Chưa sinh con nhưng tôi hoang tưởng đủ thứ
Đi tiêm uốn ván tôi lo người ta lấy nhầm thuốc tiêm, trạng thái như người điên loạn khi sợ con mình bị ảnh hưởng dù là một vấn đề nhỏ.
Ngày biết mình có thai, tôi như vỡ òa sung sướng nhưng không nghĩ quá trình mang thai lại mang tới cho bản thân nhiều nỗi lo âu và phiền muộn như thế, tôi sợ đủ thứ ảnh hưởng tới đứa con mình đang mang trong bụng. Mọi việc như tồi tệ hơn khi tôi mang bầu tuần 22, mặc dù được chồng và gia đình hai bên nội ngoại chăm lo, yêu thương hết mực nhưng tôi lại không thoát ra được ý nghĩ con và mình bị bệnh tật, có khi là bệnh của tôi tới giai đoạn cuối. Khi ngủ, giấc ngủ của tôi cũng không được yên vì nỗi sợ mất con, tôi không tăng cân được nhiều vì những ý nghĩ điên rồ đó.
Trong quá trình mang thai vào những tuần cần siêu âm tôi đều đi đầy đủ, em bé của vợ chồng tôi luôn bình thường và sức khỏe tốt, nhưng xen lẫn vào đó tôi lại có những suy nghĩ: “Bác sĩ có đo nhầm không, hay con bị làm sao mà bác sĩ không nói”. Lần siêu âm gần đây nhất, bác sĩ nói não thất của em bé hơi giãn, tôi không giữ nổi bình tĩnh mà khóc òa lên, chồng dẫn tôi ra siêu âm chỗ bác sĩ uy tín hơn và để đảm bảo hơn anh đưa tôi vào bệnh viện phụ sản Hà Nội. Đi trên đường tôi cứ khóc mãi, biết tôi lo anh còn lo cho mẹ con tôi hơn, tay anh lạnh toát khi cầm lấy tay tôi lúc đi trên đường và vào viện khám. Tôi đi theo sau như không còn sức lực nữa, chỉ trực ngất và hạ huyết áp lúc nào không biết, không biết bác sĩ nói gì vì tai ù đi, khi cầm tờ kết quả và bác sĩ nói lời kết luận tôi mới thức tỉnh, con không bị làm sao, bác sĩ còn nói lần sau không được đi siêu âm ở những trung tâm linh tinh. Tôi lại khóc, khóc như một đứa trẻ vì quá hạnh phúc, nhìn anh nói “Kìa kìa, mắt chồng cũng đỏ hoe lên rồi”.
Video đang HOT
Hình như ngần đó chưa đủ đối với tôi, tôi căng thẳng chịu áp lực sau mỗi lần siêu âm, tự nghĩ có khi nào mình đang bị bệnh nan y khó chữa có thể lây sang con? Bước vào những tháng cuối của thai kỳ, tần suất lo lắng lại tăng cao, đi tiêm uốn ván tôi lo người ta lấy nhầm thuốc tiêm, trạng thái như người điên loạn khi sợ con mình bị ảnh hưởng dù là một vấn đề nhỏ, đã thế tôi còn sợ sinh non, sinh thiếu tháng làm ảnh hưởng tới con. Tôi thường dặn anh: “Trước khi đi sinh em sẽ viết một bức thư để lại, nếu anh phải lựa chọn một trong hai mẹ con, anh nhớ phải chọn con đấy nhé”, anh cười xòa rồi ôm tôi.
Tôi phải làm sao bây giờ, sắp sinh con rồi tôi muốn được sống cho tinh thần thoải mái, không phải đi làm kiếm tiền vì chồng muốn tôi giữ sức khỏe tới lúc sinh, anh thương yêu và chiều tôi hết mực. Chắc vì lẽ đó mà tôi yêu em bé của chúng tôi hơn cả bản thân mình.
Theo Phương/Ngoisao
Là vì ta thương yêu nhau...
