Chuẩn… dâu
Dấn mình vào… hang cọp rồi tôi mới biết, cái thời ba mẹ chồng ăn xong là con dâu phải vội vã buông đũa, đứng lên rót nước lấy tăm đã xa lắm. Mẹ chồng tôi bây giờ, trước khi đi chợ còn dò ý hai đứa con dâu, xem muốn mua gì, thức nào mà dâu kêu ngán là loại ra ngay.
Đang chăm chú lựa mấy thứ củ quả, mọi người giật mình khi nghe giọng một phụ nữ oang oang: “Cái đó là dây lạt gói bánh chưng. Vậy là không làm dâu được rồi!”.
Đối tượng của câu nói đó là một cô gái trạc 30, đang nhìn người vừa chỉ trích cái sự “thiếu hiểu biết” của mình bằng nét mặt vừa tổn thương, vừa có vẻ… không thèm chấp. Rồi chậm rãi ngó chị phụ nữ kia một cái từ đầu đến chân, lướt mắt xuống bộ đồ mặc ở nhà xuềnh xoàng bằng thun lạnh, đôi dép kẹp lẹt xẹt, sang chiếc xe số cũ kỹ lỗi thời, cô gái bình thản bỏ đi. Chị phụ nữ như lúng túng khi bị mọi người nhìn soi vào mình, phân bua: “Tại cổ hỏi cái bó dây kia để làm gì mà bán ở hàng rau!”.
Không ai nỡ trách câu buột miệng của chị. Bởi, căn cứ vào bề ngoài có phần lam lũ ấy, hẳn chị đang tự trói đời mình và muốn áp đặt cả người khác vào những thứ chuẩn mực cũ kỹ do chính bản thân nghĩ ra.
Câu chuyện vu vơ ngoài chợ bỗng làm tôi nhớ đến cái thời mình mới lớn, ở cái xứ mà người ta dùng chữ “gả con” để chỉ việc một cô gái lập gia đình. Bà mẹ nào có con gái tuổi cập kê là nơm nớp sợ con mình… bị ế. Mẹ tôi cũng không ngoại lệ. Mỗi việc tôi làm đều bị mẹ “soi” kỹ lưỡng, kèm theo câu hăm dọa cửa miệng là “vụng về cẩu thả như thế, mai mốt người ta đổ lên đầu”. Mẹ sát sao từ việc chà mớ xoong chảo cho sạch bóng lọ nghẹ (hồi ấy vẫn đun nấu bằng củi) đến quét cái nhà sao cho tinh tươm. Từ cách đổ rau câu, làm gà làm vịt, đến tỉa quả ớt cọng hành thành những cái hoa, tôi đều phải thuần thục. Cứ mỗi lần trong xóm có đám tiệc gì là nhà nhà đều gửi con gái sang phụ giúp một tay, gọi là đi “giùm đám”. Đó là cơ hội để nhìn trước ngó sau mà học hỏi, khoe tài, là dịp mấy thím mấy dì chỉ cho đám con gái lơ ngơ cách bếp núc nội trợ, đặng mai sau về làm dâu nhà người.
Làm dâu! Hai chữ đó thôi cũng đủ để các cô gái nơm nớp lo. Cứ như thể mẹ chồng là hùm beo, nhà chồng là hang sói, lúc nào cũng săm soi xét nét, ác độc như trong phim hay mấy vở cải lương vậy.
Video đang HOT
May quá, cuối cùng thì tôi cũng “hết lo ế”. Về nhà chồng,bạn bè gặp lại, thường hỏi nhau chỉ một câu: “Mày có phải làm dâu không đấy?”. Rồi sau đó, hoặc thở ra nhẹ nhõm, hoặc chia sẻ tâm trạng: “Khổ thân mày rồi, bà ấy có ghê gớm không?”.
Dấn mình vào… hang cọp rồi tôi mới biết, cái thời ba mẹ chồng ăn xong là con dâu phải vội vã buông đũa, đứng lên rót nước lấy tăm đã xa lắm. Mẹ chồng tôi bây giờ, trước khi đi chợ còn dò ý hai đứa con dâu, xem muốn mua gì, thức nào mà dâu kêu ngán là loại ra ngay. Mẹ cũng chưa từng nói những câu kiểu như “thời tôi làm dâu thế này thế nọ” hay “con dâu bây giờ sao sướng vậy không biết”. Tất cả đều ngầm hiểu, đàn bà thời nay hay thời xưa gì cũng không ai sướng cả. Chỉ là mỗi thời mỗi khác. Mỗi cuộc đời mỗi hoàn cảnh. Đàn bà cứ hay tự làm khổ nhau bởi những định kiến của mình.
