Chửa hoang hay “vơ đại” chồng đần?
Tôi có thai với người yêu cũ, còn anh muốn cưới tôi để cứu nguy. Nhưng tôi chán vì anh quá đần.
Thú thực cho tới thời điểm này tôi chưa bao giờ yêu anh. Dù có đôi lúc tôi cảm động trước tâm tình của một kẻ khù khờ như anh nhưng bảo yêu thì tôi chịu. Tôi không sao thấy xao xuyến nổi trước một người đàn ông vừa chậm chạm, vừa hiền lành quá mức, thậm chí có phần ủy mị. Với tôi, đàn ông là phải bản lĩnh và đĩnh đạc.
Còn anh, ngoại trừ việc yêu tôi, cung phụng tôi như một bà hoàng, sợ từ cái hắt hơi cho tới cái cau mày của tôi thì anh chẳng khác nào một đứa con nít lớn xác. Bởi thế dù anh có theo đuổi tôi từ ngày tôi học cấp 3 cùng đến giờ nhưng tôi vẫn không yêu nổi. Ấy vậy mà ngày hôm nay, vì cái thai đang lớn dần trong bụng, tôi lại phải cân nhắc tới chuyện lấy anh làm chồng.
Hơn 4 năm qua anh theo đuổi tôi dù tôi đã có tới 3 đời bạn trai nhưng anh vẫn kệ. Anh nói chừng nào tôi còn chưa lấy chồng thì vẫn còn yêu tôi. Thế nên tôi kệ. Anh thích thì cứ theo đuổi, với tôi như vậy cũng tốt. Tôi biết anh ấy dù thế nào cũng không bỏ tôi, tôi chấp nhận giữ mối quan hệ với anh ấy giống như người ta có cho mình một “cầu thủ dự bị”. Đó là do anh ấy tự nguyện chứ không phải tôi bắt ép.
Tôi lên thành phố học và bắt đầu yêu. Tôi có chút nhan sắc, lại là người lanh lợi nên tôi thường là “tầm ngắm” của những anh chàng nhà giàu hoặc giỏi giang. Cho tới giờ tôi đã trải qua 3 mối tình. Tôi biết họ yêu tôi và chiều chuộng tôi nhưng tôi cũng không dám chắc vì tương lai vì họ là những người quá giàu và thành đạt, tôi cũng sợ họ sẽ không xác định lấy tôi làm vợ mà chỉ coi như một cuộc tình qua đường. Chính thời điểm đó tôi mới hiểu được giá trị của việc có một người yêu tôi si mê, thậm chí là ngốc nghếch như anh. Tôi cố gắng đối xử tốt với anh để giữ cho mình một…đường lùi.
Anh muốn lấy tôi, để nhận cái thai trong bụng tôi là con nhưng tôi thực lòng không muốn (ảnh minh họa)
Tôi đã không còn là con gái từ mối tình đầu tiên sau 4 tháng yêu nhau. Kể từ đó tới nay, tôi yêu và đều chung sống với những người đàn ông của mình. Tôi đâu còn gì để mất mà phải tiếc nuối điều đó. Vả lại tôi cũng xác định sẽ lấy họ nếu như mọi chuyện thuận lợi nên chúng tôi thường chung sống như vợ chồng. Anh biết điều đó nhưng anh vẫn thây kệ. Lần nào gặp tôi anh cũng cầu xin tôi quay về bên anh vì anh còn rất yêu tôi. Thấy anh như vậy nên dù đang sống với bạn trai, thi thoảng tôi cũng dành ít thời gian đi gặp anh, hẹn hò một chút coi như an ủi và giữ mối quan hệ.
Video đang HOT
Lần cuối cùng là cách đây 3 tháng, khi tôi đã ra trường và có một công việc ổn định, tôi muốn lấy người bạn trai hiện tại của mình nên đã không bảo vệ khi chung sống cùng nhau mà để cho có thai. Tôi nghĩ đó sẽ là “chất xúc tác” cho cuộc hôn nhân diễn ra nhanh chóng hơn. Nhưng anh ta là một tên đểu cáng, anh ta phủi đi tất cả trách nhiệm của mình và mặc kệ tôi với cái thai đang ngày một lớn. Vì cứ hi vọng sẽ khống chế được anh ta nên tôi để cái thai thật to và giờ thì không thể nào bỏ đi đứa bé được nữa.
