Chuẩn bị trao nhẫn thì điện thoại chồng bỗng réo inh ỏi, anh bối rối rút ra nghe nhưng một câu nói tiết lộ sự thật khiến tôi ngã quỵ
Yêu nhau gần 1 năm trời, tôi không ngờ người sắp thành chồng lại giấu mình những bí mật kinh khủng tới vậy. Và có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ biết nếu không có cuộc gọi bất ngờ trong đám cưới.
Đám cưới là ngày trọng đại, đương nhiên ai chẳng mong chờ và hy vọng sẽ suôn sẻ. Nhưng tôi chẳng ngờ, đó lại chính là thời điểm nhận ra sự dối trá, lươn lẹo của người suýt chút nữa sẽ gắn bó với mình cả đời…
Tôi với Khương yêu nhau gần 1 năm, anh là người đàn ông điềm đạm, chín chắn và kinh tế rất vững. Tôi cũng chẳng kém cạnh, gia đình rất môn đăng hộ đối với Khương, nên bố mẹ hai bên rất ủng hộ. Đó cũng là một trong những lý do chúng tôi cưới sớm dù mới yêu được gần 1 năm.
Tiệc cưới được đặt ở một khách sạn lớn, ảnh cưới tôi cũng khoe trọn cả album lên facebook và ai nấy xuýt xoa khen hết lời. Hai đứa chỉ cần chuẩn bị lặt vặt vài việc như chọn chăn ga gối đệm cho phòng cưới, mua nhẫn, váy áo, mời bạn bè… còn đâu bố mẹ lo hết.
Tôi hí hửng chờ tới ngày vui…
Rồi ngày ấy cũng tới, tôi thướt tha trong chiếc váy đính đá lấp lánh, vui vẻ chào người này, người kia, cười toét miệng vì chụp ảnh… Khương cũng rất bảnh bao và lịch lãm, tôi thật sự thấy hạnh phúc.
Tôi vẫn hí hửng suốt như thế, cho tới khi lên sân khấu để thực hiện vài nghi thức trao nhẫn, uống rượu. Khi MC vừa ngớt lời yêu cầu cô dâu chú rể lấy nhẫn ra trao thì cũng là lúc điện thoại của Khương kêu inh ỏi. Anh bối rối rút ra định tắt đi, nhưng anh lại thoáng chút do dự khi nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Không hiểu có chuyện gì nhưng Khương thần người ra suy nghĩ một hồi, phải vài giây sau anh mới dứt khoát nhấn nghe, ngay trên sân khấu, trước ánh mắt của hàng ngàn người.
Đầu dây bên kia thông báo gì đó, Khương chợt sửng sốt kêu lên: “Con làm sao? Thằng bé làm sao? Hai mẹ con đang ở đâu?”
Anh mất kiểm soát nên nói to tới mức tôi, bố mẹ hai bên và cả vài người đứng đó đều nghe rõ dù vẫn đang mở nhạc. Đương nhiên, ai cũng hiểu rằng Khương gọi 1 ai đó là con, có nghĩa là anh đã lên chức bố?
Tôi đang hoang mang và hoảng sợ, thì Khương đưa cả hộp nhẫn cho tôi và ánh mắt rất khó tả, nói: “Anh xin lỗi, nhưng mạng người quan trọng hơn. Anh sẽ giải thích và tạ lỗi với bố mẹ, với em sau”.
Cứ tưởng anh sẽ gác cuộc điện thoại kia qua 1 bên, trao nhẫn và tìm cơ hội xin lỗi tôi. Nào ngờ anh lại bỏ mặc cô dâu một mình trên lễ đường rồi bỏ chạy. Những khách mời ở dưới chẳng hiểu mô tê gì ngơ ngác, xôn xao. Tôi ngồi bệt xuống đất, trái tim như vỡ vụng. Tôi khóc nức nở còn bố mẹ chồng thì giận tím mặt.
