Chữa bệnh chồng vô tâm, vợ bèn đánh bạo làm liều một phen!
Chồng chị là là một người vô tâm, vô tâm đến mức ích kỷ! Kiểu người mà ai thích làm gì thì làm, anh chỉ cần lo cho bản thân mình là đủ, chẳng lo lắng gì cho ai xung quanh. Để chữa bệnh chồng vô tâm, chị bèn đánh bạo làm liều một phen!
Chồng chị là là một người vô tâm, vô tâm đến mức ích kỷ! Kiểu người mà ai thích làm gì thì làm, anh chỉ cần lo cho bản thân mình là đủ, chẳng lo lắng gì cho ai xung quanh. Tất nhiên là lúc đang yêu nhau, anh không phải là người như thế này. Anh quan tâm, chu toàn, chăm sóc cho chị hết mực. Chị cứ ngỡ, đời mình tìm được anh, lấy anh làm chồng thế là đủ và mãn nguyện lắm rồi, chẳng cần gì hơn. Vậy nhưng, khi lấy nhau về, anh thay đổi hoàn toàn tính nết và như là một con người khác. Anh ham chơi ỷ lại, lười nhác và chẳng bao giờ để ý gì xung quanh.
Việc trong nhà cũng như đối nội đối ngoại, một tay chị lo lắng chu toàn. Anh chỉ việc đi làm về, nằm dài ra ghế và xem vô tuyến. Đến giờ thì vào ăn, ăn xong anh lên mạng rồi đi ngủ. Có đôi lần chị bực mình, chị to tiếng, lằn nhằn anh mãi, anh mới đứng dậy dọn rồi hôm sau vẫn chứng nào tật ấy. Quần áo thì bừa bộn, cũng chẳng tự giặt lấy chứ đừng nói là hộ vợ việc gì một tay. Chị thấy mình như đang nuôi thêm một đứa con nhỏ to xác.
Nhắc đến con, chị nuốt nước mắt vào trong, tủi thân không lời nào tả xiết. Những ngày còn mang thai con nhỏ, chị ốm nghén, thèm ăn đủ thứ, vậy mà cứ tan ca anh lại đi đá bóng đến tối muộn mới về, chẳng mấy khi hỏi han. Vừa về, đặt lưng xuống là anh ngủ luôn, ngủ còn ngáy to như sấm, trời sập thì anh mới thức dậy cho. Việc nhà chị, may còn có bà nội giúp đỡ. Rồi chị sinh con, những ngày ở cữ, con nhỏ ốm dặt dẹo, nhiều đêm thức trắng trông con, chồng vô tư ngủ một bên mà không hay chị khóc thầm. Chị chịu đựng, nhẫn nhịn, phục lấy bản thân sao trụ được tới ngày hôm nay với người chồng vô tâm đến thế này.
Việc trong nhà cũng như đối nội đối ngoại, một tay chị lo lắng chu toàn. Anh chỉ việc đi làm về, nằm dài ra ghế và xem vô tuyến. (Ảnh minh họa)
Rồi chị quyết tâm thay đổi, phải chữa bệnh cho chồng, nếu không đời chị về sau sẽ khổ mãi! Chị bèn gọi điện cho bố mẹ ở quê, báo trước rằng mình đưa con về nhà nội mấy hôm có việc gấp, vì điện thoại chồng chị hư nên nếu chồng chị có gọi về thì nhờ bố mẹ bảo chồng là chị về nhà anh ấy. Xong xuôi, chị sắp xếp hành lí, đặt vé máy bay, cùng con du ngoạn chuyến du lịch 7 ngày ở Nha Trang và không để chồng hay biết.
Sáng hôm đó chị vẫn đi làm như bình thường, nửa buổi quay về đón con, xếp hành lí, rồi chị nhờ cô bạn thân đưa hai mẹ con ra sân bay, dặn cô ấy giấu kín việc này. Chị còn để lại cho chồng một bức thư dài gửi bao nhiêu tâm tư bấy lâu, bảo với anh rằng mẹ con chị sẽ đi đâu đó ít hôm, mong anh hãy suy nghĩ kĩ và tận hưởng những ngày mẹ con chị vắng nhà, đừng làm loạn nhà lên, đừng để ông bà hai bên lo lắng, xong xuôi chị mang theo con nhỏ ra đi.
