Chữ viết của má
Má tôi ít chữ. Nghe nói hồi nhỏ má chỉ được học đến khoảng lớp ba hay lớp bốn bây giờ. Má nói, hồi đó nhà nghèo, má là chị hai nên phải cáng đáng mọi việc, lớn một chút thì lấy chồng, biết được “a bờ cờ” là tốt lắm rồi.
ảnh minh họa
Má ít chữ nhưng tính nhẩm rất giỏi. Có thời gian nhà tôi mua bán trứng vịt, má sắm sẵn một cái máy tính, lúc nào cũng mang theo, nhưng khi tính toán thường chẳng dùng đến máy, chỉ lẩm nhẩm chút là xong, có chênh lệch cũng chỉ một hai ngàn, không đáng kể. Nhiều lần tôi theo má đi chợ, thấy má mua bán gì cũng “tính rợ” rất nhanh.
Má tính nhanh nhưng chữ viết thì… hơi tệ. Ngoằn ngoèo, nét chữ không thẳng thớm mà run run như “cua bò sáng trăng” (hồi xưa cô giáo tôi hay chê mấy bạn viết chữ xấu như vậy). Đã vậy, má còn viết sai lỗi chính tả loạn lên. Có lẽ đó là hậu quả của những ngày thơ ấu không được đi học, đội thúng rau theo bà ngoại đi bán khắp chợ Lớn, Quy Nhơn.
Năm 2001, lúc tôi mới “chập chững” vào Sài Gòn học đại học, mỗi lần má gửi bánh tráng vô cho tôi đều kèm theo một mảnh giấy nhỏ. Chữ má ngoằn ngoèo trên mảnh giấy học trò “Nga con rán học nhang con, ở ngoài này có má lo, nhớ giữ gìn sức khỏe”. Có lần má viết bằng cây chân nhang chấm vào lọ mực “nga con, má gửi 2 ràn bánh tráng mì con thích, rán ăn nhan con, có chai dầu má gửi đau bụng thì lấy tha, có hũ lớ lúc nào con đói lấy ăn uống nước…”. Tất cả những mảnh giấy đó tôi đều giữ gìn như những vật quý giá. Bốn năm đại học của tôi, lần nào má tôi gửi đồ cũng đều gửi kèm những mảnh giấy nhỏ ghi chi chít chữ như vậy. Không hàng ngũ, không ngay ngắn, không đẹp nhưng tôi quý những mảnh giấy đó như “bảo bối”. Những lúc buồn chán và nhớ nhà tôi thường lấy những mảnh giấy đó của má ra đọc, như để được tiếp thêm sức mạnh. Thư của má chỉ có như vậy nhưng lần nào đọc tôi cũng khóc.
Tôi ra trường, lấy chồng, có thai đứa con đầu. Má nghe tôi ói và xanh xao quá nên gửi theo xe đò vào mấy thang thuố.c Bắc. Cũng giống như những năm tôi học đại học, má không quên gửi kèm mảnh giấy nhỏ với những con chữ ngoằn ngoèo “”thuố.c này 2 than con sắc uống mỗi lần vậy 5 ngằn còn 1 ngằn”. Cầm mảnh giấy với mấy chữ của má trên tay, nước mắt tôi chảy dài. Thương má một đời lam lũ, khó nhọc để cho tôi có được ngày hôm nay.
Video đang HOT
Lúc gần sinh con, tôi lại về nhà với má. Trong buồng của má, bốn bức tường loang lổ đầy những chữ của má, viết bằng bút lông. Chỗ này là “mùng 6 bôn ga”, “Nga gửi thuố.c bổ cho má 19 âm lịch”, “chít ngừa ơ rô ngày 28″ (cháu tôi ở nhà tên là Euro); chỗ khác má lại viết đầy những số điện thoại của tất cả anh chị em tôi “bé út 09057095..”, “cu quan 0914063…”; có chỗ má lại viết “xạ lúa giống ngày 25 âm”, “trả tiề.n máy nước 4 ngọc ngày mùng 3…”.