Đám cưới của chúng tôi kết thúc ngay sau đó. Khương đi rồi trở về vào tối muộn, anh tới nhà tôi xin lỗi bị bố tôi cho vài cái bạt tai. Tôi thì không gặp, nhưng thấy mẹ kể lại rằng người yêu cũ của anh không muốn anh đi lấy vợ nên tìm cách chia rẽ. Thằng bé kia đúng là con anh, nhưng cả hai đã hết tình cảm nên chia tay. Anh năn nỉ được gặp tôi để giải thích, nói rằng chỉ yêu và muốn cưới tôi.
Nhưng mọi người ạ, bị chú rể bỏ lại trong đám cưới, trở thành trò hề cho bao nhiêu người làm sao tôi có thể tha thứ? Rồi chuyện anh có con riêng, lại không dứt khoát với mẹ thằng bé, tôi có thể chấp nhận được sao? Nhưng tôi thật lòng yêu anh, quý cả bố mẹ anh, nếu bỏ lỡ liệu tôi có gặp được người tốt hơn?
Đang yên lành chồng bỗng tát tôi cháy má, lôi xềnh xệch vào phòng tiết lộ điều kinh khủng
Ngày ra mắt nhà trai, tôi mới biết nhà Nam còn mỗi bố. Hoàn cảnh nhà anh cũng thật khổ cực, vì bố anh bị khiếm thính, chỉ còn một mình ở quê.
Dù hay được gọi là tiểu thư "sinh ra trong nhung lụa" nhưng tôi cũng chẳng phải kiểu con gái kiêu chảnh như người ta vẫn thường nghĩ. Có khi còn ngược lại ấy chứ. Tôi tự thấy mình chăm chỉ, sống gọn gàng và thân thiện với mọi người. Nói chung là tôi không kén tiếp xúc với người khác.
Cũng có lẽ vì thế mà tôi đã sa vào lưới tình với một anh đồng nghiệp từ dưới quê lên, tên là Nam. Ban đầu tôi còn không nghĩ là Nam có gốc gác ở xa xôi, còn tưởng anh là người thành phố vì độ chịu chơi như kiểu rủ tôi ăn ở những nhà hàng sang trọng, đưa tôi đi chơi những nơi sang chảnh... Mãi sau này khi yêu nhau lâu, Nam mới nói anh không phải người thành phố.
Hương, bạn thân của tôi, luôn cằn nhằn bảo tôi khờ quá, rõ ràng Nam không xứng với tôi. Rồi còn cái gì mà chịu chơi chỉ là vỏ bọc, anh là thằng đểu,... Tôi nhiều lần cáu quá đã cãi nhau với Hương, vì dù sao cũng là chuyện tình yêu của tôi cơ mà? Đáng nhẽ nó không nên nói những câu khiếm nhã, xúc phạm như thế. Tôi nghĩ là Hương ghen tỵ, xấu tính, rồi tôi cũng nghỉ chơi với loại bạn đó luôn.
Ban đầu tôi còn không nghĩ là Nam có gốc gác ở xa xôi, còn tưởng anh là người thành phố vì độ chịu chơi của anh. Ảnh minh họa.
Càng ngày tình cảm của tôi và Nam càng bền chặt hơn. Được cái Nam lại rất giỏi nói, nên tôi cũng khó giận dỗi anh điều gì. Cuộc sống hạnh phúc cứ thế diễn ra, được nước đẩy thuyền cũng đến ngày chúng tôi ăn nằm cùng nhau. Đều là hai bên tự nguyện, nên đến lúc tôi nói mình có thai với anh, chúng tôi liền lên kế hoạch tổ chức đám cưới.
Ngày ra mắt nhà trai, tôi mới biết nhà Nam còn mỗi bố. Hoàn cảnh nhà anh cũng thật khổ cực, vì bố anh bị khiếm thính, chỉ còn một mình ở quê. Bác trai cũng chưa điếc hẳn, mà vẫn nghe được nhưng không rõ ràng. Tính tôi vốn hay thương người. Nhìn gia cảnh anh như vậy tôi lại càng thương hơn. Tôi bàn với Nam, để tôi chi tiền mua một căn nhà chung cư trước, đón bác trai lên trên Hà Nội sống cùng còn tiện bề chăm sóc. Từ dạo mua nhà, tôi cũng năng đến thăm và chơi với bác nhiều hơn.