Chị biết rõ tính chồng mình, anh sẽ không làm to chuyện này lên vì chị cũng đã nhiều lần cảnh cáo anh, nếu anh cứ mãi vô tâm, chị sẽ bỏ đi và để anh lại một mình. Nói thì nói thế thôi, nhưng anh vẫn âm thầm gọi điện về nhà bố mẹ chị, ông bà bảo với anh chị đã về nhà nội, đúng như kế hoạch chị dự đoán. Ban đầu anh định để kệ, chắc chị chỉ dám đi hai hôm rồi về, đã bao giờ chị như thế này đâu. Nhưng rồi đọc thư chị gửi, nhìn lại nhà, vợ con anh hôm qua mới đó còn chí chóe cười đùa, hôm nay đã đi mất đâu không biết. Anh thấy nhà trống vắng quá, không hiểu bao năm bản thân đã làm gì mà bây giờ vợ phải bỏ đi cùng con như thế này…
Anh lại bỏ công việc chạy về quê, anh sợ mẹ con nhỡ có việc gì, sau này anh không hối hận kịp. Ông bà nội thấy anh về thì ngạc nhiên lắm, cái thằng vô tâm này bỗng nhiên hôm nay cũng về nhà thăm cha mẹ không phải dịp ngày lễ cơ đấy! Vậy nhưng, đúng như anh dự đoán, chị chẳng dại mà về nhà anh làm gì cho bí bách thêm ra. Trở lại thành phố, anh lại đi một vòng bạn bè thân tín, nhưng chẳng có ai biết cả, anh cũng không dám hỏi to, sợ người ta biết, người ta cười nhà anh, trách anh vô tâm để vợ con đến nông nỗi này. Duy chỉ có cô bạn thân của vợ, anh chắc chắn là cô ấy biết điều gì đó và không muốn nói cho anh hay. Anh ngồi gặng hỏi mãi cô ấy cũng bảo là không biết, anh bèn muối mặt nhờ cô ấy, nếu vợ anh có liên lạc, thì nhắn dùm rằng anh đã biết lỗi rồi, mong cô ấy cùng con quay về đi…
Nói về chị, chị tất nhiên vẫn liên lạc về với cô bạn ở nhà, kèm theo hỏi dò thêm tin tức xem anh có đi tìm chị không. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nói về chị, chị tất nhiên vẫn liên lạc về với cô bạn ở nhà, kèm theo hỏi dò thêm tin tức xem anh có đi tìm chị không. Thì ra anh có đi tìm chị thật, chị tuy nhớ anh nhưng cũng hả hê lắm! Sau bao năm bó buộc, suốt ngay đầu tắt mặt tối chăm con chăm chồng, hôm nay chị mới có thời gian tận hưởng và chăm chút lại bản thân. Chị tự hứa với lòng, từ giờ mình phải thay đổi, phải lo cho bản thân hơn, không thể để ngày một lụi tàn. Người ta vô tâm, chị cũng không thể chạy theo người ta mãi. Chị chọn cách đứng lại, dành nhiều thời gian cho bản thân, cho con cái. Cái gì không gắng được, chị chọn cách chấp nhận, đời chẳng có gì hoàn hảo.
Đến Nha Trang du ngoạn, con chị cũng vui tươi hẳn ra. Nhìn con nô đùa mà chị thấy thương, tự trách mình bao năm không nghĩ đến cảm nhận của cháu. Con chị năm nay học lớp 2, thế mà từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên cháu được đi chơi xa. Công việc bận rộn, lại thêm người chồng chẳng bao giờ tâm lý, nhà chị có bao giờ đi du lịch với nhau đâu! Đến ngày thứ 6, tức là ngày mai sẽ về lại nhà, chị mới nối máy cho con gặp anh, đồng thời mở loa ngoài kết nối cuộc gọi. Sau một hồi chuông, anh mới mở máy:
- Alo, ai đấy?
Con chị bèn lanh lảnh reo lên:
- Alo, bố ạ? Bố ơi, con đây! Bố đang làm gì đấy?
Anh như tỉnh giấc ngủ, ghé sát điện thoại thì phải, giọng gấp gáp:
- Mai phải không con? Con có khỏe không? Mẹ đâu? Hai mẹ con đang ở đâu? Sao đi đâu cả tuần thế hả?
Bé nhà chị túng túng với loạt câu hỏi của bố, bèn quay lại bảo chị:
- Bố hỏi mẹ đấy, mẹ trả lời đi!
