Chưa bao giờ anh mua quà biếu bố mẹ tôi
Nhiều khi tôi thấy tủi thân vô cùng, không biết anh là người vô tâm hay anh không yêu tôi thật lòng nữa.
Tôi cảm thấy hoang mang vô độ, nhưng tình cảm tôi dành cho anh lại quá lớn, quá nhiều.
Nhớ lại cái ngày anh tán tỉnh tôi, thật là cuồng nhiệt. Anh nhiệt tình, nhắn tin, gọi điện, chăm chỉ tới nhà tôi chơi. Có nhiều lần anh hẹn tôi bận, anh cứ hẹn mãi tới gần chục lần mới được gặp tôi, vậy mà anh cũng kiên trì. Anh theo đuổi tôi, mời tôi đi uống nước, xem phim, rồi đưa tôi đi dạo phố. Lâu dần, tôi có cảm tình với anh. Cái cách nói chuyện ngu ngơ, sự vô tư của anh, chân thật của anh khiến tôi cảm nhận được, anh là người đàn ông chân thành.
Tôi quý mến anh và từ đó, tôi chịu khó đi chơi với anh hơn, cảm giác thích thú khi được gần anh. Chỉ là, tôi hơi băn khoăn, khi tán tôi, anh rất ít lãng mạn, thường là đi chơi thôi chứ không bao giờ anh tặng hoa, quà hay là cái gì đó. Không phải tôi thích tặng quà, nhưng đàn ông thời nay, tán gái hay mua hoa, mua quà cho con gái, dù là những món quà rất nhỏ hay một bó hoa thể hiện sự chân thành mà thôi. Thi thoảng gây bất ngờ cho người yêu bằng một bó hoa, chẳng phải tốt hơn sao?
Dù vậy tôi lại nghĩ, có lẽ anh không phải là người lãng mạn hay anh không tế nhị chuyện đó. Có khi tôi còn nghĩ, anh ít tán gái nên không có kinh nghiệm, như thê lại hay… Và cứ vậy, tôi mặc kệ những điều ấy vì càng ngày tôi càng có cảm tình với anh, yêu anh từ bao giờ không hay.
Nhưng mà những gì anh thể hiện thì rốt cuộc là sao? Có ai đó tư vấn giúp tôi được không, tôi đang hoang mang vô cùng… (ảnh minh họa)
Đến bây giờ thì yêu nhau đã được 1 năm rồi. Tôi đã nhận thấy, anh thực sự là người rất vô tâm. Gần như những ngày lễ tết, anh không lãng mạn như mấy gã hay tán gái. Anh có thể đưa tôi đi ăn, đi chơi nhưng anh không bao giờ mua hoa, hay quà. Nói chung, mỗi lần anh tụ tập với bạn bè là chơi tới bến, tôi gọi thì anh chỉ bảo, khi nào anh về nhà anh nhắn tin cho chứ không bao giờ buôn điện thoại trong lúc đó hay là nhắn tin qua lại. Nhiều khi tôi buồn vì nghĩ người yêu đi chơi là quên mất mình, vô tâm với mình. Nên không ít lần, tôi cãi vã với anh, tôi khóc lóc bực bội. Và những lần đó, anh lại động viên tôi, bảo là tôi hãy tin tưởng anh, chỉ là tính anh thế. Yêu tôi mà anh không sửa được tính sao, anh cứ thích như vậy sao?
Video đang HOT
Phải thú nhận một điều là, anh rất hiền lành. Anh hay ân cần với tôi, hay động viên tôi mấy chuyện lặt vặt. Nói chung, anh chưa bao giờ to tiếng với tôi hay bất cứ ai. Tôi cảm nhận được, tình cảm anh dành cho tôi là chân thành, chỉ tại cái tính anh vô tâm hoặc là ham vui. Nhiều khi tôi tặc lưỡi, chắc là do anh tính tình như vậy nên tôi mặc kệ, lại bỏ qua vì quá yêu anh mất rồi.
