Chưa hết ghê sợ vì bị thầy giáo sàm sỡ ngay lần gặp thứ hai
Khi thầy tiến lại gần đưa cho tôi, thầy nói “Tặng em” rồi đưa tay lên vuốt má tôi… Tôi nổi da gà, run hết chân tay. Tôi nói cảm ơn rồi đẩy thầy ra. Thầy dùng cả 2 tay vuốt 2 má, hôn lên trán tôi.
Tôi vội vàng ra về và cho tới giờ vẫn còn chưa hết ghê tởm.
Tôi năm nay 22 tuổi, là sinh viên một trường đại học danh tiếng tại Hà Nội. Còn hơn một năm nữa tôi mới phải làm đề tài tốt nghiệp đại học. Thế nhưng tôi đã quyết định chọn làm đề tài bộ môn mà tôi yêu thích. Tôi cũng xin một thầy giáo trong trường làm người hướng đẫn cho tôi. Thầy đã nhận. Và vì còn hơn một năm nữa để làm đề tài tốt nghiệp nên tôi cũng chưa vội.
Tuy nhiên, đúng thời điểm vừa rồi có một dự án được đầu tư tại một cơ quan lớn ở Hà Nội. Một người làm chức vụ khá cao ở đó đã liên lạc với thầy giáo tôi. Người đó bảo muốn nhận một sinh viên để cùng làm đề tài đó và sẽ hướng dẫn làm đề tài tốt nghiệp luôn.
Tôi nghĩ lĩnh vực đó tôi cũng rất thích và làm cùng với thầy này thì tôi sẽ được học hỏi nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn. Vậy là tôi nhận làm đề tài đó với thầy giáo tôi (thầy là giáo viên của thầy sắp làm cùng tôi).
Chỉ vài ngày sau, tôi nhận được tên đề tài. Tôi bắt đầu liên hệ và làm việc với thầy giáo mới.
Thầy dùng cả 2 tay vuốt 2 má tôi, hôn lên trán tôi một cái. Tôi thấy ghê tởm, sợ quá đẩy thầy ra thì thầy mới dừng lại và đi về chỗ ngồi.
Buổi đầu tiên gặp thầy, tôi có ấn tượng thầy trẻ so với tuổi, nhiệt tình. Điều khiến tôi bất ngờ nhất là thầy xưng anh với tôi chứ không xưng “thầy” hay “tôi” trong khi tuổi thầy ngang tuổi bố tôi. Nhưng tôi vẫn gọi là thầy và xưng em.
Video đang HOT
Còn thầy nhận xét tôi là xinh xắn, giản dị, chất phác. Thầy trao đổi mọi vấn đề với tôi về cả đời sống, giao tiếp, học tập… Thầy nói muốn giảng dạy vì niềm đam mê, muốn truyền lại kiến thức cho học trò chứ thầy không được ăn lương hay lợi lộc gì.
Hơn thế, ngay buổi đầu tiên thầy đã có ý nói rằng chỉ cần một câu nói của thầy là tôi có việc ngay. Nếu tôi học tốt, thầy còn có thể nhận tôi làm ở đó luôn.
Thầy còn bảo tôi không phải lo về phần chi phí đi lại hay chi phí giấy tờ hoặc mọi chi phí khác khi tham gia nghiên cứu, thu thập số liệu làm đề tài này… Sau đó thầy giao cho tôi một cái đề cương sơ bộ. Tôi đồng ý và hẹn gặp thầy sau.
Sau buổi gặp đầu tiên tôi thầm nghĩ “Thầy thật là tốt, liệu có điều gì đáng lo ngại không? Tại sao thầy lại nhiệt tình như thế, sao thầy lại xưng anh? Sao thầy chưa gì đã hứa hẹn công việc sau này cho tôi?”.
