Chưa từng chia tay?
Ta gặp lại nhau, chẳng phải chuyện tình cờ. Sau giây phút ngại ngần, em hiểu rằng, mình thật ra chưa từng hết yêu người. Có oán hận, có buông tay…
Ảnh mang tính minh họa
Hơn 5 năm trước, anh ra đi, theo cái cách thông thường của một người đàn ông khi đã phủ phê và muốn rũ bỏ. Năn nỉ, quỵ lụy, trách móc, thậm chí là cả điên cuồng vùng vẫy, tất cả những gì một phụ nữ cùng đường muốn níu kéo sẽ làm, em đều không tiếc công sức. Những cung bậc cảm xúc đầy đau đớn và tuyệt vọng ngày ấy, hẳn chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận hết nỗi xót xa, khổ sở của nó…
Mọi nắm níu của em chỉ là vô nghĩa. Người ta thanh thản đi con đường của riêng họ. Nhân gian vật vã lắm, nhưng rồi có mấy ai gục chết vì thất tình đâu. Em cũng vậy. Cái gì không phải của mình thì có cố cũng chẳng giữ được. Bao nhiêu lần, em tự an ủi bản thân bằng câu nói ấy, dẫu chẳng phải do em lầm lỗi, hay không đủ bao dung và dịu ngọt để giữ lại tình yêu cho mình…
Năm năm, không biết bao nhiêu lần nước mắt em âm thầm rơi xuống, khi về ngang qua phố cũ, đắng đót trước hình ảnh quen thuộc hôm nào. Lòng cứ mãi mênh mang dằn vặt một câu hỏi, lẽ nào, lẽ nào… Khi em ngồi một mình trong quán quen, nghe một bài nhạc cũ, hoặc có ai đó vô tình nhắc nhớ về anh… Quên một người, chưa bao giờ là điều dễ dàng.
Ta gặp lại nhau, chẳng phải chuyện tình cờ. Sau giây phút ngại ngần, em hiểu rằng, mình thật ra chưa từng hết yêu người. Có oán hận, có nhất quyết buông tay, có thề với lòng là không bao giờ còn quan tâm tới kẻ bạc lòng kia nữa, dù họ sống chết thế nào… Nhưng thâm tâm em chưa bao giờ hết yêu.
Video đang HOT
Những cuộc hn mà cả hai đều muốn liệu có kéo mình lại gần nhau hơn? Đàn bà có xu hướng loanh quanh với tình cũ, ít khi dứt dạt được? Em thật không biết. Anh bảo, từng nợ em một câu xin lỗi. Giờ nói ra, thì chắc cũng muộn màng. Em thản nhiên dối gạt rằng: mình chẳng còn chút cảm xúc gì với người đang kề bên, đang nhiệt tình đỡ đần việc nọ, việc kia nữa rồi.
“Anh ấy là người đàn ông xuất sắc”, câu khen ngợi đúng nhưng chưa đủ ấy, em từng thổ lộ khi đứa bạn thân thắc mắc, vì đâu em mãi nặng lòng. Bạn hiểu, vị trí của anh trong tim em to lớn tới mức, nào có ai thay thế hoặc che khuất được. Nhưng bạn không hề biết, sự tàn nhẫn và độc đoán của anh cũng ở mức hơn người. Em sợ nhất là anh không hứa hẹn, càng chẳng nói yêu thương lần nữa. Anh cũng chẳng tin em vẫn còn một mình, chẳng phải vì đợi chờ, mà bởi trái tim đau mãi không thể mở lòng cho người đến sau.
Trước anh, em khoác lên mình cái vỏ thờ ơ lạnh lùng. Anh thích thì liên lạc, chứ em không chủ động. Chỉ riêng mình em biết, những đêm mất ngủ đã quay trở lại, những trăn trở mong ngóng xa xưa đã bắt đầu hiện diện. Em vẫn không khác xưa nhiều lắm đâu, không như anh buồn buồn kết luận “em thay đổi mất rồi”. Chỉ là em chưa đủ mạnh mẽ để thú nhận cùng anh rằng, em vẫn luôn là người đàn bà yếu đuối, yêu ai là hết lòng hết dạ, là toàn tâm toàn ý, là cam chịu thua thiệt…
Năm năm, em vẫn luôn tin một lúc nào đó, khi định mệnh xoay vần, ta sẽ gặp lại nhau, khóc cười như nào không biết, nhưng em vẫn đinh ninh vậy. Để bây giờ, ta làm lại từ đầu, trong nỗi ngỡ ngàng của em, hoang mang chẳng dám tin rằng, trên đời này liệu tình yêu có thật sự tồn tại?
