Chưa cưới hỏi nhưng chị dâu đã nhiều lần gọi tôi lên dạy bảo
Một lần, hai lần tôi thấy không cần để ý, thế nhưng hết lần này đến lần khác, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Những lần gọi sang nhà ăn cơm, chị đều không quên nhắc nhở tôi phải mặc gì, để tóc tai như thế nào…
Thật nực cười, chưa cưới xin gì, nghĩa là tôi và Tuấn mới chỉ đang yêu đương nhau, 2 gia đình còn chưa gặp nhau để bàn chuyện cưới hỏi, ấy thế mà chị dâu anh đã không ít lần gọi tôi đến nhà để “ lên lớp”.
Tôi năm nay 27 tuổi, làm nhân viên văn phòng. Tuấn hơn tôi 2 tuổi, gia đình anh mở công ty riêng, thật ra anh chỉ đóng vai trò là nhân viên dưới quyền của anh trai, mọi công việc làm ăn lớn nhỏ đều do anh trai và chị dâu quản lý. Có lẽ vì ăn nên làm ra và nắm quyền kinh tế gia đình nên bố mẹ người yêu tôi cũng nể nang anh chị vài phần. Mọi việc gia đình đều thông qua ý kiến anh chị. Anh trai của anh thì nghe lời vợ, lại bận chuyện làm ăn, cứ thế chị dâu trở thành người cầm trịch trong gia đình.
Chưa cưới hỏi nhưng chị dâu đã nhiều lần gọi tôi lên dạy bảo (Ảnh minh họa)
Việc tôi và Tuấn tìm hiểu nhau ban đầu chị dâu anh không đồng ý mà mai mối cho anh một đám “khá”, có gốc gác thành phố, gia đình cũng có điều kiện. Tuy nhiên Tuấn đều không ưng và phải duyên tôi trong một lần tình cờ gặp gỡ. Dĩ nhiên, điều kiện của tôi không được gia đình anh chấp thuận: nhà nghèo, không có nhiều mối quan hệ phục vụ tốt cho công việc làm ăn của gia đình anh…
Có lẽ vì tính chất công việc và đồng nghiệp, quan điểm sống khác nhau nên tôi chưa hoà nhập được với cách sống cũng như lối “quan hệ” của gia đình anh. Công việc của họ thường diễn ra trên bàn nhậu, bất cứ vấn đề gì đều giải quyết bằng “phong bì” kha khá thay vì những món quà tinh thần nho nhỏ. Nhiều khi tôi thấy điều đó hơi thô, nhưng với họ đó là vấn đề hết sức bình thường, và tôi là đứa không biết thức thời, thiếu tinh tế, kém lanh lợi.
Bản thân tôi luôn có quan điểm việc lấy chồng chỉ cần anh ấy tốt, trân trọng và yêu thương mình là đủ. Những thứ khác chỉ là phụ và mình không nên quá để tâm và bị nó chi phối. Chuyện cũng chẳng có gì, nếu không có việc hết lần này đến lần khác “chị dâu” anh gọi tôi sang nhà dùng bữa, thông qua đó để “bảo ban” em dâu dần dần.
Một lần, hai lần tôi thấy không cần để ý, thế nhưng hết lần này đến lần khác, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Những lần gọi sang nhà ăn cơm, chị đều không quên nhắc nhở tôi phải mặc gì, để tóc tai như thế nào và tuyệt đối không được trang điểm. Váy vóc là thứ trang phục “cấm kị” không được mặc với lý do “nhà có đàn ông.”
Video đang HOT
Rồi ngay cả việc cưới xin của hai đứa. Thật sự bản thân tôi và Tuấn chưa đề cập đến việc kết hôn, vì chúng tôi muốn tiết kiệm một khoản để lo cho đám cưới chu đáo. Hơn nữa, tôi vẫn chưa thật sự sẵn sàng bước vào hôn nhân.
Tuy nhiên, “chị dâu” của anh lúc này lại đứng ra lo liệu và sắp đặt hết. Điều bất ngờ hơn nữa, bố mẹ anh cũng giao hết trọng trách cho chị, từ việc xem ngày, gặp gỡ bố mẹ tôi rồi quyết định kinh phí các khoản và vật dụng cần mua đúng theo ý chị. Nực cười hơn nữa, chị dâu còn không quên dặn rò trước. “Cưới xong 2 đứa không cần đi trăng mật, tiền đó để mà làm những việc lớn và quan trọng hơn”. Không biết chúng tôi là bù nhìn hay là gì trong đám cưới của chính mình nữa.