Chẳng phải vì ta biết nếu yêu nhau ta sẽ chẳng còn những ngày tháng đẹp như hiện tại, mà bởi chỉ thương thôi là đủ cho cả hai. Là vì thương nhau nên chẳng cần phải hứa hẹn, chẳng cần ngày ngày gặp nhau cũng chẳng nhất thiết phải hỏi han mỗi ngày.
Người ta yêu nhau bắt đầu bằng thích nhau, chúng ta thương nhau cũng bắt đầu từ thích nhau. Người ta yêu nhau thì hẳn sẽ thương nhau nhưng không ai dám khẳng định người ta thương nhau thì sẽ yêu nhau cả. Thương là một phạm trù rộng lớn mà chả ai cắt nghĩa được vì sao có nó và nó nằm ở vị trí nào giữa thích và yêu, ở đầu hay ở cuối.
Ai đó từng nói rằng:" thương là quá độ của yêu ", vì yêu quá nên thành thương. Nhưng chúng ta không phải vậy.
Chúng ta thương nhau đơn giản là thương thế thôi chẳng phải vì yêu nên mới thương. Chúng ta chẳng nỡ làm nhau tổn thương,thậm chí cũng biết nên dừng ở đâu để không cãi vã, giận hờn. Chẳng phải vì ta biết nếu yêu nhau ta sẽ chẳng còn những ngày tháng đẹp như hiện tại, mà bởi chỉ thương thôi là đủ cho cả hai. Là vì thương nhau nên chẳng cần phải hứa hẹn, chẳng cần ngày ngày gặp nhau cũng chẳng nhất thiết phải hỏi han mỗi ngày. Nhưng chắc rằng chỉ cần im lặng đủ lâu một trong hai ta sẽ lên tiếng, chẳng bận tâm ai là người nói trước, vì.....nỗi nhớ chưa bao giờ là của riêng ai cả.
Thương nó hạnh phúc hơn yêu ở chỗ chúng ta chẳng cần nghĩ ngợi xa xôi, chẳng cần phải thất vọng vì những lời hứa không được thực hiện. Bởi chúng ta chẳng cần đến những lời hứa. Nếu thương đủ lâu và nhớ đủ nhiều mọi thứ sẽ về đúng vị trí nó vốn phải vậy. Thương nhau là cho dù những tin nhắn có sai lỗi chính tả, câu cú lộn xộn thì vẫn hiểu đối phương muốn nói gì ( trừ khi ta cố tình không hiểu). Là lúc nhớ da diết thì cũng muốn lôi đối phương ra khỏi cái màn hình chết tiệt kia, là đôi lúc cũng muốn cái khoảng cách 11h25 bay biến thành 11 phút 25 giây đi xe máy. Là một ngày thỉnh thoảng nhìn đồng hồ vài lần rồi mỉm cười một mình.
Thương nhau là quyền riêng tư được bảo toàn tuyệt đối nhưng niềm tin cho nhau thì vẫn cứ đầy ắp. Thương nhau đủ nhiều người ta sẽ biết nỗ lực để mình ngày càng hoàn thiện hơn, là dù đối phương có nói..."nghĩ nhiều quá rồi đấy " hay "ai mà quan tâm chứ "....thì vẫn mỉm cười. Thương là khi người ta đi chẳng thèm ra sân bay tiễn nhưng nghe người ta bảo sắp bay rồi thì vội cúp điện thoại sụt sùi....
Thương nhau là chẳng muốn làm đối phương lo lắng vậy nên chúng ta đều phải học cách để trưởng thành hơn. Và chẳng cần biết kết quả ra sao hay bất cứ lời hứa nào nhưng ta vẫn cứ lặng lẽ quan tâm nhau vì đơn giản thương là thương, có thế thôi!
Theo Guu
Gửi em tình yêu lớn của chồng chị! Cho chị được gọi em là tình yêu lớn của chồng chị vì mối tình của hai người có thể ám ảnh anh ấy đến suốt đời. Và em nên vui đi, vì nếu không là nỗi ám ảnh của anh ấy thì cũng là nỗi ám ảnh không gì xóa được, nỗi "đau thương đến chết" của chị, của một người con...