Mọi người xung quanh ai cũng bảo số tôi đen nên mới dính nghiệt duyên với nhà ấy. Tôi mặc kệ! Người ta bao đồng thật sự khi mà cứ soi mói chuyện đời tư của tôi như thế. Nhưng điều khiến tôi hơi buồn là ngay cả bố mẹ tôi cũng không thích nhà trai, vì không môn đăng hộ đối, có lẽ vì tôi đã trót có bầu rồi nên đành chấp nhận. Bố mẹ hai nhà cũng đều đồng ý là sẽ để chúng tôi đăng ký kết hôn luôn cho nhanh rồi chờ sinh xong mới tổ chức đám cưới sau.
Hôm đăng ký kết hôn xong, tôi chuyển đồ về nhà riêng với Nam ở hẳn. Bố của Nam ngỏ ý muốn nói chuyện với tôi ở phòng khách. Bác dặn dò tôi đủ thứ chuyện, từ chuyện nhà cửa bếp núc như thế nào sợ tôi không quen, rồi thông cảm vì nhà cũng không khang trang... Đến cuối cùng bác trai thở dài, nói rằng anh Nam con trai bác tính nết xấu, để tôi gả về đây thật là quá thiệt thòi.
Nhưng cá nhân tôi không thấy vậy. Những lời dặn dò trước tôi chỉ cười trừ, nhưng đến câu nói sau cùng thì tôi phải khẳng định với bác là không phải như thế. Tuy nhiên nói mãi mà bác không nghe thây, lại nghe câu được câu mất. Thành ra tôi hơi mất kiên nhẫn nói to hơn, thế nào lại thành hơi quá đà, nghe ra hơi giống mắng.
Thành ra tôi hơi mất kiên nhẫn nói to hơn, thế nào lại thành hơi quá đà, nghe ra hơi giống mắng. Ảnh minh họa.
Vừa vặn Nam bước vào đúng đoạn đấy. Anh tưởng tôi dọa nạt bố anh hay sao, liền hùng hổ xông vào cho tôi một cái bạt tai. Còn chưa kịp hoàn hồn, Nam lôi tôi lên phòng và sau đó anh liên tiếp đánh mắng tôi.
Chúng tôi cãi nhau to. Sau đó anh bắt đầu nói ra những sự thật khiến tôi liên hoàn sốc. Ban đầu, anh ta tiếp cận tôi chẳng qua chỉ là vì trò cá cược với đám bạn, đến khi tôi có thai thì vừa hay thành miếng mồi béo bở. Nam thú nhận cưới tôi chỉ vì tiền của tôi, kiểu gì bố vợ cũng sẽ chia tài sản và tìm cho anh việc làm tốt. Tôi vừa sốc vừa căm giận, từ trước đến nay tôi chỉ là con rối trong mắt anh ta đấy ư?
Tôi giằng co với Nam một hồi lâu. Tôi đòi ly hôn, nhưng Nam nhất quyết không chịu, không những thế, anh dọa nếu tôi làm căng anh sẽ tung hết hình ảnh 2 đứa chụp lúc "cao hứng" lên mạng cho nhà tôi mất mặt. Bây giờ tôi phải làm sao?
Vợ hì hụi nấu nướng rồi đề nghị tôi mang cho đồng nghiệp ăn cùng, nhưng chân tay tôi rụng rời khi cô ấy bồi thêm 1 câu Về nhà, nhìn thấy vợ đang chuẩn bị cơm cho mình mang đi làm, tôi nhẹ nhàng tiến tới ôm từ phía sau. Nào ngờ, đó chính là lúc em lại bóc mẽ chuyện tôi thân thiết thái quá với đồng nghiệp nữ ở công ty. 6 năm đi làm, tôi từng trải qua vài công ty nhưng một điều trùng hợp là...