Chưa cưới, vợ đã đòi “lương đưa đủ, tối ngủ nhà”
Người yêu tôi còn lý luận rằng gia đình nào cũng thế, chồng phải nộp lương cho vợ, thêm vào đó cô ấy nói là tôi không biết quản lý tài chính nên đưa cô ấy giữ tất là tốt nhất.
Tôi mới đi làm được 1 năm. Tôi và người yêu quen nhau 3 năm rồi. Chúng tôi định giữa tháng 10 sẽ tổ chức đám cưới. Nhưng gần gây, giữ 2 chúng tôi có xảy ra xích mích cũng chỉ vì cô ấy đòi khi 2 đứa thành vợ chồng, tôi phải “bàn giao” đủ 100% lương của tôi cho cô ấy giữ.
Tôi lý luận rằng tôi cũng cần tiền để chi tiêu những khoản như xăng xe, bạn bè và nhiều thứ khác nữa. Thì cô ấy nhất quyết không chịu. Cứ nằng nặc đòi cầm tiền khi nào tôi hết cô ấy lại đưa cho.
Người yêu tôi còn lý luận rằng gia đình nào cũng thế, chồng phải nộp lương cho vợ, thêm vào đó cô ấy nói là tôi không biết quản lý tài chính nên đưa cô ấy giữ tất là tốt nhất. Cô ấy đang làm ngân hàng nên sẽ biết quản lý tiền như thế nào. Có lần cô ấy bảo với tôi là sẽ dùng số tiền ấy để gửi tiết kiệm để lấy lãi. Chẳng hiểu cô ấy nghĩ gì nhưng được có mấy triệu một tháng mà cô ấy cứ đòi gửi thì lãi lời được mấy, mà chồng thì chẳng được tiêu.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Tôi thì tin cô ấy không có xài tiền vào việc bậy bạ như đánh đề này nọ nhưng người yêu tôi có cái tính rất dễ tin người. Cô ấy đi làm lương cũng tầm hơn chục triệu, xài cho bản thân thì ít mà cho mượn lung tung thì nhiều. Mới trước tết cho thằng con bà dì mượn mấy chục triệu để mua xe tay ga đi cua gái, mượn tiền làm ăn hay sửa nhà thì không nói làm gì nhưng cho mượn tiền để người ta để lăng xê cho bản thân thì tôi rất không ưa.
Mỗi lần nói đến chuyện sau này tiền làm ra sẽ do ai quản lý thì lại y như rằng không đồng thuận được. Quan điểm của tôi là tiền của cô ấy thì cô ấy cứ giữ lấy gửi tiết kiệm hay giúp đỡ cho bên ngoại tùy thích. Tôi sẽ làm cho cái thẻ tín dụng, chi tiêu sinh hoạt gia đình, con cái cứ rút ra mà xài cuối tháng giấy báo sẽ gửi cho tôi, lương của tôi cũng cao nên mấy khoản đó không phải lăn tăn.
Tiền còn lại tôi sẽ giữ, tích lũy rồi đầu tư cái khác. Với lại tôi nghe nhiều ông có vợ tâm sự tiền giao cho vợ là một đi không trở lại, tiêu xài cá nhân rất khó khăn, nghe hoài thành ra bị nhiễm, thấy ai cũng nói thế.
Trong công ty của tôi bây giờ cũng có một ông bị vợ giữ thẻ. Thuốc lá 3 số đi xin ng ta hút, đi chơi nhóm thì không dám đi. Lâu lâu bị mấy em đồng nghiệp nhỏ gài hàng cho trả tiền nước thì mặt đàn thối ra. Rõ khổ.(Chúng tôi biết ông ấy bị vợ giữ thẻ nên trêu ).. Mỗi lần trà dư tửu hậu thì đề tài về ông này bị vợ giữ thẻ luôn được ái mộ nhất.
Hôm qua tôi thương lượng là sẽ giao cho cô ấy 1/3 số tiền lương hàng tháng và cả tiền sinh hoạt phí hàng tháng tôi lo tất. Thế mà vẫn chưa chịu, cố ấy cư bảo sợ tôi tiêu sài hoang phí, rồi sẵn có tiền trong túi lại đi gái gú nên khoognt in tưởng đòi cầm tất.
