Chưa đến ngày 20/10 mà vợ chồng tôi đã ầm ĩ, đòi cả nhà phân xử vì 2 món quà chồng tôi mua trên Tiktok
Tôi cứ tưởng món quà đắt giá hơn, đẹp hơn là chồng tặng mình. Nào ngờ đâu phải.
Chồng tôi có cô bạn thanh mai trúc mã, thân thiết từ hồi mầm non đến tận bây giờ. Cô ấy tên Trâm, mới ly hôn chồng được nửa năm. Trước đây, khi còn yêu nhau, chồng tôi đã kể về Trâm bằng những lời lẽ tốt đẹp nhất. Anh khen cô ấy là xinh xắn, giỏi giang, hiếu thảo, biết kính trên nhường dưới… Tôi nghe đến phát chán, phát nhàm. Thấy chồng và bạn thân khác giới thường đi chơi cùng nhau, tôi cũng khó chịu và ghen tuông thì chồng lại bảo tôi vớ vẩn, ích kỉ…
Vợ chồng tôi mới kết hôn chưa tròn một năm, hiện tại chưa có con. Trâm vẫn thường xuyên đến nhà tôi chơi với danh nghĩa bạn thân của chồng tôi. Cô ấy còn dẫn con sang chơi, thằng bé nghịch ngợm, phá phách lung tung. Tôi dọn dẹp mệt mỏi nên trách chồng, bảo anh nhắc khéo với bạn thân, có sang thì sang một mình, đừng đèo bòng dẫn con đi cùng; hoặc tốt nhất đừng sang nữa. Chồng tôi quát lại vợ, anh cho rằng tôi có ác cảm với Trâm nên không ưa cả con của cô ấy. Tôi tức lắm mà vẫn cố nhịn để không bị mang tiếng là ghen tuông vô lí.
Sau khi ly hôn, tần suất Trâm sang nhà tôi càng nhiều hơn. Cô ấy còn ngủ lại qua đêm vì không muốn cô đơn ở nhà. Chồng tôi nể bạn, thương bạn nên bảo tôi cứ chiều chuộng cô ấy một chút. Thế là Trâm càng làm tới, sang nhà tôi mà cứ như chủ nhà, sai tôi làm cái này cái nọ. Đến mức tôi nghĩ, không biết tôi là chủ hay cô ấy là bà chủ nữa?
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Hôm kia, đang bữa cơm thì shipper giao hàng tới. Chồng tôi ra nhận, vui vẻ bảo là xem livestream trên Tiktok nên đặt quà tặng 20/10 cho tôi mà lại giao đến sớm hơn dự kiến nên anh tặng tôi luôn, tới ngày đó thì tôi đừng đòi quà anh nữa. Tôi chưa kịp mừng thì thấy có tới 2 món quà. Trâm cũng có mặt ở nhà tôi. Chồng tôi khui hàng ra, lấy đưa cho tôi món quà đầu tiên là cái túi xách bình thường. Còn món quà thứ 2 là thỏi son hàng hiệu, trị giá gấp đôi túi xách của tôi thì anh lại đưa cho Trâm.
Cách đây mấy ngày, tôi còn than thở thỏi son của mình sắp hết nên cứ nghĩ chồng đặt son để tặng mình. Thật không ngờ, anh lại tặng cho bạn thân. Lần này, tôi tức quá, không kiềm chế nổi nữa nên lớn tiếng chất vấn anh tại sao lại tặng tôi quà rẻ tiền, tặng bạn thân quà đắt tiền gấp đôi?
Chồng tôi bảo thấy Trâm buồn vì hôn nhân đổ vỡ nên mới làm thế để an ủi tinh thần cô ấy. Còn tôi là vợ anh, anh tặng gì chả được. Câu nói đó càng thổi cơn giận của tôi lên cao, tôi vứt cái túi xách ra sân trước mặt chồng rồi bỏ vào phòng. Trong phòng, tôi nghe loáng thoáng tiếng chồng mắng chửi mình, tiếng Trâm nói gì đó rồi im bặt.
Tôi ra xem thì 2 người đã đi đâu mất, thỏi son vẫn nằm trên bàn, chắc Trâm giận hờn nên không nhận. Túi xách vẫn nằm ngoài sân chứ chồng tôi không thèm nhặt vào. Tôi ấm ức về nhà chồng, kể hết mọi chuyện cho bố mẹ chồng nghe. Ông bà cũng bất bình thay tôi nên gọi điện, mắng chồng tôi một trận nên thân.
Hiện giờ, vợ chồng tôi vẫn giận nhau, không ai nói với ai tiếng nào. Tôi càng nghĩ càng chán nản và hoang mang, không biết chồng có yêu mình không hay anh có tình cảm với bạn thân? Tôi có nên dừng cuộc hôn nhân này lại không?
Chồng lao thân vào mưa để đi giúp cô đồng nghiệp, tôi hối hả chạy theo để rồi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng
Biết anh vội vàng đi giúp cô đồng nghiệp trong đêm tôi vô cùng tức giận, cả hai đã cãi nhau một trận to trước khi anh rời đi.
