Chưa Tết năm nào tôi giữ chân chồng ở nhà được quá vài tiếng đồng hồ
Nhưng tôi không biết phải lấy lí do gì bắt anh ở nhà khi mà những lí do để anh đi đều rất chính đáng.
Một tuần bảy ngày, chồng mình đi nhậu nhẹt hết 4 ngày. 3 ngày còn lại anh ôm laptop ngồi nghe nhạc, đánh game. 4 ngày đi nhậu ấy, anh đi tới 10, 11 giờ đêm mới về. Hiếm hoi lắm mới có một ngày anh về sớm.
Hồi mới cưới tôi khóc suốt. Mình bầu bí mà chồng suốt ngày tụ tập nhậu nhẹt hỏi ai không buồn không tủi. Chịu hết nổi, tôi làm căng lên đòi li dị thì anh chịu ở nhà được vài ngày. Sau buồn quá hay sao đó, anh lôi bạn về nhà nhậu. Nhậu, hát karaoke, hú hét tới tận khuya. Tôi ngủ không được, sáng hôm sau còn vừa dọn chiến trường vừa nghe hàng xóm mắng vì tội ồn ào. Sau lần đó, tôi tự nguyện để chồng đi đâu thì đi, miễn về trước 11 giờ đêm.
Tôi tự nguyện để chồng đi nhậu tới khuya vì quá chán. (Ảnh minh họa)
Tôi sinh con, chồng tôi nghỉ làm ở viện chăm tôi được ba ngày. Sang ngày thứ tư, người ta báo anh đang nằm dưới gầm cầu thang cùng một nhóm chiến hữu. Thật tình tôi tức trào nước mắt. Trời lạnh căm tôi vẫn phải bế con ra kêu hắn dậy vì nằm dưới đó lỡ có chuyện gì thì mẹ con tôi chỉ khổ thêm.
Ngày thường tôi còn ra oai mà bắt chồng nghỉ nhậu một hai bữa được. Còn ngày Tết, xin thưa hắn đi nhậu từ sáng 27 Tết tới hết ngày nghỉ. Suốt những ngày đó đến gặp mặt chồng tôi cũng thấy khó khăn.
Video đang HOT
Đủ mọi lí do, mà lí do nào cũng chính đáng để chồng tôi ra khỏi nhà. Công ty Tất Niên, chiến hữu Tất Niên, hàng xóm Tất Niên, chia tay cuối năm, liên hoan tổng kết bộ phận… Những lí do như thế thì sao tôi bắt chồng ở nhà được. Thế là hắn lại được dịp tung hoành.
Không lẽ đầu năm vợ chồng lại cãi nhau vì men. (Ảnh minh họa)
Năm ngoái, chồng đưa mẹ con tôi về ngoại chơi. Nguyên ngày mùng 2 đó, chồng tôi chỉ tỉnh được hơn một tiếng đồng hồ trước khi nhập cuộc. Khách đến nhậu xong về từ lâu mà chồng tôi cứ ngồi lè nhè mãi. Ai đến chơi anh cũng kéo người ra làm vài li. Cứ thế anh thay mặt bố tôi tiếp khách luôn cả ngày.
Đến tối, anh lăn ra ngủ ngáy ầm ĩ luôn tại nhà ngoại chứ không chở tôi về nhà nổi nữa. Cũng may chồng tôi rượu vào mà ăn nói vẫn đàng hoàng chứ nếu nói bậy bạ chắc tôi cũng xấu mặt chết.
Năm nay tôi đang muốn ra quy định để chồng tôi giảm bớt tần suất. Nhưng tôi không biết phải lấy lí do gì bắt anh ở nhà khi mà những lí do đi nhậu đều rất chính đáng. Tôi đã thử dùng con trai níu chân ba nhưng cũng không thành. Ai có cao kiến gì thì chỉ tôi với.
Theo Afamily
Hạnh phúc vỡ rồi, buông hay giữ?
Trên đời có ai không muốn mình được yêu thương, hạnh phúc nhưng một khi phải buông câu "tôi có nên ly hôn" nghĩa là vấn đề đã quá trầm trọng.
