi đẹp, lộng lẫy, mỉm cười nhẹ nhàng, cấm cáu gắt, cằn nhằn. Và đòi hỏi từ đàn ông ngày một ít đi. Chỉ cần đôi khi về nhà ăn cơm. Nếu chồng có ngoại tình, lập tức phải xem lại mình. Lỗi ở mình. Và rỉ tai nhau câu thần chú mầu nhiệm: mắt không thấy, tim không đau, miễn sao không sao nhãng vợ con. Không biết phụ nữ Việt Nam còn tiếp tục gia giảm mình đến điểm nào nữa thì mới chịu dừng lại.
Khi một người đàn ông ngoại tình, phụ nữ ngơ ngác trào lên các diễn đàn giãi bày thì lập tức cũng nhận về vô số các lời khuyên đại loại như hãy thay đổi chiến thuật, nhẹ nhàng, dịu dàng, quyến rũ, nóng bỏng. Đó là những lời khuyên thiện ý còn thì người vợ nào không có khả năng diễn đạt sẽ nhận được vô số lời ném đá rằng bị như vậy là đáng, rằng ông chồng nào cũng cần trở về ngôi nhà mà vợ không phải là con quỷ dữ hay sư tử lắm điều.
Các nhân vật đáng thương khóc rống lên vì mình đã sai, sai nặng quá mà không hiểu từ đâu. Còn ông chồng mặc nhiên được đòi hỏi cao hơn, cao hơn nữa, cao đến không có đỉnh dừng từ các bà vợ. Suy cho cùng phụ nữ đức hạnh luôn thiệt. Tôi vừa mất cả buổi sáng để đưa một cô bạn đi hút mỡ bụng. Dù tôi giải thích bao nhiêu cũng không làm cô nhụt chí khi dành lại chồng từ tay tình địch. Người phụ nữ đã ba lần sinh nở. Hai cô công chúa và cố một hoàng tử sau cùng thì nghĩ là đã hy sinh toàn toàn vì… nhiệm vụ cách mệnh. Nhưng nào yên. Người đàn ông đó bị vợ bắt gặp toàn nhắn tin… xin con. Và anh ta hàng đêm xem trên lằn bụng vợ những vết tích sinh đẻ và sỉ vả như một thú vui. Vậy mà người đàn bà bụng tròn gợi cảm đấy vẫn phải tìm mọi cách giữ bố cho con. Phụ nữ tự làm khổ mình, tự nhún mình đến thế là cùng…
Video đang HOT
Có một thời đại thoái trào đã đi qua cách đây không lâu. Phụ nữ Việt Nam có vẻ chểnh mảng với các giá trị truyền thống ở chữ Công. Hiện tại điều này đã được khắc phục. Phụ nữ thời nay giỏi đủ thứ. Họ cũng chịu khó theo học các lớp nấu ăn, thêu thùa, làm bánh, cắm hoa, học trang điểm, học cách chăm con. Mà họ muốn là họ làm được. Nhưng đàn ông thì chả học gì sất. Đàn ông nướng mình trong bia cỏ, bia tươi sau giờ làm. Chưa kể lên mạng truy tìm xem em này, em kia giá bao nhiêu. Đủ tiền thì mơ màng, dò dẫm, chưa đủ thì chém gió ào ào, mơ tưởng. Họ đem những thói quen đó sau khi lập gia đình luôn. Họ gọi vợ là lợn sề, mái tã đủ thứ để ruồng rẫy đến xót xa.
Kiêu hãnh và… đơn thân
Tuy nhiên, tôi cũng phải thừa nhận rằng, phụ nữ đẹp, giàu và thông minh, đang như là một “tội đồ” của hôn nhân. Bởi vì làm đàn bà hoàn hảo khổ trăm bề. Hay là cứ như Ngọc Trinh phát biểu phải giả vờ hoặc ngốc nghếch thật sự, yếu đuối, mong manh để đàn ông sẽ tự biết và dâng tất cả. Tôi cũng xin thưa với cô Trinh rằng không phải phụ nữ nào cũng thích làm thợ vác đá nghe hiệu lệnh vứt đá rào rào để về dưới bóng râm và cũng không phải đàn ông nào cũng “dễ ăn” đến thế. Chúc mừng vì cô đã may mắn nhưng trong trường hợp những phụ nữ “có đầu” cũng có những lựa chọn khác.