Chồng tôi là kiểu đàn ông được nhiều người đánh giá là nhiệt tình, tốt tính. Vì bất cứ ai nhờ vả chuyện gì, chồng tôi đều không chối từ. Ban đầu tôi thấy quý cái tính này của anh, anh giúp người khác một thì giúp tôi mười. Nhưng sau khi yêu rồi kết hôn, tôi lại thấy nhiều khi chồng tốt bụng quá đáng, tự tạo phiền phức cho mình.
Không ít lần tôi ghen tuông với những hành động ga lăng của chồng, như xách túi cho đồng nghiệp nữ, thậm chí là để họ ôm vai bá cổ. Anh không ngại đi mua đồ giúp mọi người. Có khi tan làm về nhà, vừa nghe đồng nghiệp gọi nhờ sửa xe giúp, anh liền ra ngoài không chần chừ.
Thấy chồng như thế, tôi đã nhiều lần nhắc anh đừng lo chuyện bao đồng nữa. Anh sẵn sàng giúp tất cả mọi người, mà trong nhà bóng đèn phòng tắm chưa sửa, cánh cửa phòng ngủ cứ hư. Anh tốt với người dưng như thế, sao không nghĩ cho gia đình một chút? Tôi ghen tuông cũng không phải là vô lý.
Lúc đó, chồng tôi nói anh chỉ tiện giúp đỡ họ, còn trong nhà hư cái gì thì tôi phải nói anh mới biết. Nghe thế tôi càng khó chịu hơn, sao chồng tôi lại cứ phải đi giúp hết người này đến người khác, nghe lời chẳng chối từ bao giờ? Nhưng tôi không nói thẳng với chồng như thế. Tôi chỉ nói chồng đã tan làm về nhà rồi thì không được ra ngoài giúp ai nữa.
Thấy tôi nhiều lần cứng rắn thì chồng cũng không quá thân thiết với đồng nghiệp nữ nữa. Đến một hôm trời mưa gió, tôi đang cùng chồng ăn đồ nướng ngon lành trong nhà. Điện thoại của chồng reo lên, sau khi trả lời thì anh buông đũa xuống ngay. Chồng tôi nói có một em đồng nghiệp bỏ nhầm kính vào túi của anh, giờ em ấy không thấy đường về nhà. Giờ anh phải lên công ty để đưa kính cho cô ấy.
Anh đương nhiên đồng ý ngay, nhưng lại nhìn tôi bối rối, ngập ngừng giải thích: "Anh đi đưa kính cho bé kia rồi về ngay. Chắc đồng nghiệp trong phòng đùa giỡn giấu đồ, không có ác ý gì đâu".
Tôi bùng lửa giận: "Nghe lạ quá, cô ta không có kính không thấy đường, vậy từ chiều giờ nhìn bằng cái gì? Mà có khó quá thì cũng về bằng taxi hay xe ôm được mà, sao phải nhất quyết gọi anh sang?".
Nhưng chồng tôi vẫn nhất quyết đòi đi, dù anh năn nỉ tôi. Anh không nhận ra tôi thật sự đã không chịu nổi cái tính này của anh. Tôi liền bảo: "Anh đi thì đi luôn". Vậy mà chồng tôi vẫn cứ mặc áo mưa vào rồi đẩy xe ra. Tôi lại hét lên: "Anh mà đi thì ly hôn đi. Tôi chán lắm rồi, anh chỉ biết lo chuyện thiên hạ".
Vợ chồng tôi cãi nhau một hồi thì điện thoại của chồng tôi lại reo. Nghe xong thì mặt chồng tôi tái mét, lao ra ngoài không nói với tôi một lời. Thấy tình thế có vẻ căng thẳng, tôi cũng chạy theo chồng. Sau đó tôi biết cô đồng nghiệp kia gặp tai nạn giao thông. Người qua đường lấy điện thoại của cô ta gọi vào số liên lạc gần đây nên chồng tôi bắt máy.
Tôi còn nghe nói đồng nghiệp nữ kia bị khá nặng, máu chảy rất nhiều. Đến nơi, tôi thất thần nhìn chồng gào khóc ôm cô ấy. Tôi hoảng hồn thấy tội lỗi, cũng sợ sau chuyện này chồng sẽ chán ghét mình. Sau đó, chồng tôi ngày ngày vào viện chăm cô đồng nghiệp. Anh vẫn không tha thứ cho tôi. Giờ tôi phải làm sao đây?
Mẹ hỏi tôi thích quà sinh nhật là miếng đất hay chung cư, tôi chọn xong mẹ liền đưa một thứ khiến em dâu lộ bản chất Diễn kịch bao lâu cuối cùng cô em dâu cũng lộ mặt thật. Hồi em trai tôi còn bé, mẹ tôi với một người bạn thân đã hẹn ước sau này sẽ trở thành thông gia. Con gái cô bạn kia kém em trai tôi 2 tuổi, chúng nó học cùng nhau từ mẫu giáo lên đến cấp 2. Đi đâu mọi người...