Chuẩn… dâu
Dấn mình vào… hang cọp rồi tôi mới biết, cái thời ba mẹ chồng ăn xong là con dâu phải vội vã buông đũa, đứng lên rót nước lấy tăm đã xa lắm. Mẹ chồng tôi bây giờ, trước khi đi chợ còn dò ý hai đứa con dâu, xem muốn mua gì, thức nào mà dâu kêu ngán là loại ra ngay.
Đang chăm chú lựa mấy thứ củ quả, mọi người giật mình khi nghe giọng một phụ nữ oang oang: “Cái đó là dây lạt gói bánh chưng. Vậy là không làm dâu được rồi!”.
Đối tượng của câu nói đó là một cô gái trạc 30, đang nhìn người vừa chỉ trích cái sự “thiếu hiểu biết” của mình bằng nét mặt vừa tổn thương, vừa có vẻ… không thèm chấp. Rồi chậm rãi ngó chị phụ nữ kia một cái từ đầu đến chân, lướt mắt xuống bộ đồ mặc ở nhà xuềnh xoàng bằng thun lạnh, đôi dép kẹp lẹt xẹt, sang chiếc xe số cũ kỹ lỗi thời, cô gái bình thản bỏ đi. Chị phụ nữ như lúng túng khi bị mọi người nhìn soi vào mình, phân bua: “Tại cổ hỏi cái bó dây kia để làm gì mà bán ở hàng rau!”.
Không ai nỡ trách câu buột miệng của chị. Bởi, căn cứ vào bề ngoài có phần lam lũ ấy, hẳn chị đang tự trói đời mình và muốn áp đặt cả người khác vào những thứ chuẩn mực cũ kỹ do chính bản thân nghĩ ra.
Câu chuyện vu vơ ngoài chợ bỗng làm tôi nhớ đến cái thời mình mới lớn, ở cái xứ mà người ta dùng chữ “gả con” để chỉ việc một cô gái lập gia đình. Bà mẹ nào có con gái t.uổi cập kê là nơm nớp sợ con mình… bị ế. Mẹ tôi cũng không ngoại lệ. Mỗi việc tôi làm đều bị mẹ “soi” kỹ lưỡng, kèm theo câu hăm dọa cửa miệng là “vụng về cẩu thả như thế, mai mốt người ta đổ lên đầu”. Mẹ sát sao từ việc chà mớ xoong chảo cho sạch bóng lọ nghẹ (hồi ấy vẫn đun nấu bằng củi) đến quét cái nhà sao cho tinh tươm. Từ cách đổ rau câu, làm gà làm vịt, đến tỉa quả ớt cọng hành thành những cái hoa, tôi đều phải thuần thục. Cứ mỗi lần trong xóm có đám tiệc gì là nhà nhà đều gửi con gái sang phụ giúp một tay, gọi là đi “giùm đám”. Đó là cơ hội để nhìn trước ngó sau mà học hỏi, khoe tài, là dịp mấy thím mấy dì chỉ cho đám con gái lơ ngơ cách bếp núc nội trợ, đặng mai sau về làm dâu nhà người.
Video đang HOT
Làm dâu! Hai chữ đó thôi cũng đủ để các cô gái nơm nớp lo. Cứ như thể mẹ chồng là hùm beo, nhà chồng là hang sói, lúc nào cũng săm soi xét nét, ác độc như trong phim hay mấy vở cải lương vậy.
May quá, cuối cùng thì tôi cũng “hết lo ế”. Về nhà chồng,bạn bè gặp lại, thường hỏi nhau chỉ một câu: “Mày có phải làm dâu không đấy?”. Rồi sau đó, hoặc thở ra nhẹ nhõm, hoặc chia sẻ tâm trạng: “Khổ thân mày rồi, bà ấy có ghê gớm không?”.
Dấn mình vào… hang cọp rồi tôi mới biết, cái thời ba mẹ chồng ăn xong là con dâu phải vội vã buông đũa, đứng lên rót nước lấy tăm đã xa lắm. Mẹ chồng tôi bây giờ, trước khi đi chợ còn dò ý hai đứa con dâu, xem muốn mua gì, thức nào mà dâu kêu ngán là loại ra ngay. Mẹ cũng chưa từng nói những câu kiểu như “thời tôi làm dâu thế này thế nọ” hay “con dâu bây giờ sao sướng vậy không biết”. Tất cả đều ngầm hiểu, đàn bà thời nay hay thời xưa gì cũng không ai sướng cả. Chỉ là mỗi thời mỗi khác. Mỗi cuộc đời mỗi hoàn cảnh. Đàn bà cứ hay tự làm khổ nhau bởi những định kiến của mình.