Phải thú nhận một điều là, anh rất hiền lành. Anh hay ân cần với tôi, hay động viên tôi mấy chuyện lặt vặt. (ảnh minh họa)
Thân làm con gái, tôi lúc nào cũng chu toàn với anh và gia đình anh. Tôi đi đâu cũng nghĩ mua quà cho anh, còn anh thì không. Anh thường không xách theo thứ gì về. Anh bảo tôi là, thích gì thì nói anh mua, nhưng tôi nào dám yêu cầu hay đòi hỏi, sợ anh lại bảo tôi ham quà. Gia đình anh, tôi mua cho cả nhà rất nhiều quà cáp, quần áo, đồ dùng, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ mau biếu bố mẹ tôi cái gì. Cháu anh, tôi cũng mua quà thường xuyên vào dịp lễ hay sinh nhật, nhưng anh không bao giờ mua cho cháu tôi một cái gì. Và anh cũng không đề cập tới.
Tôi chẳng hiểu ai thế nào hay là anh thực sự là người sống đơn giản, không nghĩ tới mấy tiểu tiết ấy? Nhiều lần vì thế mà tôi giận anh, buồn và nghĩ anh không thật tâm với mình hay anh đã thay lòng. Nghĩ lại lúc anh tán tỉnh mình nhiệt tình thế, tôi càng buồn hơn. Nhưng nếu nói về tình yêu, tôi vẫn cảm nhận anh yêu tôi chân thành và tôi tin, anh không có người con gái nào khác ngoài tôi, cái này tôi hiểu được.
Nhưng mà những gì anh thể hiện thì rốt cuộc là sao? Có ai đó tư vấn giúp tôi được không, tôi đang hoang mang vô cùng…
Theo VNE
Chỉ ước một lần chồng gọi một tiếng 'em ơi'
Vợ chồng lấy nhau đã được 2 năm, nhưng thú thực, nếu có lần nào đó anh gọi em bằng một câu tình cảm &'em ơi' thì chắc tim em đã rụng rời.
Em hơn anh 1 tuổi, đó là điều khiến chúng mình có khoảng cách ư? Em không nghĩ như vậy, vì trước đây, khi chúng ta tán tỉnh nhau, anh thường nói với em rằng: "Hơn 3-5 tuổi vẫn là đàn em". Tức là,phụ nữ dù có hơn đàn ông mấy tuổi thì vẫn phải gọi đàn ông là anh và xưng em. Cái đó thì có nề hà gì chứ, vì khi yêu nhau, người ta thường thích được nũng nịu, em thích gọi anh bằng anh, còn em là đứa con gái bé bỏng nép trong vòng tay anh.
Vì em hơn tuổi anh nên chúng mình hay trêu nhau. Bạn bè cũng hay trêu chúng mình, họ hay đùa anh: "Thế đã về đưa chị đi ăn chưa mà dám đi chơi?", hay "Đi chơi đã xin phép chị chưa?". Chị tức là em đó, vì họ luôn trêu anh &'lái má bay' mà.
Chính vì điều đó mà chúng mình cảm thấy hợp nhau hơn. Suốt ngày chúng mình đùa với nhau, vui cực là vui. Tình cảm hai đứa gắn bó, có nhiều kỉ niệm vì hai đứa rất vô tư, nhí nhảnh. Cả hai cùng cảm nhận được tình cảm dành cho nhau.
Nhưng, từ ngày anh cưới em, cuộc sống đã khác. Chúng mình ở chung nhà chồng thì mọi thứ lại càng khác. Cuộc sống vợ chồng không tự do thoải mái như khi chỉ có hai đứa. Bố mẹ anh vốn là những người gia giáo nên cái gì cũng phải giữ kẽ. Em không dám cười nói nhiều, không dám trêu anh và anh cũng vậy, lúc nào cũng giữ ý với em, còn tỏ ra là người chồng gia trưởng, khó chịu với em.
Giá như anh có thể một lần ngọt ngào gọi &'em ơi, xuống ăn cơm; em ơi lấy cho anh lọ sữa tắm; em ơi có đói không?'. (ảnh minh họa)
Anh chưa bao giờ nói một lời ngọt ngào. Những gì anh hứa trước đây, anh đều không làm. Anh bảo, sau này về, nếu như em mệt, anh sẽ chủ động rửa bát cho em. Bây giờ thì không có chuyện đó nhé. Em ốm mấy anh cũng cứ mặc em, anh không động tay vào sau bữa ăn, ngồi vắt chân lên ghế vì anh sợ bố mẹ anh thấy thế, họ sẽ nghĩ là em bắt nạt anh. Tuy nhiên, đó chỉ là cái lý của anh mà thôi.
