Chưa làm đám cưới nhưng chị dâu bên chồng đã khiến tôi lo sốt vó
Chị không sinh được con trai, trọng trách này giờ em phải đứng ra gánh vác thay chị. Nhà này nhất định phải có cháu đích tôn nối dõi. Đó là lời tuyên bố hùng hồn của chị dâu chồng tôi.
Chưa cưới hỏi nhưng chị dâu đã nhiều lần gọi tôi lên dạy bảo. (Ảnh minh họa)
Thật nực cười, chưa cưới xin gì, nghĩa là tôi và Tuấn mới chỉ đang yêu đương nhau, 2 gia đình còn chưa gặp nhau để bàn chuyện cưới hỏi, ấy thế mà chị dâu anh đã không ít lần gọi tôi đến nhà để “lên lớp”.
Tôi năm nay 27 tuổi, làm nhân viên văn phòng. Tuấn hơn tôi 2 tuổi, gia đình anh mở công ty riêng, thật ra anh chỉ đóng vai trò là nhân viên dưới quyền của anh trai, mọi công việc làm ăn lớn nhỏ đều do anh trai và chị dâu quản lý. Có lẽ vì ăn nên làm ra và nắm quyền kinh tế gia đình nên bố mẹ người yêu tôi cũng nể nang anh chị vài phần. Mọi việc gia đình đều thông qua ý kiến anh chị. Anh trai của anh thì nghe lời vợ, lại bận chuyện làm ăn, cứ thế chị dâu trở thành người cầm trịch trong gia đình.
Việc tôi và Tuấn tìm hiểu nhau ban đầu chị dâu anh không đồng ý mà mai mối cho anh một đám “khá”, có gốc gác thành phố, gia đình cũng có điều kiện. Tuy nhiên Tuấn đều không ưng và phải duyên tôi trong một lần tình cờ gặp gỡ. Dĩ nhiên, điều kiện của tôi không được gia đình anh chấp thuận: nhà nghèo, không có nhiều mối quan hệ phục vụ tốt cho công việc làm ăn của gia đình anh…
Video đang HOT
Có lẽ vì tính chất công việc và đồng nghiệp, quan điểm sống khác nhau nên tôi chưa hoà nhập được với cách sống cũng như lối “quan hệ” của gia đình anh. Công việc của họ thường diễn ra trên bàn nhậu, bất cứ vấn đề gì đều giải quyết bằng “phong bì” kha khá thay vì những món quà tinh thần nho nhỏ. Nhiều khi tôi thấy điều đó hơi thô, nhưng với họ đó là vấn đề hết sức bình thường, và tôi là đứa không biết thức thời, thiếu tinh tế, kém lanh lợi.
Bản thân tôi luôn có quan điểm việc lấy chồng chỉ cần anh ấy tốt, trân trọng và yêu thương mình là đủ. Những thứ khác chỉ là phụ và mình không nên quá để tâm và bị nó chi phối. Chuyện cũng chẳng có gì, nếu không có việc hết lần này đến lần khác “chị dâu” anh gọi tôi sang nhà dùng bữa, thông qua đó để “bảo ban” em dâu dần dần.
Một lần, 2 lần tôi thấy không cần để ý, thế nhưng hết lần này đến lần khác, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Những lần gọi sang nhà ăn cơm, chị đều không quên nhắc nhở tôi phải mặc gì, để tóc tai như thế nào và tuyệt đối không được trang điểm. Váy vóc là thứ trang phục “cấm kị” không được mặc với lý do “nhà có đàn ông”.
Rồi ngay cả việc cưới xin của hai đứa. Thật sự bản thân tôi và Tuấn chưa đề cập đến việc kết hôn, vì chúng tôi muốn tiết kiệm một khoản để lo cho đám cưới chu đáo. Hơn nữa, tôi vẫn chưa thật sự sẵn sàng bước vào hôn nhân.
Tuy nhiên, “chị dâu” của anh lúc này lại đứng ra lo liệu và sắp đặt hết. Điều bất ngờ hơn nữa, bố mẹ anh cũng giao hết trọng trách cho chị, từ việc xem ngày, gặp gỡ bố mẹ tôi rồi quyết định kinh phí các khoản và vật dụng cần mua đúng theo ý chị. Nực cười hơn nữa, chị dâu còn không quên dặn rò trước. “Cưới xong 2 đứa không cần đi trăng mật, tiền đó để mà làm những việc lớn và quan trọng hơn”. Không biết chúng tôi là bù nhìn hay là gì trong đám cưới của chính mình nữa.
Uất ức nhất là hôm qua thôi, tôi được gọi sang ăn tối và sau đó là ngồi dự cuộc họp gia đình đo chị đích thân đứng ra làm chủ. “Chị không sinh được con trai, trọng trách này giờ em phải đứng ra thay chị. Nhà này nhất định phải có cháu đích tôn nối dõi…” Đó là lời tuyên bố hùng hồn của “chị dâu” mà tôi đang phải nghe… trước mặt chồng và bố mẹ chồng tương lai.