Tôi tất nhiên cũng không chu toàn được như kỳ vọng của mẹ ruột. Phụ nữ bây giờ vừa phải bon chen ngoài xã hội, vừa phải cáng đáng con cái, gia đình, áp lực kiếm tiền, nuôi dạy con, giữ chồng trước muôn vàn cám dỗ bên ngoài, quả là chẳng dễ dàng gì. Thời nào rồi mà còn bắt đàn bà phải cung phụng cả gia đình chồng, trong khi mấy ai nghĩ lại, phía nhà chồng đã giúp được gì, có thương yêu đỡ đần gì được cho họ chưa? Nhưng thôi, cuộc sống thay đổi, những chuẩn mực của một cô con dâu đương nhiên cũng phải khác. Mẹ chồng gắng theo kịp cuộc sống hiện đại. Con dâu cũng giữ gìn lại một chút gì đó của công dung ngôn hạnh, không phải để nai lưng ra hầu hạ phục tùng, mà để biết cách làm cho bếp nhà mình đỏ lửa là tốt lắm rồi. Nghĩ vậy đi, cho nó lành!
Tôi từng nghe một lời nhận xét cực choáng: “Thím ấy giỏi quá, sao mà làm dâu được!”. Chao ơi, đàn bà giỏi giang thì không thể nào bó đời mình trong xó bếp, nên không đạt chuẩn làm dâu thật ư? Vậy nên, chẳng ngạc nhiên khi chị phụ nữ sáng nay ở hàng rau đã nghĩ, “làm dâu” thì phải biết tất tần tật mọi thứ liên quan tới bếp núc… Vì chị đã trải đời mình như thế, nên sẵn lòng buông lời chê bai người khác; hay chị cho rằng, phải như thế thì mới đúng là một nàng dâu truyền thống?
Còn cô gái ban sáng, giả sử cô là nhân viên văn phòng, một chồng một con, chẳng hạn. Cô có thu nhập đủ sống, biết dọn dẹp nhà cửa, biết phân biệt cà rốt Trung Quốc với hàng Đà Lạt, biết chi xài ngân sách chung sao cho hợp lý, trong danh bạ điện thoại có sẵn số điện thoại taxi và bác sĩ nhi để phòng khi cần. Cô biết cách nấu cháo cho con sao cho đủ mấy nhóm dinh dưỡng. Mẹ chồng cô bị bệnh tiểu đường, cô biết chọn những thứ trái cây ít ngọt cho cả nhà tráng miệng. Có thể cô không rành cách nấu những mâm cỗ cầu kỳ, nhưng cô biết nơi đặt món, biết lựa thực đơn sao cho vừa túi tiền, biết thương lượng kỹ lưỡng các vấn đề liên quan. Nhiêu đó là quá đủ xài rồi. Còn đòi hỏi chi cao xa hơn?
Giờ còn được mấy cặp trai gái cưới nhau muốn chung sống với gia đình chồng? Hẳn là không nhiều lắm! Vậy những đôi ra riêng, cô con dâu kia không phải “làm dâu”, tức là có thể quên hết mọi bổn phận trách nhiệm lễ nghĩa với gia đình chồng ư? Dù ở thời nào và có ở chung hay không thì “làm dâu” vẫn là một khái niệm quen thuộc, chẳng đến mức đáng sợ, đáng ghét nếu không bịchính những người phụ nữ trong cuộc mang ra đặt chuẩn mà làm khổ nhau.
Theo VNE
Bao dung mù quáng
Cho rằng bản năng của phụ nữ là yêu thương, nhường nhịn, bao dung, nhiều bà vợ đã tha thứ cho chồng hết lần này đến lần khác, đến mức bị sa lầy trong tổn thương của chính mình.
Tự trói
Vừa cưới nhau, chị Phạm Thanh Hà (Đống Đa) đã biết chồng mình có nhiều tật xấu. Công việc tự do bấp bênh nhưng anh Đính - chồng chị thường nhậu nhẹt, cờ bạc. Tuy nhiên, chị Hà vẫn tin vào lời hứa của chồng sẽ chỉn chu, sẽ sống tử tế hơn khi có con cái.
Sau khi sinh một cậu con trai bụ bẫm, chị Hà hy vọng chồng có thể vì con mà sống cho tốt. Tuy nhiên, anh Đính ngày càng lún sâu vào vòng cờ bạc. Số tiền lương ít ỏi kiếm được từ việc đưa hàng, anh nướng cả vào lô đề, ba cây, tá lả. Chị Hà là giáo viên, lương tháng chẳng được là bao, phải còng lưng nuôi cả 3 người. Nhưng xấu hổ nhất là thỉnh thoảng lại có người đến gõ cửa đòi nợ, không có tiền trả ngay, họ đứng ngay ngoài ngõ róng riết, chửi bới. Chuyện chồng chị cờ bạc, nợ nần đến tai cả giáo viên và phụ huynh của trường. Chị Hà xấu hổ đến tủi nhục.
Mỗi lần như thế, anh Đính đều xin lỗi, hứa hẹn đủ điều. Anh khẳng định: "Em không thể tìm được ai yêu thương em hơn anh". Trong vòng tay âu yếm của chồng, chị giống như con cá nhỏ mắc lưới, không còn sức phản kháng. Chị tự nhủ: "Anh ấy chỉ ham vui thôi. Anh ấy vẫn yêu thương vợ con, chu đáo với gia đình, còn hơn ối ông chồng đánh đập vợ con, nghiện ngập rượu chè".
