Chưa kịp tân hôn thì chồng… bị bắt
Đám cưới vừa kết thúc trong sự mừng vui của gia đình, chưa kịp hưởng thụ cảm giác thế nào là hạnh phúc đêm tân hôn thì tôi lại phải chịu cảnh có chồng vướng vào vòng lao lý.
ảnh minh họa
Doanh (chồng tôi) là người đàn ông ham chơi, đã có tiền án tiền sự về tội đánh người nhưng ở Doanh lại toát lên tính cách của một người đàn ông biết yêu thương, chăm sóc, tâm lí và chiều chuộng. Vì thế, dù biết Doanh không mấy được thiện cảm của mọi người, tôi vẫn yêu anh và quyết định tổ chức đám cưới trong sự phản đối quyết liệt của gia đình, bạn bè.
Trước khi đám cưới diễn ra, Doanh có liên quan đến một vụ đánh nhau có sử dụng vũ khí cấm ở Lạng Sơn, dù công an chưa dò hỏi tới nhưng cả tôi và anh đều biết trước rằng ngày ấy sẽ đến không xa nữa. Bất chấp mọi ngăn cản, thậm chí có lúc bố mẹ đã quyết định sẽ từ bỏ tôi nếu tôi không thay đổi suy nghĩ. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều, nói đúng hơn là không khí gia đình tôi vô cùng căng thẳng, ngột ngạt từ khi tôi quyết định lấy Doanh.
Video đang HOT
Trước thái độ dứt khoát và lời cầu xin thảm thiết của tôi, rằng hạnh phúc của con xin bố mẹ hãy để con quyết định, dù sướng hay khổ con cũng chấp nhận, lấy nhau về dù 1 ngày được làm vợ chồng con cũng toại nguyện. Nhưng gia đình tôi vẫn nhất quyết không đồng ý, có lẽ cuộc đời đã trải qua những thăng trầm đủ để bố mẹ tôi biết cuộc sống của tôi sẽ vất vả như thế nào khi lấy Doanh. Nhưng không chịu dừng lại ở đó, tôi tuyệt thực, không ăn uống gì mà nằm liệt giường mấy ngày liền buộc bố mẹ tôi phải đồng ý trong miễn cưỡng.
Vậy là đám cưới đã diễn ra theo đúng ý nguyện của tôi, gia đình họ hàng không lấy gì làm thích thú, vui mừng chỉ có tôi và anh làm cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
Nhưng hạnh phúc chưa kịp bắt đầu thì tai ương đã đến, ngay trong đêm tân hôn, công an xã đã ập vào nhà bắt anh đi vì có lệnh triệu tập gửi về từ công an tỉnh Lạng Sơn. Chẳng kịp nói với nhau câu gì, chúng tôi chỉ nhìn nhau trong nước mắt và rồi bóng dáng anh xa dần.
Đêm đó, thay vì niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ được ấp ôm nhau trong giấc ngủ say nồng là tiếng khóc nấc không ngớt của tôi và mẹ anh. Bố chồng tôi là người đàn ông từng trải, mạnh mẽ lại đã chứng kiến nhiều lần cảnh ăn chơi, phá phách của anh nên không lấy gì làm sốc nhưng ông vẫn nghẹn ngào an ủi tôi, có lẽ ông thương cảnh đứa con dâu như tôi về nhà chồng chưa ấm chỗ đã phải xa chồng.
Cuộc sống những ngày sau đó của tôi như rơi vào địa ngục, một phần vì nhớ thương chồng, phần vì tủi nhục và xấu hổ trước bà con họ hàng bởi trước đó tôi biết mà vẫn chấp nhận lấy anh, còn tuyên bố rất hùng hồn: “Dù lấy nhau, làm vợ chồng một ngày cũng không hối hận”. Tôi biết, bây giờ mọi người có lẽ sẽ cười sau lưng tôi nhiều lắm, thậm chí thương hại và giễu cợt tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng vượt qua vì hi vọng chồng tôi sau triệu tập sẽ được trở về.
