Chủ nhật về đi nhé, em sẽ trả lương cho anh
Chị nhìn lên cuốn lịch trên tường và bắt đầu nhẩm tính. Chị tiến lại, lật dở từng trang một rồi mỉm cười. Chị khoanh một dấu đỏ hình trái tim lên ngày chủ nhật. Sau đó, chị vui vẻ đi dọn dẹp lại nhà cửa, công việc thường ngày mà chị vẫn làm, như một thói quen, mà không đúng, như một niềm vui bởi chị đâu còn mối bận tâm nào khác ngoài việc chăm sóc chồng và tổ ấm nhỏ bé này.
Từ đầu tuần tới giờ, hôm nào chị cũng mua hoa cắm, chị ăn mặc diện hơn dù vẫn chỉ là những bộ đồ ở nhà. Thậm chí, chị còn xức ít nước hoa… Chị yêu đời hơn hẳn. Chị không biết anh có nhận ra điều đó không nhưng chị đoán anh sẽ cảm thấy thích thú với sự thay đổi này.
Chị bày biện lại mâm cơm cho tươm tất, rồi chị chỉnh mấy nhành hoa hồng trên bàn khách sao cho có dáng đẹp nhất. Chị nghe thấy tiếng xe máy, tiếng lịch kịch mở cổng, chị hớn hở ra mở cổng vì chị biết anh đã về. Chị ngước mắt nhìn đồng hồ, hôm nay, anh về sớm hơn mọi lần.
- “Anh về rồi!”
Anh bước vào nhà, anh không quên kéo chị lại, thơm lên trán chị một nụ hôn. Anh vẫn làm thế, từ ngày anh chị cưới nhau đến giờ, mỗi sáng anh đi làm, mỗi tối anh tan sở, anh đều đặn hôn lên trán vợ. Nhưng, nụ hôn của những ngày đầu thì da diết và nồng nàn, còn bây giờ, nó nhạt thếch, nhanh và hờ hững. Chị có cảm giác, anh làm mọi thứ như một công thức, một nghĩa vụ, giống như kiểu, muốn vào nhà người ta phải tra khóa vào ổ. Nhưng chị vẫn vui, vì dù sao, trách nhiệm cũng còn hơn là không có.
Chị mong đợi anh sẽ phát hiện ra mùi nước hoa quyến rũ trên cơ thể chị, nhưng anh đi nhanh vào nhà, thở một cái dài thườn thượt. Có vẻ như, anh không có thời gian để nhận biết bất cứ sự khác biệt nào trong ngồi nhà này, bộ quần áo mới mà chị mặc, mùi nước hoa trên cơ thể chị hay lọ hoa hồng màu phấn như anh thích… Tất cả đều không nằm trong tầm mắt và sự chú ý của anh.
Chị hơi thất vọng nhưng rồi nhanh chóng dồn sự quan tâm vào anh. Anh mệt mỏi vất chiếc cặp lên ghế rồi nằm vật ra… Chị tiến lại gần anh…
- “Anh sao thế? Công việc có gì không ổn hả anh?”
- “Uhm, dự án lần này quan trọng, anh chưa tìm ra hướng giải quyết, cảm thấy đau dầu quá”
Anh kéo chị lại gần, để chị dựa vào vai anh, anh ngồi lặng đi như thế, chị thấy vui vì anh cần có hơi ấm của mình.
- “Em có mùi hương thơm mới…”
Video đang HOT
Nét mặt chị hớn hở khi anh đã nhận ra sự khác biệt… Chị hào hứng:
- “Vâng, em muốn dành cho anh những điều tuyệt vời nhất. Mà chủ nhật này, anh ở nhà với em nhé”
Anh ngồi dậy, mở chiếc điện thoại ra xem:
- “Thứ 6 anh đi công tác rồi, cũng chưa biết có về kịp chủ nhật không, mà nếu có, cũng về khá muộn. Có việc gì thế em? Để sang tuần được không?”
Chị buồn, cúi mặt xuống:
- “Không có việc gì cả, anh vào tắm rửa rồi ăn cơm đi”
Anh chị đã lấy nhau gần 5 năm. Chị sống trong một căn nhà nhỏ xinh, sạch sẽ vì chị chẳng có việc gì làm ngoại trừ lau cho thật sáng bóng những món đồ trong nhà. Từ ngày lấy anh, chị nghỉ làm vì công việc của anh quá bận. Chị sợ nếu cả hai người cùng bị cuốn vào công việc sẽ không có ai giữ lửa tình yêu thêm nữa. Thế nên chị ở nhà, vui với việc học bếp núc, với việc trang trí những ngôi nhà… và chờ chồng.