Hơn một tuần sau tôi gặp lại thầy. Buổi thứ 2 tôi vẫn gặp thầy trong văn phòng của thầy. Thầy vẫn xưng anh. Đầu tiên, tôi và thầy trao đổi về học tập. Sau đó thì nói chuyện lan man. Thầy nói là chủ yếu, tôi chỉ vâng, dạ, vâng ạ…
Tôi bất ngờ trước sự “vô tư” của thầy. Thầy hỏi tôi có người yêu chưa. Rồi thầy nói cứ yêu thoải mái, chơi thoải mái nhưng đừng để có bầu. Tôi sốc, đỏ mặt! Rồi thầy nói quý tôi.
Thầy có thể đưa tôi đi cùng trong những buổi nhậu, buổi gặp gỡ. Và lúc đó tôi không được gọi là “thầy” mà phải gọi là “anh”. Và tất nhiên là tôi phải ăn mặc trang điểm một chút. Còn bây giờ thì cứ giữ vẻ giản dị này.
Tôi hỏi lại thầy: “Em chỉ giả sử thôi, có lẽ em bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, nhưng thầy có nghĩ là nếu thầy đưa em đi cùng trong khi em rất trẻ, lại gọi thầy là anh. Thầy không sợ người ta nói thầy có bồ nhí ạ?”. Thầy cười lớn và nói: “Được em làm bồ nhí thì tốt quá. Nhưng mà không ai hỏi đâu mà em lo, đó là điều tối kỵ”.
Tóm lại trong cuộc nói chuyện lần gặp thứ 2 này thầy luôn gợi ý cho tôi là có tình cảm thế này thế kia. Thầy có thể giúp tôi thế này thế nọ, thầy có thể đưa tôi đi cùng trong những cuộc vui. Tôi nghe mà phát sợ, mặt nóng bừng.
Chưa hết, thầy còn đứng dậy và đi tìm một vài quyển sổ mới để tặng tôi. Khi thầy tiến lại gần đưa cho tôi, thầy nói “Tặng em” rồi thầy đưa tay lên vuốt má tôi. Tôi nổi da gà, run hết chân tay.
Tôi nói cảm ơn rồi đẩy thầy ra. Thầy dùng cả 2 tay vuốt 2 má tôi, hôn lên trán tôi một cái. Tôi thấy ghê tởm, sợ quá đẩy thầy ra thì thầy mới dừng lại và đi về chỗ ngồi. Tôi ngồi xuống ghế và thầy lại bắt đầu hỏi một số điều về quê quán, bố mẹ của tôi…
Chừng 5-7 phút sau tôi lấy lý do muộn và xin về. Thầy tiễn tôi ra cửa và lại giơ tay vuốt má tôi một cái, xoa đầu tôi một cái.
Tôi vội vàng ra về và cho tới giờ vẫn còn chưa hết ghê tởm. Tôi phải làm sao? Tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với tôi. Tôi cũng không thể dừng lại vì đề tài tôi đã nhận, đã triển khai. Nếu dừng lại, tôi biết nói thế nào với thầy giáo của tôi? Nếu tiếp tục tôi phải làm sao?
Cho dù tôi có cứng rắn đi nữa nhưng nếu như thầy thực sự muốn thì sẽ có rất nhiều cách để bắt tôi phải theo. Tôi đang rất hoang mang và khó xử.
Các bạn độc giả hãy giúp và cho tôi một lời khuyên, một hướng xử lý thật sáng suốt để vẹn cả đôi đường. Tôi xin cảm ơn!
Theo VNE
4 năm cho một lời hứa
Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ.
"Em xin lỗi! Anh hãy sống thật tốt nhé. Anh hãy hận em thật nhiều...Anh à, em đã đính hôn rồi, tay em đã đeo nhẫn của người ta rồi"... Anh xót xa lắm khi nhận được những tin nhắn của em, trái tim anh như bị nghìn mũi kim đâm. Anh dường như đã chết lặng không thể nào tin vào những điều này.
Em còn nhớ ngày em vào nhà anh chơi không? Khi đó chúng ta vẫn là bạn mà sao lại yêu nhau từ lúc nào. Tai sao em lại ôm anh lúc đó để bây giờ anh phải yêu em nhiều thế này. Em có biết lúc đó anh hạnh phúc như thế nào không? Tình yêu của mình thật đẹp và lãng mạn em nhỉ.