Nhưng sau 3 tháng chờ đợi mỏi mòn và vượt qua dư luận, điều mà tôi nhận được là bản án 2 năm tù của chồng. Trái tim tôi như chết lặng, muốn tìm một chỗ dựa về tinh thần, nơi đầu tiên tôi nghĩ đến là bố mẹ đẻ, nhưng lại không muốn trở về vì tôi không muốn họ đâu khổ vì tôi thêm nữa.
Theo VNE
Tình yêu, có phải cứ tìm là sẽ có?.
Cứ tưởng cuộc sống của tôi là một màu hồng hạnh phúc, nhưng ở đời được này thì sẽ mất kia. Người bạn trai tôi quen hơn 2 năm bỏ rơi tôi đúng lúc tôi trót mang trong mình giọt máu của anh ta.
Tôi sinh ra và lớn lên tại Đà Lạt, 18 tuổi, tôi quyết định không thi đại học cho dù gia đình có khuyên răn, năn nỉ, thậm chí là chửi mắng. Hơn 1 năm sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định đi theo con đường nhiếp ảnh. Đà Lạt vốn dĩ quang cảnh đã đẹp, thời tiết lại mát mẻ, trong lành, luôn là niềm cảm hứng vô tận cho những ai đã gắn bó với thành phố bé nhỏ xinh đẹp này. Trong khi đám bạn tôi kéo nhau xuống Sài Gòn học, đi làm. Tôi vẫn ở lại đây.
Nắm bắt được xu hướng chụp ảnh cộng với một chút năng khiếu nghệ thuật, những hình ảnh tôi chụp được rất nhiều người khen và đặt chụp. Tôi vừa được làm công việc mình yêu thích, vừa có thu nhập ổn định, cảm thấy mình thật may mắn vì đã lựa chọn đúng con đường. Cứ tưởng cuộc sống của tôi là một màu hồng hạnh phúc, nhưng ở đời được này thì sẽ mất kia. Người bạn trai tôi quen hơn 2 năm bỏ rơi tôi đi thành phố lập nghiệp, đúng lúc tôi trót mang trong mình giọt máu của anh ta. Khi một người đàn ông đã nhất quyết ra đi, bạn có làm gì thì anh ta cũng chẳng thèm để mắt. Đau khổ, tủi nhục, nhưng lại là người có cá tính mạnh, bỏ ngoài tai sự dè bỉu của mọi người, tôi nhất quyết giữ lại đứa bé. Tôi trở thành mẹ khi chỉ mới 22 tuổi. Ba mẹ tôi thương con, cho dù trách mắng, buồn phiền, họ vẫn đứng ra bênh vực, che chở cho tôi. Từ ngày tôi sinh con, ba của đứa trẻ vẫn không hề đoái hoài. Tôi quyết tâm làm người mẹ đơn thân, nuôi dạy con cho thật tốt. Đối với tôi, con người đấy không còn tồn tại nữa. Con trai tôi được một tuổi, tôi nhận đi chụp ảnh lại. Cứ như thế, tôi chăm chỉ đi làm, có thêm sự giúp đỡ của ông bà ngoại, tôi dần lấy lại sự ổn định. Mấy năm trời chụp ảnh, tích cóp dành dụm, tôi tự mở một studio ảnh cho riêng mình.