Có đôi khi, chị cũng mong có một đứa con để mà bận rộn thêm một chút. Thế nhưng vì công việc, anh muốn chị chờ thêm chút nữa… Chị không muốn tạo áp lực cho chồng, nên chị chấp nhận. Chờ đợi trở thành một thói quen trong cuộc sống của chị.
Ngày thứ 7, anh vẫn chưa về nhà sau chuyến công tác ngắn ngày. Chị điện thoại cho anh…
- “Mai anh về sớm nhé”
- “Anh chưa chắc, công việc nhiều quá, anh sợ…”
- “Ngày hôm đó làm việc, anh được khoảng bao nhiêu tiền?”
- “Em hỏi thế là sao?”
- “Anh về với em, em sẽ trả lương ngày hôm đó cho anh. Anh về nhé”.
Anh cảm thấy khó hiểu vì cách nói chuyện này của vợ, anh muốn gặng hỏi thêm nhưng công việc chất đống buộc anh tắt điện thoại. Cứ để đấy, cho ngày mai… Anh biết tính chị, dù chị có giận, chỉ cần nhìn thấy anh, chị sẽ hết buồn thôi.
Ngày chủ nhật… 8h30 tối…
Anh gập tập hồ sơ lại, ngả người ra chiếc ghế đầy khoan khoái. Cuối cùng thì cũng xong… Anh nhẹ nhõm cả người. Nhưng rồi anh sực nhớ ra cuộc hẹn với chị vào hôm nay…
Anh điện thoại cho chị, nhưng đầu dây bên kia chỉ là âm thanh mặc định lạnh lùng. Chị tắt máy. Chưa bao giờ chị làm thế. Anh chưa bao giờ rơi vào cái cảm giác bất an đến như vậy. Từ trước tới nay, bất cứ khi nào anh cần, chỉ sau vài thao tác bấm máy, anh sẽ nghe thấy giọng chị: “Em đây”. Nhưng hôm nay thì không… Phải chăng là, chị giận anh thực sự!
Anh phóng xe như điên để về nhà, nơi có một cuộc hẹn cần anh, nơi vợ anh đang đợi. Anh muốn dừng lại một cửa hàng để mua tặng chị một bó hoa, nhưng anh muốn về thật nhanh bên vợ.
Cánh cổng sắt khóa chặt, trong nhà không hề có ánh điện, cũng chẳng có tiếng hát ngân nga như mọi khi anh tan làm… Sự im lặng đáng sợ quá!
Anh bước vào nhà, trên bàn, một bữa tiệc được chị bày biện thật lãng mạn… Nhưng không có chị ở đó.Trên bàn, chị để cho anh 2 phong bì: Một tờ đơn ly hôn và một phong bì tiền cùng lá thứ:
“Số tiền này là lương em trả để anh dành cho em ngày chủ nhật. Em không biết nó có đủ hay không? Xem ra, nó ít hơn so với khoản anh kiếm được từ bên ngoài. Vì thế mà anh đã không về… Em không còn đủ kiên nhẫn để trả cho những đợi chờ… Xin lỗi anh”
Anh nhìn lên tường, tờ lịch đỏ chị vẽ hình trái tim, hôm nay, là kỉ niệm 5 năm ngày cưới…
Theo Guu
Chia tay đâu phải chỉ có buồn khổ
Người trẻ, mấy ai không mắc sai lầm, điều quan trọng là từ đó ta có thể đứng dậy và làm lại sau những vấp ngã. Thời gian qua đi, đó sẽ là những bài học và những kinh nghiệm vô giá giúp ta trưởng thành hơn. Trong tình yêu cũng vậy, một cuộc tình qua đi không có nghĩa là cánh của yêu thương đã đóng lại với ta mà từ đó, ta có cơ hội để mở cánh của của riêng mình. Đó là hạnh phúc thực sự mà ta mong đợi.
Chia tay, đâu phải chỉ có buồn khổ
Cứ cho rằng sáng nay, khi thức giấc, cảm giác trong bạn thật khó chịu. Cơ thể tràn đầy sức sống đã mất hoàn toàn năng lượng, bạn thấy người bải hoải chẳng buồn nhấc tay chân, trên đầu bạn chỉ toàn mây đen còn trái tim thì cứ nghĩ đến người ấy lại nhói lên đau đớn. Não bạn đang tua chậm lại đoạn phim tối hôm qua, khi hai người nói lời chia tay, khi người ấy đứng dậy bước đi, và bạn bắt đầu khóc. Đừng xua đuổi cảm giác ấy. Hãy chấp nhận, bởi nó là lẽ thường: "Tôi đang buộc phải thay đổi một thói quen dễ chịu mà thôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn".