Thử hỏi trên đời này có ai lại không mong muốn mình được hạnh phúc, có ai không mong muốn mình có một gia đình ấm áp, đầy ắp tình yêu thương? Có ai lại cam tâm dứt bỏ hôn nhân khi cả hai còn đang mặn nồng, quấn quýt nhau? Một khi người ta đã phải buông câu: "Tôi có nên li dị chồng không?" - nghĩa là vấn đề của họ đã trầm trọng đến mức khó có thể cứu vãn.
Người phụ nữ trưởng thành, chín chắn thì không bao giờ nói câu li dị chồng khi anh chồng lần đầu tiên mắc lỗi, cho dù lỗi lầm đó có là gì đi nữa, kể cả là ngoại tình. Nếu họ có thể rộng lượng mà thứ tha được, thì anh chồng cũng nên biết điều mà sống, hiểu được tình yêu của họ vĩ đại như thế nào, giàu đức hi sinh ra sao. Nếu những người đàn ông từng một lần lầm lỗi hiểu được điều này, thì hạnh phúc mà họ có được sẽ bền lâu mãi mãi.
Nhưng lạ thay, có những người đàn ông mà ở họ việc phạm lỗi lầm đã trở thành sở thích; lăng nhăng, ngoại tình đã trở thành bản chất; vũ phu, cờ bạc đã trở thành đam mê... thì những người phụ nữ đầu ấp tay gối với họ sẽ có một cuộc sống như thế nào? Những người phụ nữ ấy, dù có sức chịu đựng phi thường như siêu nhân thì có lẽ cũng không thể sống mãi được với cái cuộc sống như vậy. Trong phút túng quẫn nhất, họ nghĩ đến biện pháp "li dị" để cắt đứt mọi chuyện, để giải thoát mình khỏi những đau khổ ấy... thì đi đến đâu họ cũng nhận được những lời khuyên kiểu như: "Hãy vì con vì cái, vì gia đình, vì bố mẹ, vì họ hàng, vì cả dòng tộc v.v". Rốt cuộc, họ kết hôn là vì ai thế? Vì hạnh phúc của chính họ hay họ kết hôn vì con cái, vì bố mẹ, vì họ hàng?
Trên đời có ai không muốn được yêu thương nhưng một khi hạnh phúc đã vỡ thì có nên níu kéo?
Chị đồng nghiệp ở cơ quan cũ của tôi từng rơi vào hoàn cảnh mếu dở, khóc dở khi không thể giữ nổi hạnh phúc gia đình. Trước khi kết hôn, hai anh chị cũng yêu nhau mặn nồng như các cặp tình nhân khác. Họ có con, một đứa con gái kháu khỉnh, đáng yêu ai gặp cũng thích bế bồng. Ấy vậy mà một ngày anh ngoại tình. Chị biết, chị còn phát hiện ra một điều khủng khiếp, anh yêu chị, lấy chị chỉ vì nhà chị có điều kiện. Vậy mà chị vẫn bỏ qua hết, chỉ hi vọng anh hiểu được mà yêu thương chị hơn. Nhưng cái bản chất của anh chồng không hề thay đổi. Anh ngoại tình thêm mấy lần, anh lấy tiền của chị đi uống rượu, cho tình nhân. Anh đánh đập chị mỗi khi say, chửi bới đày đọa chị đủ kiểu. Hàng tuần đều đặn, có vài ngày chị đến cơ quan với cái mặt thâm tím, đôi mắt sưng vù vì khóc cả đêm. Đến một ngày chị không thể chịu đựng được nữa, chị nghĩ đến việc li dị chồng, thì mọi người cùng cơ quan cứ khuyên chị nên nghĩ đến đứa con còn bé, nghĩ đến danh dự của bố mẹ, họ hàng. Riêng tôi, tôi khuyên chị bỏ quách gã chồng ấy đi mà sống. Họ khuyên nhủ chị như thế, có khác gì bảo chị cứ vui vẻ mà chấp nhận việc chồng ngoại tình, vũ phu đánh đập, rồi vui vẻ đưa thân chịu trận của lão chồng gàn lúc say?