Tôi chụp rất nhiều ảnh cưới, gặp rất nhiều cặp đôi, đôi khi tôi lại chạnh lòng. Tôi không có được niềm hạnh phúc hai người đấy. Bạn bè cũng động viên tôi hãy quên hết những đau khổ trước kia, mà hướng về một tương lai tốt hơn. Họ bảo tôi còn trẻ, đẹp, tôi hoàn toàn có thể tìm cho con mình một người bố thật sự. Nhưng ở Đà Lạt rất nhiều người biết chuyện của tôi, không ai dám ngỏ lời với một cô gái không chồng mà đã có con như thế. Từng mang lầm lỡ nên tôi chẳng dám mơ mộng nhiều. Một ngày, cặp cô dâu chú rể tôi chụp ảnh bảo, hai người họ gặp nhau trên OakClub, khuyên tôi thử vào đó làm quen và hẹn hò xem thế nào. Tò mò tôi cũng vào thử. Một ngày, hai ngày..., rồi một tuần lướt OakClub, tôi vẫn không thấy một người nào có vẻ hợp với tôi. Đang định bỏ cuộc, thì tôi thấy có tin nhắn gởi đến. Không thể tin vào mắt mình, tôi phải lòng anh ấy ngày từ cái nhìn đầu tiên. Anh đẹp trai, gương mặt nam tính, nghiêm nghị nhưng lại có chút gì ấm áp, thu hút. Anh gởi một lời chào ngắn gọn. Tôi lịch sự hồi đáp. Những ngày đầu chat với nhau, tôi thấy anh rất e dè, kiệm lời. Tôi luôn là người chủ động đặt câu hỏi, mở lời. Anh có vẻ thích công việc tôi đang làm, tôi cũng thấy vui vì có người lắng nghe tôi huyên thuyên về những bức ảnh. Có lẽ vì tôi khá cởi mở và tự tin, dần dần tôi cảm giác anh thích được nói chuyện với tôi và chủ động nhắn cho tôi hơn. Tuy nhiên tôi lại không kể cho anh nghe về bé Bảo, không phải tôi cố ý giấu, chỉ vì tôi nghĩ chưa đến lúc, với cả tôi với anh chỉ là bạn bình thường, không nói thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Chúng tôi bắt đầu trao đổi số điện thoại, không chỉ nhắn tin, cứ 2,3 ngày chúng tôi lại gọi điện cho nhau. Dù ở xa (anh người Sài Gòn), anh vẫn thường quan tâm, hỏi han tôi. Có một lần tôi bệnh, vì không thể ở bên cạnh, anh lo lắng thấy rõ. Nghe điện thoại mà cảm tưởng như là anh thấy rất có lỗi vì đã không giúp gì được cho tôi. Lúc đầu tôi chỉ xem anh như một người bạn, giờ đây tôi nhận ra rằng anh thật sự quan trọng với tôi như thế nào. Tôi cảm thấy con tim mình đã biết yêu trở lại. Dò hỏi anh đã yêu ai bao giờ chưa, anh bảo anh từng yêu rồi, và giờ hai người không ở bên cạnh nhau nữa. Tôi không hiểu tình cảm của anh là thế nào, anh nói rằng anh thích tôi, nhưng thỉnh thoảng anh gọi nhầm tên tôi là tên người ấy. Trong lòng tôi nhói đau mỗi khi vô tình buột miệng anh lại nhắc đến tên người đó. Nhưng tôi có tư cách gì để trách móc, giận hờn anh? Tôi vẫn chưa kể với anh rằng tôi có một đứa con.Nếu biết được sự thật thì chắc chắn anh sẽ nghĩ tôi là một đứa hư hỏng, lừa đảo. Cho dù tình cảm của tôi là thật, liệu anh có chấp nhận tôi?
Lần hẹn tới ở Đà Lạt, tôi thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào... Có thật tình yêu, chỉ cố gắng tìm là sẽ có?
Theo VNE
Muốn bỏ vợ con để sống với người tình đồng tính Gần một năm trôi qua, tôi vẫn sống với người tình, muốn trở về với vợ con mà lòng không thể. Tôi 27 tuổi, kết hôn hơn 2 năm, thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi tự nói với bản thân phải cố gắng giữ hạnh phúc đang có. Tôi luôn kiềm chế mình, không muốn qua lại với người đồng...