Khi tình yêu của chúng ta chớm nở anh lại phải xa em, anh biết em rất buồn và tim anh như nghẹn lại. Rồi thời gian cũng trôi qua, anh được về với em, khi đó thực sự rất hạnh phúc. Dường như khoảng thời gian đó là thử thách của hai ta hoặc là sự dự báo cho những trắc trở sau này nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh yêu em rất nhiều, em là cả thế giới với anh.
Anh nhớ khoảng thời gian chúng ta bên nhau đã 3 năm rồi, tình yêu giữa anh và em vẫn êm đềm và hạnh phúc. Cho dù chúng ta cũng có những phút giây giận hờn nhưng lại làm lành rồi yêu nhau hơn. Em còn nhớ kỉ niệm em giận anh mà bỏ cả ăn để đi học không? Lúc đó bên ngoài anh rất cứng rắn nhưng trong lòng lại đau lắm, rồi anh lên căng tin trường cùng em ăn trưa cho dù lúc đó đang ở giữa buổi chiều. Anh kể vậy không biết em còn nhớ không?
Khoảng thời gian đại học, em biết điều anh thích nhất là gì không? Đó là được cùng em đi uống cafe mỗi cuối tuần, cùng nắm tay em đi ăn khuya. Có một lần anh với em cùng đi chợ nhưng đi hai xe máy, anh giận em nên đã về trước, khi đó em biết lòng anh rất lo sợ, không biết em về có được không. Anh mừng như một đứa con nít khi em chạy xe về, em biết những lúc như vậy anh lại yêu em hơn bao giờ hết. Những kỉ niệm đó anh không bao giờ quên được. Anh nghĩ khoảng thời gian đại học là lúc tình yêu đẹp nhất, nhiều hương vị nhất.
Khi ra trường anh hứa sẽ cưới em, anh đã cố gắng làm để thực hiện lời hứa này. Anh biết lúc đó hai đứa mình lại xa nhau, hình như đây là một thử thách nữa đúng không em? Anh đã rất cố gắng giữ lửa cho tình cảm hai ta. Anh không thể ra thăm em liên tục vì đồng lương của anh quá ít ỏi. Anh muốn dành dụm tiền để làm đám cưới cho chúng mình. Em hay nói với anh là phải cố gắng vượt qua mọi thứ để chúng ta có thể ở bên nhau, đừng bao giờ bỏ rơi em... Đối với anh chỉ cần nghe như vậy là anh hạnh phúc biết chừng nào. Em như là niềm tin của anh. Niềm tự hào lớn nhất với bạn bè mà anh có chính là em, em biết không.
Anh luôn ao ước được cùng em đi chơi mỗi cuối tuần, cùng em đi dạo mỗi tối. Anh hạnh phúc và tự hào khi em đứng sau lưng anh. Mỗi tối anh đi làm ca đêm, nhìn những người yêu nhau trên đường lòng anh lại buồn nhưng đó như thêm quyết tâm để anh thực hiện lời hứa với em. Có lẽ anh đã sai khi quá chú tâm thực hiện điều đó mà quên rằng em đang cô đơn chờ đợi. Thời gian lâu quá khiến em mệt mỏi rồi đúng không? Lời hứa của anh sao mà lâu vậy.
Tạm biệt tình yêu lớn nhất, tạm biệt mối tình đầu (Ảnh minh họa)
Hà Nam, có lẽ đây là nơi mà anh không thể quên được, không phải nó đẹp mà vì ở nơi đây anh đã mất em. Chuyến đi này nữa là anh và em có thể ở bên nhau, anh hi vọng nhiều biết chừng nào. Miệng anh bắt đầu đắng, lòng anh bắt đầu đau, tim anh bắt đầu nhói, niềm tin bắt đầu mất. Một sự bắt đầu mà anh không thể chịu nỗi. Anh dường như mất tất cả. 4 năm 2 tháng - con số này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tình yêu của chúng ta đã dừng ở đây. Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ.