Ta khẽ khàng chạm vào nhau, quen quen lạ lạ. Anh giúi vào tay em món quà, hóa ra là bức thư pháp với câu “Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu…”. Dòng chữ ấy nhòe đi bởi nước mắt em tức tưởi. Anh ghì lấy em dỗ dành. Vòng tay ấy, tưởng đâu đã vĩnh viễn xa xôi, nay có đủ hơi ấm để sưởi lại trái tim em nguội lạnh? “Em nói gì đi, rủa xả anh cũng được. Xin em đừng khóc. Anh muôn đời vẫn sợ nước mắt đàn bà…”
Khuya hôm qua, đường về, em nghe người ta hát bài gì đấy, đại ý rằng, chúng ta thật ra chưa từng chia tay nhau. Chỉ là một giai đoạn nhất thời nào đó, ta lạc mất nhau. “Quan trọng là trong từng ấy thời gian, anh đã hơn triệu lần nghĩ tới em. Đời này, anh quen biết vô số đàn bà, nhưng chỉ yêu em là duy nhất”. Thú nhận điều ấy để làm gì kia chứ? Chứng tỏ là anh quá rành rẽ, từng trải rất nhiều rồi ư?
Ngoái lại phía sau, đoạn đường mình em đi, lặng lẽ, chênh chao, tuổi xuân như đám bụi mịt mờ. Băn khoăn rằng, ta còn lại gì cho nhau không, ngoài trái tim đã quá hiu buồn?
Theo Phunuvagiadinh
Hoảng hốt với khe hở trên cửa phòng tắm ngay ngày đầu ở nhà chồng
Tôi chỉ mong thời gian trôi nhanh để không phải ở nhà chồng nữa. Tất cả cũng bởi cậu em chồng...
Tôi vừa mới kết hôn được hơn 1 tuần, chính xác là trong 10 ngày. Hiện giờ tôi đang ở nhà chồng, chúng tôi không ở cùng quê mà quen và yêu nhau khi 2 đứa làm việc trên Hà Nội.
Cưới nhau xong, 2 vợ chồng thống nhất ở nhà chồng nửa tháng rồi lên Hà Nội làm việc luôn. Bởi chúng tôi thuê nhà trên đó, nhà chồng lại tận trong Hà Tĩnh, xa xôi cũng ít khi về được.
Hôm cưới xong, đợi quan khách về hết cũng muộn lắm rồi. Tôi dọn dẹp xong, mỏi mệt nhừ người nên quyết định đi tẩy trang, tắm giặt. Nhà chồng tôi có 2 tầng, phòng vợ chồng tôi ở tầng 2, bên cạnh là phòng em trai chồng, 2 phòng dùng chung phòng tắm và nhà vệ sinh.
Lúc tôi đi tắm, chồng tôi đã đi nằm trước. Vừa lấy nước xong, tôi cứ có cảm giác gai người như ai đang nhìn trộm mình vậy. Theo phản xạ, tôi quay nhanh về phía cửa, trên khe hở cánh cửa một cặp mắt vụt qua. Tôi hoảng hốt mở tung cửa nhà tắm, chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa cậu em chồng vừa đóng.
Hoảng loạn, tôi chạy về phòng, nói với chồng tôi. Chồng tôi nghe xong lập tức sang gõ cửa phòng em trai. Tôi không rõ 2 người nói qua lại gì, nhưng lúc to tiếng thì cả nhà tôi đều vào đấy. Cậu em cãi sống cãi chết, nói tôi hoa mắt nhìn nhầm. Lúc này tôi mới thấy mình dại, chưa gì đã vội nói khi chưa bắt được tận tay.
Hôm đó, bố mẹ chồng tôi cũng có mặt. Bà nói chắc do tôi mệt quá hoa mắt, thôi ai về phòng người đấy. Bố chồng thì nhìn tôi có vẻ không hài lòng, vì tôi vừa về đã khiến cả nhà 1 phen xáo trộn.
Ảnh minh họa
Sáng hôm sau, chồng tôi gọi người đến sửa lại nhà tắm. Anh nói cho tôi yên tâm. Nhưng cũng từ hôm đấy, không khí gia đình tôi rất căng thẳng. Cậu em chồng thái độ với tôi ra mặt, có mặt tôi thì cậu ta đi chỗ khác, tôi nấu cơm cậu ta không ăn mà toàn đi ăn ngoài. May mà còn có chồng an ủi tôi.
Trong nhà, may mắn là tôi khá hợp tính với em gái chồng. Con bé đang học cấp 3, ngoan ngoãn, quấn tôi. Hôm biết chuyện, nó cũng bảo, em cũng từng gặp chuyện đó 1 lần rồi. Hôm tầng 1 mất nước, em lên tầng 2 tắm, cũng cảm giác bị ai nhìn trộm, mở cửa ra chẳng thấy gì, từ hôm đó không dám lên trên tắm nữa, nhưng cũng không dám nói với ai.
Nghe em chồng nói thế, tôi càng khẳng định hôm đó tôi không hề nhầm lẫn. Thú thực, tôi chỉ mong thời gian trôi nhanh nhanh để sớm về Hà Nội cho thoải mái. Chứ ở nhà chồng thế này, tôi thấy ngột ngạt và mệt mỏi quá.
Theo Thuthuy/Phunutoday
"Ly hôn đi em, sống ngập trong nợ nần khổ lắm" Tôi và chồng ly hôn, người ngoài thấy bình thường, còn tôi ngỡ ngàng không tin nổi. Nhưng chồng tôi nói, đó là cách giải thoát cho tôi và con. Tôi bật khóc khi kí vào tờ đơn ly hôn. Tôi biết chắc, người ngoài sẽ nghĩ vì tôi thấy anh làm ăn thất bát, sa cơ lỡ vận nên ôm con ruồng...