Còn em, em vẫn chịu khó, vẫn làm việc hùng hục, vẫn cố gắng giữ khoảng cách với gia đình anh và làm một cô con dâu đảm, ngoan ngoãn. Mọi sợ thích của em bị khép lại vì em đã là gái có chồng. Những gì anh nói, hứa sẽ cho em đi chơi, du lịch khi hai đứa chưa có con cũng không còn nữa. Anh bây giờ chỉ nghĩ đến những bữa cơm với gia đình mình, còn em là người nấu, trổ tài để anh mát mặt với bố mẹ mà thôi. Em cảm thấy chán nản.
Có một điều, từ ngày lấy nhau, anh đã quên mất. Anh chưa từng gọi em một tiếng &'em ơi' như trước đây. Anh luôn tục gọi tên em: &'H ơi', thậm chí là hất hàm ra hiệu, hay &'này, êu, ê...' để gọi em. Em là vợ anh, là người chứ không phải là cái gì đó để anh ra ám hiệu hoặc là gật lắc, ê a. Em cũng không thích anh gọi em bằng tên như thế, nghe xa vời. Bạn bè tới nhà anh còn hay trêu &'chị ơi lấy cho anh cái này, cái kia'. Cái đó cũng tùy lúc thôi anh ạ, em thấy bực bội trong người vì sau mỗi lần trêu như thế là cả nhà lại phá lên cười.
Giá như anh có thể một lần ngọt ngào gọi &'em ơi, xuống ăn cơm; em ơi lấy cho anh lọ sữa tắm; em ơi có đói không?'. Hay anh có thể quan tâm em mà gọi điện &'em ơi, về ăn cơm, em ơi đi làm mệt không' thì em vui biết mấy. Nhưng chẳng có. Anh chỉ nhấc điện thoại lên và một câu cụt lủn: &' Về chưa, mấy giờ về?' hay &'đang làm gì đấy, có đói không?' Nếu vợ chồng mà cứ mãi như vậy thì khoảng cách giữa chúng mình ngày một xa anh ạ.
Em mệt mỏi lắm rồi, thật sự muốn được nép vào vòng tay anh, được anh vỗ về an ủi và gọi tiếng &'em ơi' thật ngọt ngào, tình cảm. (ảnh minh họa)
Cái thời ngọt ngào khi yêu nhau đâu rồi anh? Cái thời anh lúc nào cũng ân cần, quan tâm, lo lắng cho em đâu rồi anh? Em thật sự không muốn tiếp tục cuộc sống gò bó như thế này. Hay là chúng mình ra ngoài sống riêng. Em đâu phải là đứa không biết điều, đâu phải người không có tình cảm với người xung quanh, nhưng em cũng cần có không gian riêng, cần lấy lại tình cảm vợ chồng như ngày nào. Em muốn chúng mình là một gia đình theo đúng nghĩa, để em được thỏa sức chơi đùa với anh, được trêu ghẹo anh mỗi lúc, mỗi tối chứ không phải sống trong một cái khuôn phép sáo rỗng như thế này.
Em mệt mỏi lắm rồi, thật sự muốn được nép vào vòng tay anh, được anh vỗ về an ủi và gọi tiếng &'em ơi' thật ngọt ngào, tình cảm. Sao anh không hiểu cho em? Sao anh lại trở nên như thế, anh sợ gì, sợ ai, hay anh sống quá mẫu mực với gia đình mình mà thờ ơ với vợ?
Em chỉ ước một lần được anh gọi những câu ngọt ngào, được anh mua cho đồ đẹp mặc, được anh hỏi em thích ăn gì để anh nấu. Em ước anh tranh rửa bát với em khi em mệt, em cũng ước anh nhìn em cười âu yếm mỗi khi em buồn và hiền từ ôm em khi em cảm thấy chán nản. Hãy vực em dậy, hãy để em cảm nhận được, anh còn yêu em nhiều lắm. Nếu không, em thật sự không sống nổi đâu anh...
Theo VNE
Chán nản vì cả ngày chồng không nói 1 câu Anh ấy quá lạnh lùng, vô tâm khiến em tủi thân vô cùng. Cả ngày anh ấy không nói với vợ một câu. Chị Thanh Bình thân mến! Em có một tâm sự rất mong được sự chia sẻ của chị. Em là một phụ nữ đã có chồng và 2 con. Vợ chồng em đến được với nhau cũng phải trải qua...