Trong tháng này tôi nhận được bốn tin bạn bè làm mẹ đơn thân và đọc báo hoặc gặp 5 người có quen biết tuyên bố làm mẹ đơn thân. Một phụ nữ khác đang làm một tiệm may váy cưới và chụp hình cho cô dâu, một bà chủ thành đạt, ngoài ra cô còn nuôi thêm niềm đam mê họa sĩ thiết kế cho các phim nhựa. Trong khi cô chuẩn bị là single mom. Em bé được 4 tháng. Cô ăn mặc rất thời trang, yêu đời, xinh xắn. Cô trải lòng, thật ra chẳng ai muốn làm mẹ đơn thân, đàn ông đáng yêu nhưng xu hướng đàn ông như những cậu bé ham chơi ngày càng nhiều. Vậy thì đám cưới có cần không? Câu hỏi này gây nhiều tranh cãi. Đa phần sẽ bảo đó là một lối sống ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Trong khi đứa bé ra đời cần một sự cân bằng về mặt gia đình. Tức là một gia đình lý tưởng phải có ba và mẹ. Hôn nhân vẫn là giá trị vĩnh cửu chẳng qua là phụ nữ như một cách vô thức chống lại sự mất cân bằng đó. Họ kiêu hãnh vì chưa tìm được người xứng đáng. Vì họ tôn trọng bản thân họ và trong sâu thẳm họ thèm khát biết bao có ai đó cũng tôn trọng những giá trị của chính họ, hiểu họ và đồng tâm hiệp lực xây dựng cuộc đời chung.
Chứ nào ai mong muốn sau khi trả lời về nghề nghiệp thì cô diễn viên nổi tiếng tài sắc đã coi như một cách công bố với khán giả yêu quý của mình trong thời gian cô vắng mặt: “Đúng, tôi đã nghỉ hai năm để sinh một em bé cho riêng mình, phải, một em bé cho riêng mình thôi”. Câu nói thản nhiên nhưng đọng lại dư âm của sự không vẹn tròn mà người trong cuộc kiêu hãnh, tự hất mặt lên trời để ngăn những giọt nước mắt vui mừng và cả xót xa cho sự lựa chọn của mình. Một thế hệ hoang mang trước cả sự chọn lựa của mình.
Theo VNE
Đúng là đồ khùng ấy!
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Khang sau khi nhận điện thoại của cô bồ cũ rồi hấp tấp xin phép đi ngay, tôi sôi gan. Đúng là đồ khùng!
Chẳng hiểu tại sao trên đời này lại có một gã si tình như vậy. Đã hai lần bị bồ "đá" để chạy theo thằng khác, vậy mà khi cô ta quay lại, anh vẫn hồ hỡi, phấn khởi y như thể mới được người ta nhận lời yêu.
Ngọc Hân, người yêu của Khang làm việc cho một công ty quảng cáo. Cô rất đẹp. Có lần Khang đưa người yêu đến công ty chơi, ai cũng trầm trồ khen anh chàng "lù đù vác cái lu mà chạy". Khỏi phải nói, lúc đó mặt Khang vênh váo cỡ nào...
Được chừng 2 tháng thì một bữa nọ, Khang cáo bệnh xin nghỉ. Anh em đến thăm về bảo tôi: "Hắn bị bồ đá, bệnh thất tình". Cái bệnh ấy coi vậy mà rất nguy hiểm. Khang nghỉ làm ở nhà, sau đó đi nhậu, tự té xe gãy tay, phải nghỉ thêm 1 tháng. Tôi đến thăm, anh ta bảo: "Xin lỗi chị... Tôi có thể đem công việc về nhà làm. Cũng may là bị gãy tay trái".
Khang kể với tôi là Ngọc Hân yêu một anh chàng người mẫu làm chung công ty. Cô nói, hai người làm chung nghề, dễ cảm thông hơn. "Nói vậy thôi chớ tôi biết Ngọc Hân yêu tên kia vì hắn là con ông giám đốc một hãng phim"- Khang nói mà không nhìn tôi. "Thôi, ráng tĩnh dưỡng cho khỏe. Đàn bà con gái thiếu gì, hơi đâu bận tâm vì người không thương mình"- tôi an ủi Khang.
Lành bệnh, Khang đi làm trở lại. Khoảng 3 tháng sau, anh ta đột ngột hỏi tôi: "Nếu chị là tôi thì khi Ngọc Hân quay lại, chị sẽ đối xử như thế nào?". Tôi tròn mắt: "Có chuyện đó nữa sao?". Khang kể, Ngọc Hân quay lại, khóc lóc xin tha lỗi. "Cô ấy nói không hợp với tên kia nên đã chia tay và muốn quay lại với tôi. Mấy hôm trước, tôi có sang giúp Ngọc Hân sơn lại nhà. Cô ấy chăm sóc tôi từng li, từng tí...".
Nghe Khang kể, tôi rất bực mình. Vậy là anh chàng đã xiêu lòng, còn hỏi tôi làm gì? "Tôi nghĩ chị là sếp, chị có kiến thức, có kinh nghiệm... những lời góp ý của chị thường đúng...". Nhìn vẻ mặt tươi rói của Khang, tôi sẵn giọng: "Nè, lần sau mấy chuyện như vầy, tự quyết định và đừng có nói cho tôi biết nghen. Nếu là tôi, tôi không bao giờ yêu một gã đàn ông không biết tự ái, không có lòng tự trọng như anh. Cái thứ đàn ông như anh, có cho tôi cũng không thèm... Cả công ty đều nói anh khùng...".