Thiết nghĩ, nếu về sống chung dưới 1 mái nhà, không biết tôi còn phải phụ thuộc đến như thế nào nữa. (Ảnh minh họa)
Thiết nghĩ, nếu về sống chung dưới một mái nhà, không biết tôi còn phải phụ thuộc đến như thế nào nữa. Các thành viên trong gia đình hầu như không có tiếng nói trước bà chị dâu “chuyên quyền” này. Tôi cảm thấy không đồng tình nên có tâm sự với người yêu, tuy nhiên anh chỉ cười rồi an ủi lấy lệ, “Chị ấy nói thế thôi chứ không xấu. Em làm vợ anh nên chỉ cần anh yêu thương em là đủ”.
Dù vẫn biết là thế, nhưng đời thuở nhà ai có chị em dâu nào đối tốt với nhau như chị em ruột thịt đâu. Nhất là nguy khi sống chung dưới một mái nhà mấy thế hệ thì nguy cơ xảy ra mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi.
Thật sự tôi rất yêu Tuấn, nhưng tôi không đồng tình cách cư xử cũng như “khuôn phép” trong nhà anh hiện tại. Tuy nhiên tôi có thể làm gì để thay đổi đây? Không thể chia tay và mất đi người mình yêu chỉ vì lý do này. Càng không thể thay đổi cục diện khi bản thân còn chưa có danh phận chính thức trong nhà anh! Thật sự tôi cảm thấy hoang mang và thấy phía trước hôn nhân của mình là một cái gì đó rất mù mịt.
Theo Afamily
Tuổi thanh xuân của tôi gắn liền với bệnh tật
Tôi không làm chủ được mình, sợ phụ thuộc quá nhiều vào thuốc suốt đời. Tôi không thể giao tiếp tự nhiên.
(Ảnh minh hoạ).
Trong cuộc đời điều tệ hại nhất với tôi đó chính là mắc bệnh, ở độ tuổi 19 tôi lại không thể làm những điều mà đáng ra tôi sẽ làm. Tôi là sinh viên đại học, đang bảo lưu một năm vì vừa mới phẫu thuật tuyến giáp. Có phải tôi đang quá nông nổi khi làm quá lên mọi chuyện, nhưng dưới góc nhìn cuộc sống của tôi thì thấy như mình đã chết, cuộc sống không còn ý nghĩa để tiếp tục. Tôi đã muốn ra đi nhưng nhìn mẹ đau lòng tim tôi lại đau như cắt.
Tôi mắc bệnh khi lên 17, là thời điểm chuyển trường mới, mọi thứ về tôi thay đổi. Từ một cô gái hay cười vui vẻ tôi trở nên lo âu sợ hãi, căng thẳng, cân nặng tăng lên. Tôi không kiểm soát nổi bản thân, đó là triệu chứng của bệnh và tác động của thuốc. Dần dà tôi tự ti, khép mình, mặc cảm, ở lớp tôi bị trêu chọc gián tiếp, luôn bị dè bỉu vì đột nhiên mập như heo dù không làm gì sai. Tôi chỉ biết mình mắc bệnh và phải chấp nhận sống với nó. Ở nhà tôi luôn tỏ ra vui vẻ như những chuyện trên trường không xảy ra.
Lên đại học, sau thời gian 2 năm điều trị, cân nặng của tôi về mức ổn định. Lúc đầu tôi khá vui vẻ, hòa đồng nhưng không lâu lại bị lại và tăng liều thuốc. Cơ thể tôi cũng lên cân, sưng phù, nặng nề nhất là đôi mắt và gương mặt. Tôi còn không dám đối diện với mình trước gương. Tôi có nét đẹp hài hòa của mẹ nhưng tại sao lại mắc bệnh này? Người lạ luôn có cảm giác khó gần khi nói chuyện với tôi. Có lẽ tôi quá trẻ và non nớt nhưng giờ đây không biết phải sống như thế nào, vừa phẫu thuật không lâu thì tôi lại mắc bệnh suy giáp, lúc nào cũng mệt mỏi ủ dột trầm cảm.
Người ta nói tuổi trẻ đẹp nhất của đời người mà cuộc đời tôi cứ quanh quẩn ý nghĩ tiêu cực. Tôi không làm chủ được mình, sợ phụ thuộc quá nhiều vào thuốc suốt đời. Tôi không thể giao tiếp tự nhiên. Chị gái nghĩ rằng tôi vô tích sự và đó là sự thật. Tôi không muốn đối mặt khi bản thân quá tệ hại như thế này. Những ước mơ ngày còn nhỏ giờ chỉ còn sự dở dang.
Theo VNE
Nếu không 'rắn tay', tôi đã không trị nổi người chị dâu phách lối này Khi tôi thông báo mình bị mất đôi hoa tai bằng vàng, mẹ chồng tôi sốt sắng đi tìm, còn chị dâu thì chối luôn: "Chị chẳng thấy đôi hoa tai nào cả, thím đánh rơi ngoài đường rồi"... Tôi 24 tuổi, về làm dâu sau, lại ít hơn chị dâu 6 tuổi, nên mới về nhà chồng, tôi bị chị bắt nạt...