Chị bèn tắt loa ngoài, cầm điện thoại nhẹ giọng nói chuyện với chồng:
- Alo, anh à, em đây! Mẹ con em đang đi du lịch. Anh đã nghĩ kỹ như thư em để lại chưa đấy?
Giọng anh nhẹ lại, vẻ cầu khẩn:
- Em ơi, em về đi. Em đừng dọa anh, đừng đưa con đi. Anh biết lỗi rồi, anh sai rồi, em về đi!
Chị cười nhẹ, chẳng biết là anh đang nói thật hay chỉ để dụ chị về thôi, bèn đáp:
- Mai mẹ con em sẽ về. Anh nhớ dọn nhà để đón mẹ con em nhé! Về đến nhà em sẽ gọi.
Nói rồi, chị dập máy, để lại anh một mình ở đầu dây bên kia. Ngày mai về nhà, chẳng biết điều gì sẽ chờ đợi gia đình chị. Chí ít thì, chị cũng rút ra được nhiều bài học cho bản thân, và chắc là cả anh cũng vậy!
Theo Motthegioi
Chồng vô tâm vợ con bỏ đi hai ngày mà không hề hay biết
Nếu có cuộc thi những người chồng vô tâm chắc chồng tôi được nhất. Tôi mệt mỏi với người chồng này lắm rồi, nhiều khi dở khóc dở cười, cục tức cứ uất nghẹn nơi lồng ngực. Nhiều hôm nói với chồng về cái bệnh vô tâm thì anh cứ tỉnh bơ rồi gãi gãi đầu rồi nói: "Tính anh nó thế mà em".
Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc hôn nhân của mình lại có ngày đi vào ngõ cụt như thế này. Tất cả có lẽ do tôi suy nghĩ nông cạn, mù quáng rằng chỉ cần có tình yêu thì sẽ thay đổi được tất cả. Nhưng tôi nhầm, ông cha ta nói đúng: "Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời".
Ngày còn yêu chồng tôi, anh là một người khá vô tâm, anh ít quan tâm đến người yêu nhưng khi tôi chia tay thì anh không chịu, anh hứa sẽ sửa đổi. Tôi cũng vì quá yêu anh nên hi vọng sẽ khiến anh thay đổi. Anh yêu tôi từ cấp 3 cho đến hết đại học, thời gian đó chúng tôi có chia tay mấy lần, mỗi lần kéo dài khoảng thời gian là nửa năm.
Nhưng anh vẫn không chịu yêu ai, bạn bè hỏi anh tại sao như thế thì anh bảo vẫn yêu tôi. Tình yêu kiểu gì mà ngày nhắn được vài tin nhắn, rảnh thì qua đưa đi chơi không thì lại thôi. Ngày lễ thì người ta chúc ngược chúc xuôi, anh cuối ngày mới đăng cái ảnh do mình tự vẽ và nói quà đấy . Nhiều khi tôi phát điên lên được, nhưng chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào lại cứ vồ lấy nhau rồi kết hôn và có với nhau 1 mặt con.
Ngày lấy nhau về, bệnh vô tâm của chồng ngày càng nặng lên chứ không thấy dấu hiệu thuyên giảm. Nhiều khi tôi muốn đập đầu vào tường mà chết. Nhiều khi vợ ốm nghén nằm bẹp dí như con dán trên giường, chồng về không hỏi thăm câu gì lại còn bảo: "Sao em chưa nấu cơm, em về lâu rồi mà". Tôi ức quá quay vào tường khóc không thèm nói câu gì.
Thế là anh ra quán ăn, trước lúc đi còn hỏi: "Em ăn gì chưa để anh mua luôn". Trời ạ, ốm bẹp dí làm gì có cái gì mà ăn, người gì mà như vậy hả trời. Có hôm tôi hầm xương nấu hai tô phở rõ ngon, ngồi hóng chồng về để hai vợ chồng ăn cùng. Ai ngờ chồng về rõ muộn, về còn đưa thêm 1 người bạn về, vừa vào nhà chồng nói: "Có gì ăn không em, hai đứa anh đói quá chưa có gì vào bụng".
Tôi ngậm ngùi đưa hai tô phở ra cho họ ăn rồi lủi thủi về phòng. Anh ấy không thèm quan tâm vợ đã ăn chưa, lý do sao có hai tô phở để sẵn. Đêm đó tôi nhịn đói và tủi thân vô cùng, chẳng muốn nhìn thấy mặt ông chồng đó nữa.