Người ta thường bảo “nét chữ tính người”, nhìn nét chữ có thể đoán được phần nào tính tình người đó, phóng khoáng, keo kiệt, kỹ tính hay xuề xòa… Đố ai nhìn nét chữ của má tôi mà đoán được tính má tôi thế nào. Chữ má không yếu, không mạnh, không cao, không thấp nhưng má là người sống rộng rãi với bà con lối xóm, không hề kỹ tính so đo, má rất mạnh mẽ ở nhiều hoàn cảnh và má cũng yếu đuối với nhiều tình huống.
Giờ đây, nhiều người từng khen chữ tôi đẹp, mạnh mẽ, phóng khoáng, nhìn giống nét chữ con trai… Bao giờ nghe những lời khen ấy tôi cũng nhớ đến nét chữ ngoằn ngoèo cùng những mảnh giấy má đã gửi cho tôi suốt bốn năm đại học. Tôi có được những chữ viết bây giờ là sự đán.h đổi rất nhiều những mảnh giấy và con chữ ngoằn ngoèo của má.
Theo VNE
Nhà vợ quá nghèo, vừa kết hôn tôi đã hối hận
Tất cả từ bố mẹ, ông nội và cô em gái của tôi đều hài lòng về Linh. Tuy nhiên khi biết Linh là cô gái xuất thân từ nông thôn, gia đình cơ bản đều làm nông thì những ánh mắt ái ngại bắt đầu xuất hiện.
Tôi dân Hà Nội chính gốc. Bố mẹ đều là công chức đã nghỉ hưu. Cách đây vài năm, qua bạn bè giới thiệu tôi đã làm quen với Linh - là vợ tôi bây giờ. Dù là cô gái xuất thân từ vùng quê nghèo Phú Thọ, nhưng Linh là cô gái khá ưa nhìn, tính cách hiền hoà, dịu dàng. Rồi khi tình yêu chín muồi, tôi đã dẫn Linh về ra mắt bố mẹ.
Kết hôn chưa đầy ba tháng, tôi dần thấy hối hận vì nhà vợ cứ liên tục gọi điện "viện trợ" tiề.n.
Tất cả từ bố mẹ, ông nội và cô em gái của tôi đều hài lòng về Linh. Tuy nhiên khi biết Linh là cô gái xuất thân từ nông thôn, gia đình cơ bản đều làm nông thì những ánh mắt ái ngại bắt đầu xuất hiện.
"Linh là cô gái tốt mọi mặt, nhưng hoàn cảnh gia đình phải xem lại con ạ. Linh là con gái đầu. Là chị cả của bầy em đến 6 người. Chưa gì mà nó đã kể năm mấy vụ lúa dù làm quần quật cả ngày mà chẳng đủ ăn đấy thôi" - mẹ tôi suốt ngày rót vào tai tôi những lời kêu ca như vậy hòng để tôi suy nghĩ lại khi chưa quá muộn.
Thuyết phục mãi chẳng xong, bố tôi cuối cùng cũng nản và tuyên bố: "Vậy kệ mày. Mày yêu mày cứ lấy. Sau sướng khổ gì mày chịu".
Rồi đám cưới của tôi và Linh cũng được tổ chức. Dù không hài lòng, có phần bất mãn nhưng bố mẹ tôi vẫn đứng ra lo chu toàn từ A-Z cho tiệc cưới được đàng hoàng, tươm tất. Tiệc cưới diễn ra ở một trong những khách sạn có tiếng ở Thủ đô, rồi dàn xe đưa rước dâu khá hoành tráng... Tất nhiên, tất cả mọi khoản cho đám cưới, nhà trai đều bỏ ra. Thậm chí tôi còn dấm dúi bố mẹ đưa thêm tiề.n cho Linh để cô ấy lo trang trải vài thứ cho bên nhà gái.
