Chưa thể sống thật với bản thân
Tôi là một kiểu người đặc biệt. Từ lúc sinh ra đến giờ, để làm hài lòng gia đình, tôi giấu nhẹm chuyện này.
Tôi không tâm sự với nhiều người, bố mẹ có nghi ngờ đôi chút nhưng cũng không có quá nhiều chất vấn dành cho tôi. Dù sao, bố mẹ tôi cũng hiền lành, không gò ép gì con cái cả. Chuyện cũng êm đềm trôi qua, cho đến giờ tôi nghĩ mình nên có động lực để sống thật với bản thân.
Tôi đã có người yêu, em bằng tuổi, cùng học đại học, chúng tôi có sự hòa hợp nhất định. Em là con gái một trong gia đình phức tạp, gia đình em cũng gọi là có thế lực “anh chị” tại nơi đang sống. Biết chuyện em có quan hệ tình cảm với tôi, mẹ em gay gắt phản đối. Có điều tôi rất sợ, sợ mất em và tất cả những gì hiện có. Bố mẹ luôn cư xử bình thường và ân cần với tôi. Tôi đấu tranh giữa một bên là tình yêu, một bên là tình cảm gia đình, sợ nếu tôi công khai mọi chuyện thì những thứ liên quan đến gia đình sẽ không còn nguyên vẹn.
Thêm một chút về cuộc sống hiện tại, tôi đang làm công việc liên quan đến sáng tạo nội dung nhưng muốn chuyển hướng. Tôi mong muốn có một lựa chọn môi trường làm việc cởi mở, ở đó mọi người dễ thông cảm cho nhau. Dù sao hoàn cảnh của tôi cũng đặc biệt, tôi mong muốn tìm được hướng đi phù hợp. Mong mọi người cho tôi lời khuyên, làm sao vẹn tròn được tình yêu hiện tại mà không bị nhận lại sự phản đối gay gắt? Tôi có nên thú thật với gia đình về sự khác biệt của mình không? Còn chuyện thay đổi công việc phù hợp, tôi nên lựa chọn thế nào để không còn mặc cảm, tự ti? Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây và lắng nghe lời tôi nói.
Vợ đòi ly hôn khi tôi đề nghị mua nhà
Tôi 48 tuổi, vợ kém 4 tuổi, ở tỉnh, cả hai kinh doanh tự do.
Thu nhập của tôi khoảng 20 triệu một tháng, thu nhập của vợ gấp 2-3 lần tôi, chưa kể khoản thu bất thường của cả hai. Cưới nhau hơn 20 năm, cuộc sống chúng tôi tương đối êm đềm dù tính tôi chỉn chu, hướng nội, còn tính vợ trẻ con, hướng ngoại. Không có con nhưng tôi và vợ chẳng đặt nặng vấn đề này. Ước muốn duy nhất của tôi là mua được căn nhà riêng nhưng lần nào vợ cũng gạt đi, nói là sợ nợ; tôi buồn nhưng cũng không ép.
Tuần trước, chủ căn nhà tôi mướn lâu nay để kinh doanh ngỏ ý muốn bán và tôi không nỡ bỏ qua cơ hội này. Tôi tính nếu mua chỉ thiếu khoảng 500 triệu, khoản này không vấn đề gì so với thu nhập của vợ chồng tôi. Vợ lại điệp khúc sợ nợ, rồi nói không có con thì khi chết nhà để cho ai, còn doạ sẽ ly hôn nếu tôi cứ ép. Tôi biết nguyên nhân chính vợ không muốn mua nhà là sợ hụt tiền mua sắm đồ hiệu, xuất thân bình dân nhưng đồ vợ xài phải có "tên tuổi", món rẻ vài triệu đến vài chục triệu, có vài món lên tới tiền trăm triệu.
Càng ngày mức độ nghiện mua sắm của vợ càng nặng, trong khi công việc của cô ấy không cần giao tiếp nhiều, không cần thiết khoe khoang, làm hình ảnh. Giờ đây, mỗi lần nhìn đống giày dép, túi xách, quần áo, mỹ phẩm chất đống trong căn nhà thuê chật chội, xuống cấp, tôi ngán ngẩm, không biết giải quyết sao cho phải. Không lẽ ly hôn?
Bầu 7 tháng vẫn bị tình cũ chở thẳng vào nhà nghỉ Tôi 33 tuổi, đang mang thai bé thứ hai được 7 tháng. Cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi êm đềm, hạnh phúc. Chồng yêu thương, quan tâm vợ con. Trước khi lấy chồng, tôi có mối tình thoáng qua khoảng vài tháng. Do cả hai không phù hợp trong cách sống, khoảng cách địa lý xa nên quyết định chia tay...