Nói xong, tôi chợt nhận ra hình như trong giọng nói của mình có điều gì đó giống như là sự hờn ghen. "Thì đàn ông vốn yếu đuối, khùng điên mà chị. Có anh hùng nào qua nổi ải mỹ nhân đâu?"- Khang chống chế bằng nụ cười thật hiền.
Lại còn thế nữa. Thôi, mặc xác anh ta đi.
Cái phòng thiết kế sáng tạo của tôi có 12 nhân viên, tôi rất quý mọi người vì anh em làm việc hết lòng, lại đùm bọc thương yêu nhau. Trong đó, không hiểu sao tôi đặc biệt chú ý tới Khang. Có lẽ vì anh ta là người rất giỏi chuyên môn nhưng lại "khờ ệch" chuyện đàn bà, con gái... Làm việc với nhau đã lâu, tôi chứng kiến cuộc tình của Khang từ đầu đến cuối.
Họ quay lại với nhau được khoảng 6 tháng thì Khang lại nhậu xỉn và té xe. Nhưng lần này chỉ bị trầy trụa sơ sơ chớ không gãy tay, gãy chân như trước. Anh em đến thăm về bảo: "Cô Ngọc Hân lại nói lời chia tay anh ấy nữa rồi". Tôi ngồi thừ người, nghĩ ngợi: Không hiểu nổi cô gái kia và cũng không hiểu nỗi gã khùng này...
"Nè, mấy người yêu đương kiểu gì vậy? Hoặc là yêu, hoặc là không chớ sáng nắng, chiều mưa như vậy là sao? Bộ mấy người... khùng hết rồi hả?"- tôi nói với Khang khi đến thăm anh ta. Khang rót nước mời tôi và lại cười hì hì: "Ai mà biết được lại có thằng đẹp trai hơn, giàu có hơn... Chị là sếp, chị có kiến thức, có kinh nghiệm thì chị phải biết rõ, con người ta sống ở đời luôn vươn tới những điều tốt đẹp mà. Nếu cô ấy muốn kiếm một người đàn ông có thể bảo bọc cho mình thì điều đó cũng chính đáng chớ sao!".
Tôi thấy miệng Khang cười mà ánh mắt buồn rười rượi nên không nỡ la rầy.
Thú thật, làm việc với Khang lâu năm, tôi quý con người này vô cùng và thèm được ở vào vị trí của Ngọc Hân. Thế nhưng, trong mắt Khang, tôi đơn thuần chỉ là sếp trưởng phòng, là một người "có kiến thức, có kinh nghiệm" nhờ đi học ở nước ngoài về và là em ruột của giám đốc công ty! Trong mắt Khang, tôi như một người chị dù tôi nhỏ hơn anh ta 4 tuổi...
Lần thứ 3 tôi thấy Khang "hồ hỡi, phấn khởi" trở lại là cái hôm mẹ Ngọc Hân bệnh. Cô nàng gọi điện cho anh. Khang bỏ mọi thứ chạy tới đưa mẹ Ngọc Hân vào bệnh viện, chăm sóc tận tình; ngày nào cũng xin về sớm để lo cơm cháo cho cả người bệnh lẫn người không bệnh. Thế là họ lại vui vẻ bên nhau. Tôi bó tay với Khang rồi. Trên đời này sao lại có kẻ yêu mê muội, mù quáng đến như vậy?
Bẳng đi một thời gian, tôi chợt thấy Khang rất lạ. Anh ít nói, ít cười; không vừa làm vừa huýt sáo và ca hát vang mỗi khi có ý tưởng mới như trước. Các nhân viên trong phòng cũng nhận ra điều này. Họ thậm thụt bảo tôi: "Chắc là bị cô Ngọc Hân cho ăn đá nữa rồi!". Tôi cũng nghĩ vậy và lặng lẽ quan sát cũng như chờ xem khi nào thì Khang lại tự té xe!
Rồi sự chờ đợi của tôi cũng đến. Sáng thứ bảy tuần trước, Khang gọi điện: "Xin phép chị hôm nay tôi không tới công ty. Hôm qua tới giờ tôi sốt cao và nhức đầu quá". Giọng Khang đúng là của người đang bệnh. Chẳng hiểu sao, tôi bỗng thấy lo lo. Khang ở nhà trọ một mình, đau bệnh gì cũng phải tự lo. Hồi nào tới giờ, có nóng sốt, nhức đầu thì Khang cũng mò tới công ty để anh em chăm sóc, còn lần này... Tôi nghi ngờ: "Anh lại nhậu xỉn và té xe nữa phải không?". Khang bảo: "Tôi bệnh thiệt mà".