Cuộc sống sau khi kết hôn nói chung tạm ổn. Linh là cô gái khéo léo, biết cách thu xếp việc nhà, chợ búa cơm nước nên gần như cô ấy không để mếch lòng bố mẹ chồng bao giờ. Nhưng rồi lần lượt chuyện này hết chuyện khác xảy ra khiến tôi dần mất kiên nhẫn, chán nản.
Đầu tiên là việc em trai Linh chuẩn bị thi đại học. Đích thân bố mẹ cô ấy gọi cho tôi, ra chỉ thị "nhờ" tôi lo giúp mọi khoản cho cậu ấy. Rồi còn dặn dò, nếu cậu em vợ đỗ được đại học, vợ chồng tôi với điều kiện kinh tế khá giả hơn hãy lo cho cậu ấy từ chỗ ở, đến chi phí sinh hoạt trong suốt 4 năm sinh viên.
Chưa hết, gần 10 ngày nay bố mẹ vợ liên tục gọi điện bảo muốn sửa lại ngôi nhà đang ở. Mang tiếng là sửa nhưng nghe qua cũng hiểu hai cụ gần như muốn xây mới lại căn nhà với lý do các em của Linh lớn của rồi, chỗ ở cần thoáng hơn. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc là tiề.n các cụ không có lấy một cắc, sao có thể mở miệng bảo vợ chồng tôi cho mượn. Người ta có thể thiếu ít nhiều nên mới mượn, đằng này theo như tôi hiểu là bố mẹ vợ muốn tôi cho mượn 100% tiề.n sửa nhà.
Nhìn lại ông nội tôi, cụ tuy đã già nhưng tôi chưa một lần nào chứng kiến cụ đòi hỏi bố mẹ tôi phải chu cấp, phải lo cho cụ cái này hay mua cho cụ cái kia. Thậm chí cụ còn giúp đỡ bố mẹ, giúp đỡ tôi rất nhiều. Như chiếc xe ô tô mà tôi đang sử dụng, có đến nửa số tiề.n là ông cho tôi.
Tất nhiên còn thêm nhiều chuyện vặt vãnh khác liên quan đến nhà bố mẹ vợ và các em vợ tôi nữa và chuyện nào cũng liên quan đến vấn đề tiề.n bạc. Nói tóm lại, gia đình vợ tôi luôn luôn cần sự giúp đỡ về tiề.n bạc. Chẳng phải tôi ki bo, tôi chặt chẽ hay quá khó khăn nhưng làm sao mà không thể nghĩ, thôi không đau đầu, chán nhà vợ mình khi từ lúc cưới đến giờ, cứ có cuộc gọi đến nào của nhà vợ cũng đều một lý do: Xin tiề.n.
Trước khi cưới, bạn bè tôi đã bảo: Đừng xe.m thườn.g đồng tiề.n, đừng đề cao hay lý tưởng hoá tình yêu. Chỉ cần giữa vợ chồng gặp khúc mắc về chuyện tiề.n nong cũng là mồi lửa có thể thiêu đốt cuộc sống hôn nhân bất cứ lúc nào. Ngẫm lại giờ tôi lại thấy đúng. Và tôi thừa nhận tôi đang hối tiếc vì đã phớt lờ những lời khuyên can của gia đình và dần thấy hối hận với cuộc hôn nhân này.
Theo VNE
Tại sao nhà nghèo anh lại ăn chơi như vậy Thật không ngờ, anh nói nhà anh ở thành phố nhưng lại ở huyện, vùng xa nhất của thành phố đó. Khu đường nhà anh đang làm, cũ kĩ và bụi bẩn, lại gồ ghề khó đi. Ngày yêu nhau, anh nói anh ở tỉnh nhưng lại là thành phố lớn. Thiết nghĩ thời nay, người ở một thành phố lớn như thế,...