Chính vào thời điểm đó anh đã xuất hiện. Nó gần giống như một kịch bản mà anh đã chờ đợi từ lâu. Mặc dù đây là một dự liệu cho mình phương án ấy nhưng khi rơi vào tình cảnh này tôi vẫn không cam tâm. Nhìn một gã đàn ông bao năm sướt mướt theo đuổi mình dù cho tôi đã chung sống với quá nhiều người, cái dáng vẻ hạnh phúc và mãn nguyện khi cuối cùng cũng có được tôi mà không kể tới chuyện nuôi con thằng khác khiến tôi thấy chán thực sự. Chỉ nghĩ tới việc chung sống với một kẻ không có chút tự tôn của đàn ông, sướt mướt và lụy tình như anh ấy tôi đã chán ngấy lên tận cổ.
Chỉ nghĩ tới việc chung sống với một kẻ không có chút tự tôn của đàn ông, sướt mướt và lụy tình như anh ấy tôi đã chán ngấy lên tận cổ. (Ảnh minh họa)
Thực ra tôi biết mình đang ở trong tình huống không có nhiều sự lựa chọn. Mọi người có thể nghĩ tôi may mắn khi chơi bời để rồi giờ đây vẫn có người gánh hậu quả cho nhưng là người trong cuộc tôi không thấy điều đó đáng mừng chút nào. Tôi không thích và không thẩm thấu nổi một người chồng như anh. Bao năm qua tôi đã không thể yêu, thậm chí có đôi lúc còn thấy thương hại cho sự ngô nghê đến đần độn của anh ấy. Là đàn ông, yêu si mê, cuồng dại, không được đáp lại thậm chí biết thừa tôi từng ăn ở với bao nhiêu người mà vẫn cứ khao khát như báu vật thì chẳng hiểu anh ta nghĩ gì.
Cái thai trong bụng thì ngày một lớn dần, anh ấy thì vẫn từng ngày từng giờ mong chờ tôi gật đầu đầu ý để tiến hành một đám cưới. Nhưng tôi thực sự băn khoăn lắm. Tôi biết chắc chắn mình không hạnh phúc khi ở bên anh, vì tôi không thể nào yêu nổi một người đàn ông như anh. Tôi sợ mình sẽ lại ngoại tình hoặc phản bội, ly hôn với chồng sau đó mà thôi. Làm như thế tôi thấy thương anh lắm. Nhưng nếu giờ tôi mà không cưới anh thì đời tôi cũng khổ. Một người đàn bà không chồng mà có con, nhất là khi tuổi đời còn quá trẻ như tôi sẽ rất khó sống? Liệu tôi có nên cứ chấp nhận lấy anh rồi nếu sau này không hạnh phúc thì ly hôn hay là chấp nhận một mình nuôi con rồi sau này tìm một người đàn ông khác tốt hơn để yêu và lấy làm chồng?
Theo VNE
Có nên lấy chồng vừa nghèo vừa... đần?
Đến cả khi tôi cởi áo ra, anh cũng bảo mặc vào vì sợ vượt rào bố mẹ sẽ buồn.
Không hiểu trên đời này có người con gái nào sắp khoác lên mình bộ váy cưới mà lại cảm thấy chán chường cực độ như tôi lúc này hay không. Ngày cưới càng đến gần tôi càng cảm thấy chản nản.
Thậm chí chỉ nghĩ đến việc chung sống với người chồng như đụt dạ ấy tôi đã chán ngấy lên và cảm thấy không còn chút hồi hộp, mong chờ nào của một cô gái sắp làm đám cưới. Tôi chán vì chồng sắp cưới quá hiền, hiền tới mức đần đần.
Tôi và chồng sắp cươi đã yêu nhau hơn 5 năm. Nói thật, ban đầu tôi cũng có cảm tình và yêu anh vì vẻ ngoài nhút nhát, hiền lành và tốt tính của anh. Yêu nhau khoảng 2 năm thì tình yêu đó chỉ còn là thói quen. Bố mẹ tôi thì rất quý anh, gia đình hai bên đều ủng hộ tình yêu của chúng tôi nên bản thân tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ tới việc thay đổi gì cả. Ở bên tôi anh cũng chăm sóc cho tôi từng li từng lí. Chỉ có điều tôi thấy anh không óc cái vẻ rắn rỏi, sự bản lĩnh của một người đàn ông.
Tôi biết nói ra mọi người lại trách cứ rằng thế nào cũng nói được, yêu phải kẻ tự quyết, không quan tâm tới bạn gái thì kêu gia trưởng, ích kỉ, giờ được anh tôn trọng, chiều chuộng thì lại chê không có bản lĩnh đàn ông nhưng mà ở đời, cái gì quá cũng không tốt. Và việc anh quá hiền cũng như vậy. Nó làm tôi cảm thấy không được che chở, không được dựa vào vai người đàn ông đầy bản lĩnh. Tôi cứ có cảm giác anh như một chú gấu bông hiền lành và ngoan ngoãn ở bên để làm cho mình vui mà thôi.