Tôi tất nhiên cũng không chu toàn được như kỳ vọng của mẹ ruột. Phụ nữ bây giờ vừa phải bon chen ngoài xã hội, vừa phải cáng đáng con cái, gia đình, áp lực k.iếm t.iền, nuôi dạy con, giữ chồng trước muôn vàn cám dỗ bên ngoài, quả là chẳng dễ dàng gì. Thời nào rồi mà còn bắt đàn bà phải cung phụng cả gia đình chồng, trong khi mấy ai nghĩ lại, phía nhà chồng đã giúp được gì, có thương yêu đỡ đần gì được cho họ chưa? Nhưng thôi, cuộc sống thay đổi, những chuẩn mực của một cô con dâu đương nhiên cũng phải khác. Mẹ chồng gắng theo kịp cuộc sống hiện đại. Con dâu cũng giữ gìn lại một chút gì đó của công dung ngôn hạnh, không phải để nai lưng ra hầu hạ phục tùng, mà để biết cách làm cho bếp nhà mình đỏ lửa là tốt lắm rồi. Nghĩ vậy đi, cho nó lành!
Tôi từng nghe một lời nhận xét cực choáng: “Thím ấy giỏi quá, sao mà làm dâu được!”. Chao ơi, đàn bà giỏi giang thì không thể nào bó đời mình trong xó bếp, nên không đạt chuẩn làm dâu thật ư? Vậy nên, chẳng ngạc nhiên khi chị phụ nữ sáng nay ở hàng rau đã nghĩ, “làm dâu” thì phải biết tất tần tật mọi thứ liên quan tới bếp núc… Vì chị đã trải đời mình như thế, nên sẵn lòng buông lời chê bai người khác; hay chị cho rằng, phải như thế thì mới đúng là một nàng dâu truyền thống?
Còn cô gái ban sáng, giả sử cô là nhân viên văn phòng, một chồng một con, chẳng hạn. Cô có thu nhập đủ sống, biết dọn dẹp nhà cửa, biết phân biệt cà rốt Trung Quốc với hàng Đà Lạt, biết chi xài ngân sách chung sao cho hợp lý, trong danh bạ điện thoại có sẵn số điện thoại taxi và bác sĩ nhi để phòng khi cần. Cô biết cách nấu cháo cho con sao cho đủ mấy nhóm dinh dưỡng. Mẹ chồng cô bị bệnh tiểu đường, cô biết chọn những thứ trái cây ít ngọt cho cả nhà tráng miệng. Có thể cô không rành cách nấu những mâm cỗ cầu kỳ, nhưng cô biết nơi đặt món, biết lựa thực đơn sao cho vừa túi t.iền, biết thương lượng kỹ lưỡng các vấn đề liên quan. Nhiêu đó là quá đủ xài rồi. Còn đòi hỏi chi cao xa hơn?
Giờ còn được mấy cặp trai gái cưới nhau muốn chung sống với gia đình chồng? Hẳn là không nhiều lắm! Vậy những đôi ra riêng, cô con dâu kia không phải “làm dâu”, tức là có thể quên hết mọi bổn phận trách nhiệm lễ nghĩa với gia đình chồng ư? Dù ở thời nào và có ở chung hay không thì “làm dâu” vẫn là một khái niệm quen thuộc, chẳng đến mức đáng sợ, đáng ghét nếu không bịchính những người phụ nữ trong cuộc mang ra đặt chuẩn mà làm khổ nhau.
Theo VNE
Người hùng bé nhỏ
"Suốt đời anh cũng chỉ là một đ.ứa t.rẻ to xác, ham ăn nhậu, ham chơi bời!" - Không biết khi nói câu đó, Nguyệt có thấy lỡ lời không, nhưng Khang - chồng cô - thì đắng lòng. Anh không nói không rằng, lặng lẽ dắt xe ra khỏi nhà. Nguyệt còn với theo: "Anh đi đâu đó? Lại long nhong nữa chứ gì!".
Khang loanh quanh mấy vòng trên những con đường quen thuộc rồi lại tìm đến anh bạn lai rai tâm sự. Khang bày tỏ: "Mình đâu đến nỗi nào, ở cơ quan thì thuộc top nhân viên xuất sắc, là nhân tố nổi bật trong phong trào. Về nhà, vợ biểu gì làm nấy. Chẳng biết cô ấy còn muốn gì nữa mà chẳng bao giờ thấy hài lòng về chồng. Một tuần, mình cũng chỉ nhậu vài lần, nhậu chừng mực, không say xỉn, vậy mà đi nhậu về là bị vợ dùng lời nặng nề để phang". Anh bạn của Khang đồng cảm: "Phải chịu thôi ông ạ! Vợ mình đó, chỉ ở nhà lo nội trợ, chồng đi làm nuôi cả nhà, còn mua được nhà, mua được xe máy đẹp cho vợ, vậy mà lúc điên lên, vợ lại bảo: "Anh là người đàn ông không có chí tiến thủ. Người ta đồng trang lứa nay đã chức này chức nọ, anh cứ mãi là nhân viên quèn". Là đàn ông, bị kết luận "không có chí tiến thủ" thì đau lòng biết bao, riết rồi muốn nản luôn".
