Chưa dám nói lời yêu!
Em sợ một ngày anh sẽ để em lại một mình, sợ cảm giác của ngày xưa em đã trải qua.
Anh à! Đêm qua thật là dài phải không anh? Em nhớ những ngày lần đầu tiên mình nói chuyện với nhau, chỉ là bạn bè thôi, nhưng sao tình cảm đó cứ lớn dần lớn dần trong anh và em, giờ đây là tình yêu không thể rời xa.
Em nhớ ngày đầu tiên sau 5 năm em với anh chưa gặp nhau bởi vì khoảng cách địa lý và em với anh chỉ là bạn bình thường trước đó. Anh còn nhớ không, em đi xe hơn 400 km để đến với anh khi em hoàn thành công việc mà em phải đi cả nghìn cây số để đến với tình yêu của em. Khi trên xe lạ nhất là em không hề ngủ được, đến khi gặp được anh sao tâm trạng em rối bời thế không biết, em không dám nhìn vào anh, chỉ cúi gầm mặt hoặc ngước cổ nhìn đâu đó trong khi nói chuyện với anh. Thời gian chỉ có 1 ngày nhưng sao em thấy nhẹ nhàng, yên bình đến thế.
Tình yêu của anh và em tựa như một giấc mơ anh nhỉ? 5 năm trời là bạn bè xa nhau nhưng lại yêu nhau đến thế, dường như mọi khoảng cách không còn. Anh học và làm việc ở miền nam còn em học và làm việc ở ngoài Bắc; học cấp 3 em với anh cũng không có một chút ấn tượng gì về nhau mà sao giờ tình bạn, tình yêu lại tới với hai đứa mình anh nhỉ? Là duyên số đã đưa chúng mình đến với nhau phải không anh. Tựa như một giấc mơ.
Dù anh đã thể hiện tình cảm của anh, em cũng hiểu và biết tình yêu đó rất chân thành và thật sâu đậm đến mức nào. Dù anh nói: Anh sẽ chờ ngày em nói “Em yêu anh”, nhưng thực sự em đã yêu anh mất rồi, chỉ là em chưa dám nói ra. Vì vết thương cũ (1 tình yêu chìm trong đau khổ và buồn tủi) vẫn đeo đẳng em; em không dám, em sợ một ngày anh sẽ để em lại một mình, sợ cảm giác của ngày xưa em đã trải qua. Cũng vì tương lai của em và anh cũng chưa biết sẽ đi về đâu.
Video đang HOT
Em chỉ muốn chạy đến bên anh, được là cô bé trong trái tim anh mà thôi (Anh minh họa)
Cuộc sống thật sự quá khó khăn, nó làm em không biết sẽ phải làm gì, có lẽ sẽ phải buông xuôi tất cả để trở về một mình em. Chỉ vì tính ích kỷ nhỏ nhen chỉ nghĩ cho mình mà em đã nói nặng lời với anh, nói rằng “em sẽ buông xuôi tất cả” để đi một mình trong tương lai. Thực ra em rất muốn anh và em đi cùng nhau trên con đường tương lai đầy chông gai. Nhưng em quá yếu đuối phải không anh? Để rồi em lại làm đau anh, làm anh buồn vì những lời nói độc đoán của em.
Anh ạ, em với anh đang còn rất trẻ, chúng mình bằng tuổi nhau mà. Anh là con trai thì sẽ phải có sự nghiệp ổn định trước thì mới có một tương lai gọi là sống được; còn em, là con gái em cũng cần một chỗ dựa vững chắc, một gia đình nhỏ. Nhưng sao em thấy khó quá anh ạ.
Có lẽ vì em suy nghĩ quá nhiều phải không anh. Để rồi buông xuôi và làm anh buồn. Em xin lỗi anh. Em yêu anh nhiều lắm anh ạ. Em chỉ muốn chạy đến bên anh, được là cô bé trong trái tim anh mà thôi. Em sẽ không nghĩ lung tung nữa đâu. Em sẽ cố gắng, thật sự cố gắng. Như anh thường hay nói “ Chúng mình cùng cố gắng em nhé!”. Em sẽ mơ về hạnh phúc nhỏ bé của chúng mình anh nhé.
Tha lỗi cho em, anh nhé. Anh chờ lời yêu của em anh nhé!
Em yêu anh nhiều lắm! “CÀ RỐT CỦA MÌNH EM”. “Yêu anh rất nhiều”.
Theo 24h
Gửi em tình yêu trong anh!
Anh chấp nhận nếu mất em mãi mãi, chỉ cầu mong em sẽ mãi hạnh phúc!Khi em đọc những dòng này có nghĩa anh đã quyết định rời xa em. Anh sẽ đi một con đường khác, đi con đường của riêng anh, như lần đầu em ra đi vậy.