Giờ tôi nên giải thích như thế nào cho cô ấy hiểu vấn đề. Rất mong nhận được lời khuyên từ những người có kinh nghiệm. Tôi xin cảm ơn.
Theo VNE
Âm thầm chịu đựng sự "hồi xuân"
Tôi lấy chồng từ năm hai mươi hai tuổi, đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Chồng tôi lớn hơn tôi đúng mười bảy tuổi, một khoảng chênh lệch khá lớn.
Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản yêu người nào thì cưới người đó. Tôi từ chối những người xem xem tuổi mình để lấy anh, vì tôi thích cảm giác bình yên khi ngồi bên anh và nghe anh trò chuyện. Những trải nghiệm của anh luôn cho tôi sự an tâm và niềm tin tuyệt đối. Hai mươi năm trôi qua, tôi vô cùng hạnh phúc và chưa bao giờ hối tiếc vì đã "lấy chồng già". Vậy mà thời gian gần đây tôi lại rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, rồi thấy xấu hổ với mình, với chồng.
Chồng tôi bị thần kinh tọa mấy năm nay, chữa chạy nhiều nơi nhưng chỉ bớt, rồi tái phát bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh đi lại rất khó khăn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng giảm dần, đến khi anh bệnh nặng thì dường như là ngừng hẳn. Những lúc nhìn chồng bị bệnh tật hành hạ, tôi chỉ mong sao anh vượt qua được cơn bệnh và sống vui vẻ cùng tôi trong những năm tháng còn lại, chẳng nghĩ gì đến chuyện khác. Vậy mà gần đây tôi bỗng dưng có những lúc ham muốn đến lạ kỳ.
Sáng thức dậy, buổi chiều sau khi tắm xong, buổi tối đi ngủ, những lúc xem ti vi có vài cảnh nhạy cảm... tôi lại thấy rạo rực, tôi muốn được chồng vuốt ve. Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. Chồng đang bệnh, tôi và chồng đêm nào cũng nằm cạnh nhau chỉ như hai người bạn già, để trò chuyện và chia sẻ cùng nhau những lo âu, những yêu thương. Dĩ nhiên chồng không thể làm chuyện đó với tôi.
Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. (ảnh minh họa)
Nhiều đêm tôi khó khăn lắm mới chợp mắt được, nửa đêm bỗng dưng thức dậy, nhìn qua chồng rồi lại thở dài. Nói thật, có lúc tôi ước gì mình đừng lấy chồng lớn tuổi hơn mình quá nhiều như vậy, vì nếu thế có lẽ tôi không phải khổ sở như bây giờ. Rồi ý nghĩ đó thoáng qua. Nhưng những đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được thì vẫn còn xảy đến liên tục.
Tìm hiểu trên mạng, tôi biết là mình đang ở độ tuổi hồi xuân. Sự ham muốn tình dục đó chính là một dấu hiệu tâm sinh lý bình thường của người phụ nữ vào giai đoạn này. Biết là biết thế, nhưng thực sự tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Trên mạng la liệt những tin bài viết về các quý bà hồi xuân tìm đến trai trẻ, tìm tình nhân để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân.
Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức, và tôi luôn yêu thương chồng của mình. Nhưng sự ham muốn luôn rạo rực trong tôi. Thương chồng, sợ anh buồn, tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh về chuyện này. Tôi chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình thực sự khó khăn. Thêm vào đó, vì thường xuyên thấy bức bối, khó chịu trong người nên tôi liên tục la mắng con cháu trong nhà, để rồi sau đó lại ân hận.
Hiện tại, tôi chẳng biết phải làm gì với hoàn cảnh của mình ngoài việc âm thầm chịu đựng. Mong sao giai đoạn "hồi xuân" này sẽ trôi qua thật nhanh chóng, để tôi lại được lại làm một người vợ, một người mẹ bình thường như trước đây.
Theo VNE
Đàn ông có bao giờ sợ vợ... Chắc hẳn nhiều người trong số bạn đã từng nghe thấy câu: "Đàn ông lấy vợ vì hòa bình thế giới" - đây là một trong những câu nói dối kinh điển đáng ghi vào sách kỉ lục. Thế nhưng sự thực là không ít người chồng vẫn đang tin vào câu nói đó để làm động lực cho việc mình bước chân...