Song đừng nằm dài ở nhà thổn thức mãi cho những điều đã qua. Nếu cuộc tình ấy buộc phải ra đi, thì có nghĩa là luôn có lý do của nó. Đừng nuối tiếc. Hãy nghĩ đến những khó chịu bạn đã đối mặt, và sẽ phải đối mặt nếu chọn quay đầu lại, bạn vừa bước ra khỏi chúng cơ mà, tại sao không tiến thêm bước nữa đi tìm hạnh phúc mới?
Đầu tiên hãy lật chăn ra như con sâu chui ra khỏi vỏ kén, ngồi dậy vươn vai, mở cửa sổ đón ánh nắng mặt trời và hít thật sâu không khí một ngày mới. Dù trong lòng bạn không vui, hãy thử nở nụ cười. Khoa học đã chứng minh rằng nụ cười có thể cải thiện tâm trạng đấy!
Giờ bạn sẽ đi tắm, ngắm nhìn cơ thể mình để biết được cô gái thanh xuân trong bạn vẫn đang tươi tắn, xinh đẹp đến mức nào, bất kể ai đó có đang làm trái tim cô ấy tổn thương. Cô ấy còn rất nhiều cơ hội với hạnh phúc mới.
Hãy trang điểm nhẹ nhàng, chọn một chiếc váy hoa xinh xắn rồi xuống phố. Bạn có thể sẽ khựng lại một chút khi nhận ra rằng sáng nay không còn ai đón đưa, nhưng có sao, bạn vẫn có bạn bè, hãy gọi cho họ rủ đi uống cà phê, hoặc đi mua sắm một mình. Sự tươi tắn đáng yêu của bạn là vì bạn, cho bạn, cho tất cả những người xung quanh chứ không phải cho một người bạn từng nghĩ là đặc biệt.
Nếu lúc nào đó trong câu chuyện với bạn bè, có điều gợi nhắc bạn về "tình cũ", hãy loại ngay điều đó khỏi tâm trí, đừng bắt đầu điệp khúc "ngày xưa anh ấy cũng từng..." với người đối diện. Bạn có thể không nhận ra, nhưng bạn nói về người cũ nhiều hơn bạn tưởng đấy. Điều đó không có lợi cho bạn, chỉ làm con tim khốn khổ khó quên hơn mà thôi. Hãy tự đặt ra cho mình một quy tắc: Không nói, không nhớ về những điều đã cũ. Ít ra là cho đến khi bạn tin chắc mình đã hoàn toàn không còn cảm giác bị tổn thương.
Sau tất cả những đau khổ ban đầu, bạn sẽ nhận ra rằng mình đã có một khoảng thời gian vô ích. Lúc này, bạn hoàn toàn tự do và tha hồ lên kế hoạch cũng như hoàn thành những dự định, đam mê mà trước đó, vì quá bận yêu, bạn không thể làm được. Hãy đổi mới mình có thể bằng một phong cách, vẻ bề ngoài cuốn hút hơn. Bạn có thể ghi danh vào lớp học khiêu vũ latin hay tìm hiểu thêm một chút về nghệ thuật cắm hoa, nấu nướng để trở nên nữ tính hơn. Đây là một khoảng thời gian hoàn thiện bản thân tốt nhất dành cho bạn. Và bạn sẽ cảm thấy và ý thức được rằng mình là ai, mình cần gì và xứng đáng được những gì...
Hãy để những đổ vỡ trong tình yêu trở thành bước đệm tạo động lực cho những bước đi trên bước đường thay đổi của bạn. Tới một lúc nào đó, con tim bạn sẽ bất ngờ lỗi nhịp và tình yêu thực sự, hoàn thiện sẽ đến với bạn.
Theo VNE
Chủ nhật về nhé, em sẽ trả lương cho anh! Xem ra, nó ít hơn so với khoản anh kiếm được từ bên ngoài. Vì thế mà anh đã không về... Em không còn đủ kiên nhẫn để trả cho những đợi chờ... Chị nhìn lên cuốn lịch trên tường và bắt đầu nhẩm tính. Chị tiến lại, lật dở từng trang một rồi mỉm cười. Chị khoanh một dấu đỏ hình trái...