Uất ức nhất là hôm qua thôi, tôi được gọi sang ăn tối và sau đó là ngồi dự cuộc họp gia đình đo chị đích thân đứng ra làm chủ. “ Chị không sinh được con trai, trọng trách này giờ em phải đứng ra thay chị. Nhà này nhất định phải có cháu đích tôn nối dõi…” Đó là lời tuyên bố hùng hồn của “chị dâu” mà tôi đang phải nghe… trước mặt chồng và bố mẹ chồng tương lai.
Thiết nghĩ, nếu về sống chung dưới một mái nhà, không biết tôi còn phải phụ thuộc đến như thế nào nữa. (Ảnh minh họa)
Thiết nghĩ, nếu về sống chung dưới một mái nhà, không biết tôi còn phải phụ thuộc đến như thế nào nữa. Các thành viên trong gia đình hầu như không có tiếng nói trước bà chị dâu “chuyên quyền” này. Tôi cảm thấy không đồng tình nên có tâm sự với người yêu, tuy nhiên anh chỉ cười rồi an ủi lấy lệ, “ Chị ấy nói thế thôi chứ không xấu. Em làm vợ anh nên chỉ cần anh yêu thương em là đủ.“
Dù vẫn biết là thế, nhưng đời thuở nhà ai có chị em dâu nào đối tốt với nhau như chị em ruột thịt đâu. Nhất là khi sống chung dưới một mái nhà mấy thế hệ thì nguy cơ xảy ra mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi.
Thật sự tôi rất yêu Tuấn, nhưng tôi không đồng tình cách cư xử cũng như “khuôn phép” trong nhà anh hiện tại. Tuy nhiên tôi có thể làm gì để thay đổi đây? Không thể chia tay và mất đi người mình yêu chỉ vì lý do này. Càng không thể thay đổi cục diện khi bản thân còn chưa có danh phận chính thức trong nhà anh! Thật sự tôi cảm thấy hoang mang và thấy phía trước hôn nhân của mình là một cái gì đó rất mù mịt.
Theo T.H / Trí Thức Trẻ
Tôi nghĩ có lẽ chị đã cạch đến già rồi!
Từ sau hôm đó, chị dâu tôi không dám mon men lại gần phòng tôi nữa. Tôi cũng thử lại bằng cách để cửa phòng không khóa, nhưng chiều về không thấy mất đồ. Tôi nghĩ có lẽ chị đã cạch đến già rồi!
Tôi 24 tuổi, về làm dâu sau, lại ít hơn chị dâu 6 tuổi, nên mới về nhà chồng, tôi bị chị bắt nạt tơi bời. Đầu tiên là giao hết việc nhà, nấu cơm, giặt giũ cho tôi. Tôi đi làm đến 6 giờ tối mới về đến nhà, vậy mà chị vẫn nằm gác chân đắp mặt nạ xem ti vi chờ tôi nấu cơm. Uất ức lắm nhưng nghĩ mình dâu mới, lại phận làm em nên tôi chỉ biết im lặng làm trong một tháng.
Bố mẹ chồng tôi thì hiền lành, chị dâu chỉ cần lấy lý do chị bận cái này cái nọ, chị bị đau lưng, hoặc chị đang huấn luyện dâu mới cho bố mẹ, thế là bố mẹ chồng tôi chẳng nói gì, kệ cho chị làm chủ gia đình, kệ cho chị sai khiến tôi. Chị sai bảo chèn ép tôi, ban đầu tôi còn nghe, về sau tôi mặc kệ. Việc gì cần thì tôi làm, không cần thì thôi.
Mới về nhà chồng, tôi bị chị dâu bắt nạt tơi bời (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, điều bực bội nhất là chị dâu tôi rất thích "thó" đồ. Hồi đầu bố mẹ chồng tôi đã dặn tôi đi đâu thì khóa cửa phòng lại, lúc đó tôi nghĩ đơn giản rằng chắc bố mẹ bảo thế để tôi yên tâm rằng bố mẹ không đụng vào đồ đạc của tôi. Nên có ngày đi làm thì tôi khóa, có ngày thì không. Và rồi chỉ một tuần sau cưới, tôi đã phát hiện ra chai nước hoa và 2 cây son hàng hiệu đã biến mất, trong ngăn kéo tủ chỉ còn lại một lọ nước hoa bỏ túi và 2 cây son rẻ tiền.
Tôi biết bố mẹ chồng tôi thì chẳng lấy những cái đó làm gì. Ông bà trông nhà cả ngày nên không thể có người lạ đột nhập. Vì thế chắc chắn chỉ có chị dâu. Đúng là vài hôm sau tôi liền ngửi mùi nước hoa trên người chị, nhìn thấy màu son của mình trên môi chị. Tôi hỏi chị sao lấy nước hoa và son của tôi. Chị bảo tôi vu khống, nước hoa chị mua ngoài shop, son bạn chị cho, tôi không có chứng cứ đừng có bôi xấu chị mà tổn hại danh dự chị.