Em à, ở đây lạnh lắm nhưng anh thấy vẫn ấm hơn trái tim của anh bây giờ. Anh nhớ em rất nhiều. Anh không thể nào chịu được cái cảm giác khi nghĩ tới cảnh em đã đính hôn. Anh không tin được sự thật này. Giờ đây, anh rất sợ cảm giác ngồi một mình, anh rất sợ buổi trưa, sợ lúc đi làm về, sợ lúc đêm khuya... bởi khi đó anh lại nhớ em và cô đơn.
Anh dường như chết lặng khi em nói đã đính hôn, anh không khóc nhưng anh lại đau, nỗi đau không thể nào diễn tả được. Em yêu người ấy đã bao lâu rồi sao lại đính hôn nhanh vậy? Sao em không chờ đợi anh? Em biết mục đích anh đi làm xa là gì không?... Những câu hỏi ấy nó cứ xoáy mãi trong tâm anh, anh đã cố gắng tìm câu trả lời cho lòng mình nhưng vẫn không được. Sao không chờ anh về, chỉ còn một vài tháng nữa là anh và em sẽ ở bên nhau. Em biết anh đã rất sung sướng và hạnh phúc khi nghĩ tới điều này không. Anh đã định tết này anh về sẽ đeo nhẫn cưới cho em nhưng điều anh cố gắng lâu nay đã không còn ý nghĩa gì nữa. Em đã có một chiếc nhẫn khác, chắc em hạnh phúc và sung sướng lắm đúng không. Người đó chắc cũng như vậy nhỉ. Anh xin lỗi vì không thể chúc mừng niềm vui này của em bởi một lý do là anh không thể. Anh xin lỗi em vì anh đã không mang đến cho em cái mà em cần, em chờ đợi...
Lúc này anh chỉ mong em hạnh phúc, mong em luôn tươi cười. Em nhớ ăn thật nhiều vào đấy, mập lên em sẽ xinh hơn. Có lẽ anh sẽ không còn nhiều cơ hội để nhắc em chuyện này nữa. Sẽ không còn những tin nhắn em ăn cơm chưa, em đã ngủ chưa, nhớ anh không... em nhỉ. Và anh cũng không còn được nghe "anh ơi" nữa. Anh nhớ tiếng nói của em quá. Anh nhớ nụ cười em, anh thèm được ôm em, thèm được em làm nũng... Nhớ lắm em biết không. Anh đã xóa số em trong danh bạ nhưng làm sao mà quên. Anh đã rất khổ sở, nó giống như anh đang cầm dao đâm vào mình vậy. Anh cũng định xóa những tấm hình mà anh kì công chỉnh sửa để mỗi khi nhớ em anh lại mở ra nhìn nhưng anh lại không thể làm được và anh đã giữ lại em à.
Đừng bao giờ khóc, đừng bao giờ buồn em nhé và cũng có thể đừng nghĩ tới anh. Em cứ vui vẻ, cứ hạnh phúc, anh luôn ở bên em và theo dõi cuộc sống của em. Anh sẽ không bao giờ hứa với ai nữa. Anh đã mất đi một nửa của mình rồi, sẽ không còn anh như trước nữa. Anh sẽ là một con người mới. Bây giờ, anh sẽ làm việc thật nhiều để đỡ nhớ em. Anh sẽ không quên em - tình yêu đầu tiên và đẹp nhất của anh. Hãy liên lạc với anh khi em buồn. anh mãi yêu em. Tạm biệt tình yêu lớn nhất, tạm biệt mối tình đầu. Xin lỗi em vì anh đã không thể thực hiện lời hứa. Yêu em!
Theo VNE
Nỗi đau sau sống thử Thủy sợ hãi nghĩ đến cảnh Toàn trốn việc ở cơ quan đi "bóc bánh trả tiền" bên ngoài. Vốn là một cô gái năng động và dễ thương, Thủy - một nhà thiết kế trẻ đã nhanh chóng kết thân và yêu Toàn - anh đồng nghiệp khá điển trai và ga lăng. Sau 2 năm hẹn hò, hai người quyết định...