Bạn của Khang tên Minh - nhân viên một công ty địa ốc lớn. Lương của anh không cao, nhưng anh năng động, lanh lẹ, nên luôn dẫn đầu công ty về doanh số bán hàng, được hưởng bộn t.iền huê hồng. Minh khá hài lòng về công việc của mình nhưng vợ anh thì không. Mỗi lần hơi bị động về t.iền bạc, vợ Minh lại ca bài "anh đi làm hơn mười năm mà cũng chỉ là nhân viên quèn, ham ăn nhậu, không biết phấn đấu gì cả". Kết luận đ.au đ.ớn ấy khiến Minh rất bực tức. Trong sâu xa, nhất là mỗi khi công việc không thuận lợi, anh không tìm được chỗ dựa tinh thần từ vợ. Vợ không ghi nhận thành quả của chồng, nói gì đến việc khích lệ chồng?
Minh bảo Khang: "Cái khổ của cánh đàn ông chúng mình là phấn đấu để trở thành người hùng trong mắt vợ. Thế nhưng, có vẻ mong muốn của vợ thường cao hơn khả năng đáp ứng của chồng nhiều bậc, nên người chồng cứ hụt hơi chạy theo. Bi kịch ở chỗ, họ hụt hơi trong chán chường, nên khó thay đổi "hoàn cảnh". Giá mà người vợ biết tạo ra cảm hứng để người chồng phấn đấu trong sự phơi phới. Khi ấy, người chồng mới thể hiện được 100% sức lực của mình".
Có thể, đã từ lâu, gánh nặng gia đình khiến nhiều người vợ chỉ biết than lúc mệt chứ hiếm khi biết khen ngợi chồng. Như vợ của Minh luôn cho rằng chồng mình là "nhân viên quèn", mà không thấy được Minh là nhân viên xuất sắc nhất trong những "nhân viên quèn" ấy, là một nhân viên quan trọng vì thường xuyên đưa về được những hợp đồng lớn cho công ty. Cô ấy không chịu nhìn nhận, dù chỉ là nhân viên nhưng thu nhập của chồng mình còn cao hơn cả trưởng phòng. Và cô ấy, cũng như không ít cô vợ khác, không thấy rằng, trong xã hội, nếu ai cũng làm sếp thì lấy ai làm lính?
Với nhiều người đàn ông, nếu đi làm để trang trải cuộc sống, họ cũng chỉ muốn làm "lền lền", nhưng khi ở vào thế "phấn đấu vì người phụ nữ tôi yêu", thì chàng sẽ nỗ lực rất nhiều. Khang than thở với Minh: "Dường như phụ nữ chỉ biết quan tâm đến những bước "đại nhảy vọt", mà không ghi nhận những tiến bộ nhỏ của chồng. Mình đúng là có ham chơi, nhưng so với trước khi lấy vợ, mình cũng đã tiến bộ nhiều, làm gì tệ đến mức "như một đ.ứa t.rẻ to xác" như vợ mình kết luận? Mà nói thật, vợ cũng có hoàn hảo đâu, sao đòi hỏi chồng cao thế?".
Trong thâm tâm, mỗi người đàn ông luôn nuôi mong muốn trở thành "thần tượng" của vợ. Nhưng, chẳng phải ai cũng được trời cho làm thiên tài. Thế nên, nếu người chồng phấn đấu hết mức trong khả năng của mình, dù chưa được "làm vương làm tướng", thì cũng rất cần được vợ ghi nhận và khích lệ. Người đàn ông ấy sẽ tự tin hơn, cố gắng phấn đấu nhiều hơn, chỉ cần vợ dành cho chồng cái nhìn như nhìn "người hùng bé nhỏ".
Theo TTVN
Nghệ thuật rèn kỷ luật cho con Có những hình thức kỷ luật, những quan niệm dạy con được bố mẹ cho là khoa học, thông minh, song chưa chắc. Hãy lắng nghe phân tích của chuyên gia trong từng sai lầm cụ thể và lựa chọn giải pháp thay thế hữu hiệu hơn. 1. "Để dạy con một bài học, cứ lấy đi cái gì đó của nó" Khi...