Tôi ức lắm nhưng đúng là không có chứng cứ. Có ai đánh dấu tên mình lên mỹ phẩm kia chứ. Tôi quyết định im lặng tìm cơ hội "dạy" cho chị một bài học.
Nửa tháng sau, tôi giả vờ quên khóa cửa rồi đi làm. Chiều về, tôi thấy đúng là mất một cái túi xách, một đôi giày, và cay cú hơn là chị còn lấy cả đôi hoa tai bằng vàng của tôi nữa. Tôi cứ nghĩ chị chỉ thích trộm vặt vài món đồ về dùng. Ai ngờ chị còn tham lam đến mức dám lấy cả hoa tai bằng vàng trị giá 6 triệu của tôi. Lần này tôi quyết định làm lớn chuyện.
Bữa tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi hỏi cả nhà có ai nhặt được đôi hoa tai của tôi đâu không? Nếu nhặt được thì cho tôi xin, tôi xin hậu tạ 500 ngàn đồng. Tôi nói vậy để cho chị ta có cửa mà trả tôi không xấu hổ. Bố mẹ chồng tôi sốt sắng hỏi tôi mất khi nào, mất ở đâu, có khi nào đánh rơi ngoài đường không? Giá trị bao nhiêu tiền, có đắt lắm không? Rồi mẹ chồng tôi toan đứng dậy đi tìm. Còn chị dâu thì chối luôn: " Không, chị chẳng thấy đôi hoa tai nào cả. Chắc thím đánh rơi ngoài đường rồi."
Biết chị vẫn cãi cối cãi chày nên chiều hôm sau tôi về sớm, nói với mẹ chồng tôi về kế hoạch của tôi. Bà cũng đồng ý vì biết tính con dâu cả hay để ý và tự tiện lấy đồ người khác. Khi chị dâu đi làm về (bình thường chị về sớm hơn tôi), rất ngạc nhiên vì thấy tôi ở nhà. Hỏi thì tôi bảo: " Nay em xin nghỉ làm để đi trình báo công an. Nhà mình bị trộm đột nhập, khoắng mất đôi hoa tai của em nên lúc chiều công an đến xem hiện trường."
Tôi quyết phải để chị dâu chừa thói trộm cắp vặt này (Ảnh minh họa)
Chị dâu tôi tái mét mặt mày. Rồi chị bỗng quát tôi: " Trộm gì mà trộm, bố mẹ ở nhà suốt thì làm sao mà có trộm, thím có rút đơn ngay không?" Tôi cũng nói cứng: " Em mất vàng thì phải báo công an là đúng rồi. Em tìm khắp nơi không có, mọi người trong nhà cũng không nhặt được. Cửa nẻo không bị phá khóa, họ nói có thể là người trong khu vực này, giờ chỉ cần lấy dấu vân tay là truy ra ngay ai trộm."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của chị, tôi quyết phải để chị dâu chừa thói trộm cắp vặt này. Chị dâu đi qua đi lại rồi vỗ tay nói: " À, chị nhớ ra rồi, hôm trước thím tắm xong bỏ quên trong nhà tắm, chị cất hộ. Hôm qua bận việc nên không nhớ. Đây, để chị vào tìm cho."
Tôi ra vẻ không tin, chị liền chạy vào phòng chị, tìm một hồi rồi mang đôi hoa tai ra cho tôi. Tôi cũng giả vờ ngạc nhiên nhận lấy rồi bảo sáng hôm sau tôi sẽ ra trình báo lại với công an rằng chị dâu cầm hộ mà tôi không biết và xin rút lại đơn.
Từ sau hôm đó, chị dâu tôi không dám mon men lại gần phòng tôi nữa. Tôi cũng thử lại bằng cách để cửa phòng không khóa, nhưng chiều về không thấy mất đồ. Tôi nghĩ có lẽ chị đã cạch đến già rồi!
Theo Hồng Bạch / Thời Đại
"Đúng là xấu đánh trấu ra vàng!" 5 năm qua đi, cô chuẩn bị sinh bé thứ 2, nhưng tình cảm của anh dành cho vợ con vẫn như ngày đầu, thậm chí còn gắn bó thân thiết hơn sau những năm tháng bên nhau và có các con chung. Cô còn nhớ mãi cái ngày đưa anh về ra mắt gia đình. Hôm ấy nhà cô có cỗ bàn,...