Nếu nói là vì con cái, có đứa con nào thích sống cảnh bố mẹ suốt ngày đánh chửi nhau? Có đứa con nào hạnh phúc khi sống dưới một mái nhà không có hạnh phúc? Có đứa con nào chịu được cảnh bố mẹ ngoại tình? Thì thà rằng bố mẹ chúng cứ li dị, để tìm được hạnh phúc mới cho mỗi người còn hơn. Hơn nữa, ai bảo rằng sau khi bố mẹ chia tay thì chúng không có bố hoặc không có mẹ? Họ vẫn sống đấy thôi, chỉ đơn giản là sống không cùng một mái nhà. Còn nếu chúng sợ xấu hổ với bạn bè, mà bắt ép bố hoặc mẹ sống cả cuộc đời không hạnh phúc, ấy là đứa con quá bất hiếu còn gì?
Nếu nói là vì bố mẹ, liệu có bố mẹ nào thích con mình suốt ngày bị đánh đập, hành hạ, khóc lóc, u sầu, buồn bã hay không? Họ cũng không thể vì danh dự của bản thân họ mà để cho con mình là người chịu khổ cả cuộc đời. Họ cũng nên đặt mình vào địa vị của con để xem họ có thể chịu đựng mãi được chuyện ấy không? Chỉ vì danh dự mà khiến con sống khổ sở có khác gì chính họ đang hành hạ con mình? Việc mà họ nên làm, chẳng phải là giúp con cái mau chóng chấm dứt cảnh đời đày đọa này hay sao?
Tôi có quen một người bạn, chị thường thích đọc những câu chuyện tôi viết. Chị là giám đốc của môt chuỗi trung tâm thể dục thẩm mỹ trên địa bàn Hà Nội. Chị thường khoe ảnh chụp cùng một cô con gái nhỏ. Chị tâm sự, chị li dị chồng sau khi cưới chỉ một năm rưỡi, lúc ấy con chị cũng chỉ có mấy tháng. Bố mẹ chị ban đầu thì phản đối, nhưng chính chị đã thuyết phục được họ. Bố mẹ chị đón chị và cháu gái về nuôi, mặc những lời đồn ra tán vào của hàng xóm bạn bè. Chị cảm thấy mình được giải thoát. Ba năm sau khi li hôn, từ hai bàn tay trắng chị thành lập một trung tâm thể dục thẩm mĩ có tiếng, trở thành giám đốc của một chuỗi những trung tâm lớn bé. Ai cũng phải ngưỡng mộ chị. Rồi chị tìm thấy tình yêu mới, một người đáng để chị yêu thương và giao phó cuộc đời. Mỗi cuối tuần, chồng cũ đến đón con đi chơi, có khi chị cũng đi cùng như một người bạn cũ. Còn hằng ngày, con gái chị gọi người đàn ông của chị là "ba". Hẳn con bé chẳng cảm thấy mất mát đâu, vì luôn nhận được tình yêu của cả hai người cha.
Hôn nhân, trước tiên và sau cùng chẳng phải vì ai hết, mà là vì hạnh phúc của chính bản thân mình. Nếu mình không hạnh phúc, thì những người thân ruột thịt của mình liệu có vui vẻ không? Vậy nên, nếu cảm thấy mình không vui vẻ, thoái mái mà luôn tù túng, chán nản, đáng thương thì chẳng cần hỏi ý kiến ai hết. Hãy tự quyết định cuộc sống cho riêng mình. Nếu chịu đựng được thì cứ tiếp tục sống không có nụ cười, rồi chết dần chết mòn vì tiều tụy và suy sụp. Muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn thì hãy mau chóng chấm dứt những tháng ngày đau khổ ấy, và nghĩ về một hạnh phúc không xa.
Phụ nữ sinh ra đã khổ, yêu không dám yêu, đến cả quyền quyết định đi tìm hạnh phúc mới cho mình cũng còn bị áp đặt bởi vô số thành kiến. Tâm lý sợ hãi, yếu mềm là những chướng ngại vật trên đường đời. Nếu không đủ mạnh mẽ để vượt qua thì chúng ta mãi không chạm được đến hạnh phúc đích thực.
Theo Emdep
Vợ vì tiết kiệm mà về quê sinh con, nào ngờ chồng đáp lại bằng "món quà" gây ám ảnh suốt đời Đêm ấy, thời điểm sau khi sinh con gần 1 tháng, cô bất chợt nhận được đoạn video từ một tài khoản facebook lạ kèm một câu nói đầy ẩn ý... Mang bầu tới tháng thứ 8, Loan phải đắn đo suy nghĩ khá nhiều giữa chuyện ở lại thành phố hay về quê ngoại sinh con. Cô nghỉ làm từ hồi mới...