Hôm mông 8 tháng 3 tôi nhắc khéo hôm nay mồng 8 tháng 3 đấy anh nhớ mua hoa tặng mẹ. Anh ấy đồng ý, chiều về mua bó hoa rõ to khoe vợ, tôi mừng hụt nghĩ anh tặng mình ai ngờ... anh bảo anh mua hoa tối hai vợ chồng đi tặng mẹ. Ôi thần linh ơi, vợ anh không phải là phụ nữ sao. Tối đó, tôi kêu mệt không đi, để anh đi một mình.
Nếu có cuộc thi những người chồng vô tâm chắc chồng tôi được nhất. Tôi mệt mỏi với người chồng này lắm rồi, nhiều khi dở khóc dở cười, cục tức cứ uất nghẹn nơi lồng ngực. Nhiều hôm nói với chồng về cái bệnh vô tâm thì anh cứ tỉnh bơ rồi gãi gãi đầu rồi nói: "Tính anh nó thế mà em".
Hôm đỉnh điểm gần đây là con ốm, tôi nhắn bảo anh rằng về sớm vì con đang ốm. Chồng tôi nhắn rằng: "Em mua thuốc cho con uống đi, tối anh bận đi sinh nhật thằng Sơn rồi, sau đó mọi người còn tổ chức đi hát nên anh sẽ về muộn nếu về muộn quá anh vào nhà nó ngủ luôn. Em chịu khó nhé".
Ông chồng có mấy ông bạn thân, dính lấy nhau suốt ngày nhiều khi tôi còn ghen tỵ với họ vì chồng còn quan tâm bạn hơn cả quan tâm mình. Tôi tức quá không thèm nhắn tin lại vì không còn thuốc chữa cho cái bệnh vô tâm mãn tính này nữa rồi.
Đêm con ốm sốt, gọi anh không nghe máy, tôi vừa khóc vừa thuê xe đưa con đi viện. Hôm sau nhờ mẹ qua trông cháu cho, gia đình nội thì ở xa. Tôi về nhà lấy đồ và để lại lá thư rằng tôi muốn ly hôn và hôm nay tôi về nhà mẹ ở luôn. Tôi vừa giận vừa muốn xem thái độ chồng thế nào. Ai ngờ đêm đó chông không về và cả ngày hôm sau chồng không nhắn lấy 1 tin cho tới tối muộn, tôi điên tiết và càng quyết tâm bỏ chồng.
Tôi tắt ngấm máy, hôm sau mới mở thì thấy chồng nhắn tin từ tối ngày hôm trước: "Cơ quan anh tổ chức đi về quê sếp chơi, anh vừa về lấy ít quần áo. Anh đi vài ngày anh về". Anh ta cũng không thèm hỏi con thế nào rồi, tôi ước gì mình có thể chết ngay lúc đó hoặc cho ông chồng vô tâm mấy đấm vào mặt.
Hai hôm sau ông chồng về thấy nhà vắng teo, gọi cho vợ thấy thuê bao thì mới tá hỏa đi tìm. Ắt hẳn là chưa đọc thư và cũng chẳng rõ vợ bỏ đi, đi chơi cũng không thèm nhắn tin gọi điện về và cũng không hề biết là vợ mình tắt máy.
Thấy anh ta vác mặt qua, bố mẹ tôi bảo anh ta ngồi xuống nói chuyện lúc này mới rõ vợ bỏ về nhà ngoại mấy hôm rồi. Thấy vợ đòi ly hôn thì mới trắng mắt ra ân hận xin lỗi, nhưng tôi thực sự không chịu nổi người chồng này nữa. Nhìn con mà tôi xót xa, có khi tôi sẽ ly hôn, chứ cứ sống với ông chồng vô tâm không cải tạo được thế này thì tôi cũng chào thua, không chịu được.
Theo Blogtamsu
Cô đơn trong hôn nhân với người chồng vô tâm Chông hơn minh 1 tuôi, biết kiêm tiên, đưa minh câm tiên, minh muôn xai cai gi thi xai, co le đoc đên đây ai cung nghi sương thê con kêu cai gi, nhưng không, vấn đề la ơ chô anh rât vô tâm va không tôn trọng minh. Ảnh minh họa Minh la môt cô gai không đep nhưng ưa nhin, minh...