Chắc em đang trách anh, hay hỏi sao anh im lặng như vậy. Anh thực sự không biết phải nói gì nữa. Nói mình chia tay ư? Em không yêu anh mà. Làm sao anh nói vậy được. Nói mình sẽ làm bạn à? Thực tình em biết rõ anh chờ mong nhiều hơn thế. Anh hận em? Anh không làm được. Mình là người dưng ư? Anh đã quá yêu em. Làm sao anh vô tâm như vậy được. Không phải anh không đủ can đảm để đối diện với em. Anh hiểu có nói gì đi nữa, thì cả anh và em cũng đều giữ im lặng tiếp tục thôi. Mình đến với nhau trong nhẹ nhàng mà nên anh chọn cách ra đi trong im lặng. Trái tim anh lúc này chỉ thấy tê dại cảm giác đau, anh không thể bật lên thành tiếng nữa. Anh muốn một thời gian, không gian riêng giống như đêm nay vậy. Một mình anh thoải mái vạ vật với nỗi đau bằng thuốc lá và cafe.
Ngày mình gặp nhau, anh cứ nghĩ chúng ta sẽ hạnh phúc sau 6 tháng thử thách. Nhưng anh lại lầm tưởng. Anh đã không nghĩ sẽ quay lại với em vào lúc ấy. Không phải vì anh không còn yêu em, chỉ vì anh muốn cố gắng để hạnh phúc ngày sau cho em. Nhưng trái lý trí của anh chẳng thể thắng nổi cảm giác của trái tim. Em hiểu không? Anh đau!
Đã hơn 2 tháng trôi qua rồi, 1 tháng đưa đón. Chắc sẽ chẳng bao giờ em biết, những lần nói dối em là anh đi vì công việc, nên tiện đường đưa đón em. Thực ra đâu phải vậy, anh chờ đợi em đấy, 3 tiếng, 4 tiếng anh ngồi một chỗ chờ đợi em. Cảm xúc gì ư? Hạnh phúc thì nhạt nhòa quá, mà sao niềm đau lại khắc sâu đến vậy?
Em trách anh lạnh lùng nhưng em nào hiểu trong trái tim anh nghĩ gì. Anh đã thay đổi thật đấy, nhưng vì điều gì em biết không?
Gần 3 năm yêu em, anh chờ đợi, chiều chuộng em, bảo vệ em. Em cảm nhận được mà, phải không? Đến bây giờ, thực sự anh đã không thể nhớ nổi hết số lần mà anh đã đi qua 65km chỉ để nhìn thấy em cho vơi nỗi nhớ. Nhưng em nào biết.
Anh chấp nhận nếu mất em mãi mãi, chỉ cầu mong em sẽ mãi hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Anh đã cố gắng, rất nhiều. Nhưng trái tim anh tổn thương nặng nề quá rồi em à. Anh mong hạnh phúc lắm chứ, nhưng mình anh đâu thể xây hạnh phúc được, em thì lại không muốn. Vậy anh sẽ ra đi. Trả lại cho em khung trời riêng, như lúc không có anh. Sao không phải là người khác mà lại cứ phải là em à? Đơn giản thôi mà, vì trái tim anh nhỏ bé lắm, chỉ có thể yêu mình em thôi.
Bao bạn bè nói anh hạnh phúc, tìm lại được tình yêu. Anh chỉ cười. Nhưng họ nào biết, em đã làm nó lụi tàn đi. Thằng bạn thân nhất của anh nói sao không tìm người khác có thể yêu anh hơn em. Anh đâu có làm được. Trái tim anh lúc này đây nguội lạnh những yêu thương quá rồi. Anh thật sự muốn lắm, nhưng không dám tin vào tình yêu nữa. Anh cũng không biết đến bao giờ mình mới thoát khỏi tình trạng này nữa. Anh sợ mình không làm được.
Bó hồng sáng nay anh đã chuẩn bị rất kĩ để thay cho lời yêu cuối mà anh thể hiện với em. Chắc em cũng chỉ nghĩ nó cũng bình thường thôi phải không, có chăng chỉ là màu sắc hơn, đẹp hơn những bó hồng ngày trước. Lần cuối cùng nhìn nhau anh cũng chỉ biết nắm nhẹ bàn tay của em và chào tạm biệt. Em nào biết đó cũng là cuối cùng mình nói với nhau. Đoạn đường về ngắn mà sao anh vẫn không thể giữ lại được giọt nước mắt. Vương lại trên môi, mà sao anh chỉ muốn gào thét lên thật to.
Ra đi lần này không phải anh đã hết yêu em, chỉ là anh chọn cách yêu khác mà thôi. Anh sẽ đứng phía sau, dõi theo em. Anh chấp nhận nếu mất em mãi mãi, chỉ cầu mong em sẽ mãi hạnh phúc!
Nếu có thể hãy nghe bài "Soleda" nhé để em biết trái tim nghẹn ngào đến nhường nào!
Tạm biệt em - Tình yêu trong anh!
Theo 24h
Xin lỗi anh về tất cả Em không muốn sống mãi như vậy đâu. Em chán nản lắm rồi. Em suy nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra trong thời gian qua. Có lẽ em đã sai khi cư xử như vậy, nhưng không làm như vậy thì em sẽ không biết làm gì khác nữa. Em không cần gì cả, chỉ cần sự quan tâm nhiều...