Chuyện gì anh cũng để tôi quyết định mà không đưa ra được ý kiến gì cho mình khiến tôi phát chán (Ảnh minh họa)
Mỗi khi có chuyện gì cần tới sự quyết định anh lại chỉ ngồi hiền lành: "Em xem thế nào, chỉ cần em quyết là anh nghe theo". Tôi hỏi ý anh thế nào anh cũng chỉ luôn lặp điệp khúc: "Anh thế nào cũng được Chuyện cưới xin này cũng vậy. Cưới ngày nào, tình hình cụ thể ra sao dù anh là con trai nhưng cái gì cũng để tôi tự quyết hết. Tôi thấy chán nhưng nhiều khi nghĩ cũng yêu nhau đến giờ này, anh yêu tôi, chung thủy với tôi, chẳng lẽ lại bỏ nhau vì chuyện anh...hiền quá. Vậy là như người đâm lao phải theo lao. Tôi cũng cứ nhắm mắt đi tới cùng tình yêu này dù cho trong lòng cảm thấy không hề hào hứng.
Anh không phải là người dư giả về kinh tế nhưng với tôi đó không phải là vấn đề quá lớn. Nghèo cũng được nhưng đàn ông phải mạnh mẽ, quyết đoán. Đằng này cái gì anh cũng dè chừng, lừng khừng làm tôi phát chán. Nhìn chồng người khác ra ngoài, mua cái gì, tính cái gì cũng nói quyết liệt trong khi chồng mình cứ lí nha lí nhí không biết thế nào mà phát thèm. Đôi lúc tôi cảm thấy xấu hổ vì chồng. Đã nghèo lại còn chậm chạp, hiền lành.
Tôi không phải là một phụ nữ quá sắc sảo, tài giỏi rồi khinh chồng. Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, làm công nhân viên chức bình thường. Nhưng chính vì thế mà tôi muốn có một người đàn ông mạnh mẽ ở bên yêu thương mình, che chở được cho mình. Anh không bao giờ mang tới cho tôi được những điều đó.
Tôi muốn chồng là người che chở và bao bọc tôi nhưng anh không làm được điều đó (Ảnh minh họa)
Cách đây 1 tuần, trước ngày cưới không xa chúng tôi được tặng một chuyến du lịch 2 ngày cho thư thả trước ngày cưới. Biết là sau khi cưới chẳng có điều kiện mà đi tuần trăng mật (vì kinh tế không cho phép chúng tôi như vậy) nên tôi luôn cố gắng tận hưởng 2 ngày nghỉ du lịch này như một tuần trăng mật sớm. Tôi đã chuẩn bị trước bộ váy ngủ hấp dẫn nhất, một vài điệu nhạc để đêm đó ở bên nhau sẽ là một đêm tân hôn tuyệt vời nhưng mọi chuyện đổ bể chỉ vì anh...lành quá.
Đêm hôm ấy tôi mặc bộ váy gợi cảm, ngồi bên anh, ánh nến, điệu nhạc...mọi thứ đều rất hoàn hảo nhưng đáp lại sự kì công của tôi cho một đêm tân hôn sớm thì anh kéo khóa áo tôi lên và nói rằng: "Thôi em ạ, làm thế bố mẹ mà biết lại buồn và trách cứ đấy. Anh nghĩ là không nên, còn 2 tuần nữa mới cưới cơ mà". Sau đó anh quay vào ngủ. Đêm ấy anh nằm riêng một giường. Tôi không hiểu anh ấy có phải là đàn ông không nữa. Tới những lúc như vậy mà anh ấy vẫn có những lí do để hiền lành tới mức bực mình.
Từ hôm đó trở về, tôi luôn canh cánh trong lòng một câu hỏi. Liệu tôi có thể hạnh phúc bên một người chồng mà khi ở bên anh tôi không hề nhận được cảm giác che chở, yêu thương?
Theo VNE
Tôi ngoại tình vì chồng quá...đần Chồng đần và quá nhu nhược khiến tôi chán ngấy. Đó là lí do tôi ngoại tình! Tôi biết khi tôi viết những dòng tâm sự này nhiều người sẽ nghĩ tôi là kẻ không biết trân trọng điều mình đang có. Tôi có một người chồng hiền lành, luôn coi vợ là nhất và yêu thương vợ. Nhưng đáp trả những gì...