Tôi buông điện thoại, nghĩ thầm, chắc lần này bệnh thiệt.
Buổi chiều, tôi về sớm, tự tay nấu cháo và xách tới. Vừa thấy tôi mở gà mên cháo ra, Khang hít hít mũi rồi phì cười: "Cháo hành...". Tôi lườm anh: "Ăn đi, đừng có lộn xộn". Khang nhìn tôi không nói thêm gì mà chậm rãi múc từng muỗng cháo nhấm nháp y như thể một thực khách thanh tao đang thưởng thức cao lương mĩ vị chớ không phải một người bệnh đang ăn cháo giải cảm!
Tôi không bỏ qua một cử chỉ nào của Khang từ cái nhíu mày đến động tác liếm môi... Đã mấy lần anh định nói gì đó nhưng lại thôi. Chờ Khang ăn xong, tôi lấy thuốc cho anh uống rồi bảo: "Nằm nghỉ đi, tôi rửa chén xong sẽ về cho anh nghỉ ngơi".
Tôi gom chén muỗng ly tách trên bàn đi xuống bếp. Nói là bếp cho sang chứ thật ra chỉ có cái bếp gas mini, 1 cái nồi và mấy cái chén, 2 cái muỗng, 2 đôi đũa... Đàn ông độc thân là vầy sao? Bất giác tôi thấy chạnh lòng, giá mà người đàn ông này không thuộc về người khác thì tôi có thể yêu anh và mang đến cho anh nhiều thứ hơn là một cái bếp lạnh lẽo như vầy...
Tôi mở nước trong lavabo và vì không tìm thấy miếng rửa chén nên tôi cứ lấy tay kỳ cọ mãi mọi thứ bám trên ly tách. Tôi đứng bên vòi nước đủ lâu để có người sốt ruột mò xuống. Khang đứng sau lưng tôi nhưng không nói gì. Tôi chột dạ, có cảm giác cơn sốt của Khang đã truyền sang mình. Người tôi nóng ran. Tôi không dám quay lại cho đến khi có người lên tiếng: "Tháng này tiền nước nhà anh tăng gấp đôi là vì em đấy".
Tôi tưởng mình nghe nhầm. Khang gọi tôi là "em" và xưng "anh", điều mà từ trước đến nay, chưa bao giờ anh dám. Tôi run bắn người, không dám quay lại. Khang thò tay tắt nước rồi bất ngờ cầm lấy tay tôi xiết nhè nhẹ: "Cám ơn em vì tất cả... Em biết không, hôm trước Ngọc Hân cũng đã đứng chỗ này và khóc khi nghe anh nói rằng, giờ đây khi nghĩ về cô ấy, anh không còn thấy trái tim mình đau nhói hay đập rộn ràng như trước. Lâu rồi, trong những giấc mơ của anh không còn hình bóng cô ấy... Lần đầu tiên kể từ khi yêu nhau, anh thấy mình kiên quyết, mạnh mẽ như thế trước Ngọc Hân... Thế nhưng anh cũng thấy, để từ bỏ một tình yêu thật không dễ dàng...".
Tôi nghe không sót một lời nào của Khang nhưng tôi không hiểu hết những gì chứa đựng trong đó. Tôi gỡ tay anh ra và ngạc nhiên khi thấy mắt mình nhòe đi. Tôi không biết nói gì với anh bởi tôi không muốn là kẻ đi ăn mày tình yêu. Tôi yêu anh, điều đó là chắc chắn nhưng tôi cũng có đủ niềm kiêu hãnh để từ chối nếu anh chỉ dành cho tôi một nửa trái tim.
Tôi đã nhắn cho anh như vậy sau khi về đến nhà. Và từ hôm đó đến nay, đã 1 tuần lễ trôi qua mà anh vẫn chưa hết sốt, nhức đầu; vẫn nằm lì ở nhà và "xin phép làm việc qua mạng". Anh em đến thăm về bảo tôi: "Anh Khang nói chừng nào chị tới thăm anh ấy mới khỏi bệnh".
Mọi người đâu biết là tôi nóng lòng muốn gặp anh đến thế nào. Nhưng tôi nhất quyết không đi đâu cả bởi tôi không muốn là kẻ thay thế trong trái tim anh... Lần này không phải anh mà chính tôi mới là đồ khùng...
Theo VNE
Bị người yêu "đá" vì... béo phì Khi tôi béo lên 10 kg cũng là lúc anh nói lời chia tay để đến với cô gái khác, Chúng tôi quen nhau trong một chương trình giao lưu sinh viên giữa các trường đại học. Khi đó, tôi là một cô gái nhỏ nhắn, chỉ khoảng 45 cân, còn anh là một chàng trai có khuôn mặt ưa nhìn và vóc...