Còn chị Nghiêm Xuân Thu (Thanh Xuân), bán hàng xén lấy được người chồng làm kiến trúc sư, hào hoa, tác phong đĩnh đạc. Ai cũng mừng cho chị. Nhưng không ai biết rằng, chị đã âm thầm khóc suốt 15 năm qua. Mới sinh con đầu được 2 tháng, chị đã phát hiện chồng có bồ. Lúc đó chị nghĩ, tại chị có bầu mệt mỏi, "kiêng khem" suốt nửa năm nên anh "cải thiện" tí chút, cũng cần phải thông cảm. Không dừng lại ở đó, hai năm sau, anh lại cặp với cô đồng nghiệp. Lần này, họ công khai gọi điện cho nhau. Chị trách mình "không có tri thức, không hiểu công việc của chồng nên anh ấy phải tìm người chia sẻ". Chị chỉ dám khẽ khàng nói với chồng: "Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, em thấy anh hay làm việc muộn quá!". Khi con lớn học lớp 1, chị sinh con thứ 2, anh cũng bận rộn "kèm cặp" một cô sinh viên. "Chắc tại mình không chăm lo được cho anh ấy, nên anh ấy cô đơn" - lần này chị cũng có lý do để bênh vực cho sự bội bạc của chồng. Sau 15 năm cưới nhau, người phụ nữ nặng 65kg, ăn mặc xộc xệch, đau đớn tâm sự: "Bây giờ, tôi vừa béo, vừa xấu, không hiểu biết, lại đau yếu liên miên, làm sao giữ chân anh ấy được. May mà anh ấy vẫn chăm lo cho con, vẫn hỏi han tôi, vẫn chu đáo với họ hàng nhà vợ. Ai bảo tôi kém cỏi hơn chồng!".
Sa lầy trong đau đớn
Đến một ngày, chị Hà suýt lạc mất đứa con chỉ vì thói ham cờ bạc của chồng. Chị bận đi làm nên hai bố con con dẫn nhau đi công viên chơi. Đến nơi, thấy mấy đám xóc đĩa, anh sà vào chơi đến tối, quên mất cả con, về nhà "tay không". Cả nhà đổ xô đi tìm mới thấy con trai đang mệt lả, ngủ dưới ống cống. Chị Hà như điên như dại, tuy nhiên, chị vẫn không dám có hành động kiên quyết với chồng. "Nhà tôi đã có anh trai ly hôn, nếu tôi ly hôn nữa thì bố mẹ tôi không sống nổi. Hơn nữa, trước khi cưới, anh ta cũng đã có thói xấu như vậy, tôi đã lựa chọn thì tôi phải chịu" - chị Hà cho biết.
Sự thân tình có thể là một cái bẫy hoàn hảo khiến nhiều người phụ nữ tha thứ hết lần này đến lần khác. Đôi khi, họ không dám thay đổi những thói quen thường nhật hàng ngày, tiếc tuổi thanh xuân đã mất, công sức bỏ ra cho gia đình, sợ cô đơn, sợ đối mặt với dư luận, sợ con cái không được nuôi dạy tốt nếu thiếu cha... Có hằng hà sa số những lý do khiến người phụ nữ chỉ nhẫn nhịn nuốt nước mắt vào trong, tặc lưỡi: "thà có còn hơn không".
Rốt cuộc, sống trong đau khổ, nghi ngờ, miệt thị chính bản thân, người phụ nữ bao dung mù quáng thường mắc bệnh trầm cảm, nghiện rượu, nghiện mua sắm, dùng thuốc quá liều, tính cách thất thường. Họ cứ hy vọng, chờ đợi sẽ có một ngày người chồng của họ hiểu ra sai lầm, hy vọng gia đình sẽ yên ấm. Nhưng lỗi lầm chỉ nhân lên chứ không bao giờ được triệt tiêu bằng biện pháp bao dung quá đà.
Khi đã đánh mất mình, tự buộc tội mình, sự bao dung chỉ giết chết nốt chút ăn năn mà khi phạm sai lầm, người chồng thấy hối lỗi với vợ. Nếu bản thân không tự cảm thấy mình xứng đáng với những điều tốt đẹp thì cũng khó nhận được hạnh phúc.
Theo TTVN
Người hùng bé nhỏ "Suốt đời anh cũng chỉ là một đứa trẻ to xác, ham ăn nhậu, ham chơi bời!" - Không biết khi nói câu đó, Nguyệt có thấy lỡ lời không, nhưng Khang - chồng cô - thì đắng lòng. Anh không nói không rằng, lặng lẽ dắt xe ra khỏi nhà. Nguyệt còn với theo: "Anh đi đâu đó? Lại long nhong nữa...