Chợt nhớ
Tự nhiên sao em thấy buồn buồn. Buồn vu vơ, buồn thơ thẩn gì đâu không. Có lẽ vì ký ức quay về chăng? Thỉnh thoảng vẫn hay nhớ về ngày xưa, vẫn còn cảm thấy xót xa trong lòng.
Còn nợ một người một lời xin lỗi. Còn nợ một người một lời cám ơn. Còn nợ một người những buồn vui của quá khứ. “Nợ duyên” – hai chữ cứ quẩn quanh lấy nhau anh à! Nợ anh thì nhiều mà duyên phận với anh thì không có. Đôi lúc em nhớ về ngày xưa, đôi khi em vô tình đặt chân lại một nơi nào đó có hình bóng anh hoặc thỉnh thoảng em nhớ về anh… và… em lặng người từ lúc nào không biết. Không hẳn là em cảm thấy yếu lòng (trong em mọi thứ đã đóng băng từ lâu rồi) chỉ là vì em thấy sợ sự khắc nghiệt của thời gian. Thời gian lấy đi nhiều thứ quá. Lấy mất nụ cười lần đầu nhìn thấy nhau, lấy mất những gì tốt đẹp dành cho nhau. Bước một đoạn đường thật dài… nhìn lại sau lưng mình cũng chỉ là khoảng trống. Có những thứ mất đi rồi thì không bao giờ tìm lại được, mà cho dù có muốn tìm lại thì người ta cũng không có can đảm để tìm về nhau. Cuộc sống là vậy, biết là vậy, không hề muốn như vậy nhưng vẫn phải làm như thế, phải không anh?
Em chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Dĩ nhiên thời gian sẽ làm phôi pha nhiều thứ trong đó có cả tình cảm con người dành cho nhau nhưng đến lúc này thì em vẫn phải thừa nhận : còn nặng lòng vì anh lắm, anh à! Mà có lẽ nói chính xác hơn là còn nặng lòng về anh của quá khứ thôi. Hiện tại không anh – tương lai có lẽ cũng không anh nên dĩ nhiên tình cảm này em chỉ xin dành cho ngày trước. Trước đây em từng nghĩ là phải quên hết nhưng bây giờ em nhận ra rằng tại sao mình phải lãng quên, kỷ niệm là do chính mình tạo ra mà phải không anh? Hạnh phúc của con người là yêu và được yêu vậy thì cớ gì phải trốn chạy cảm xúc của mình. Còn đó hình bóng của anh, còn đó hoài niệm về anh để lâu lâu chợt nhớ còn hơn là em để lòng mình khô cằn, lạnh giá. Em là vậy. Nhiều khi đơn giản đến bất ngờ và thương anh là một trong những điều đơn giản đó.
Đường đời này còn dài và rộng lắm, không ai biết được ngày mai mình sẽ ra sao. Sau này bên anh và em có thể sẽ là những hình bóng khác nhưng khoảnh khắc bước chân vào lòng nhau thì vẫn không thể xóa nhòa. Thỉnh thoảng khi nhớ lại chắc mình có thể khẽ nở nụ cười hay rơi vài giọt nước mắt đấy anh à! Xa anh – bắt đầu cuộc sống đúng nghĩa một mình đã giúp em nhận ra được nhiều thứ lắm. Với em mọi thứ bây giờ đều có giá trị của nó. Ngay cả thời khắc dứt tay nhau ra cũng có ý nghĩa trong đời, một khi đã nhìn nhận vấn đề theo một khía cạnh tốt đẹp thì em thấy mọi chuyện thật sự rất nhẹ nhàng. Biết không anh, cũng đã lâu lắm rồi em không còn khóc vì anh nữa, em nghĩ là mình chỉ dành cho anh những nụ cười thôi. Thế nhưng em lại không cần anh biết là em vẫn cười khi nghĩ về anh. Em cũng chẳng cần quan tâm là với anh bây giờ em là gì, em cũng chẳng muốn để ý là anh nghĩ gì về em nữa… Với em, chỉ cần tự mình biết giá trị của chính mình là được.
Mở mắt ra là một ngày mới đến, em vẫn là em vẹn nguyên một suy nghĩ về anh. Cho dù cuộc sống đẩy đưa anh thay đổi như thế nào thì trong em hình ảnh của anh ở ngày xưa-ngày mà em trót mang thương nhớ vẫn còn y như thế. Cứ nghĩ là em dại khờ nếu anh muốn, cứ cười nhạo em ngây thơ nếu anh thích, cứ giả vờ thương hại em nếu anh thấy em ngớ ngẩn… Tất cả với em chẳng là gì hết. Em không quan tâm bởi vì chỉ có duy nhất “anh của ngày xưa” mới có khả năng làm em trùng bước… Anh à, em lại đang cười khi em nhớ về anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những ngày không anh
Ngày anh bỏ rơi em là ngày em biết mình mất anh thật rồi. Em ngốc quá phải không anh? Ba năm không phả là thời gian quá ngắn để mình có thể hiểu được nhau nhưng thật tình em không biết tại sao anh có thể lừa dối em một cách phũ phàng như vây?
Khi em biết được anh đang giấu em sống bên một người con gái khác, anh không giải thích cũng không nói một lời để rồi trong những đêm một mình trong căn phòng em lại cất lên tiếng khóc không thành lời . Em đã giải thoát cho mình bằng việc đến nói chuyện với người con gái ấy nhưng em không thể ngờ rằng anh lại buông những lời nói cay đắng đến vậy. Mình chia tay nhau mà không nói một lời cũng đúng thôi vì anh và em đến với nhau quá bất ngờ.
Hằng đêm khi nhớ đến anh, em lại thấy sống mũi cay nước mắt, cứ lăn dài thầm trách em yêu nhầm người. Ngày hôm qua, anh gọi cho em, anh xin lỗi để rồi mong em tha thứ nhưng anh có biết được những nỗi đau mà em từng gánh chịu? Em đã từ bỏ đứa con của mình, từ bỏ gia đình để giờ đây quay lại với đầy nỗi đắng cay, tủi nhục mà em đã phải chịu anh biết không? Anh chưa từng nghĩ đến em dù chỉ một chút. Em cũng có lòng kiêu hãnh của em và ở bên anh, thực sự em chưa bao giờ có hạnh phúc. Tạm biệt anh -quá khứ một thời đau thương
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Ngủ ngoan ký ức 4 tháng 15 ngày không anh, trời trong xanh và rất nhiều nắng. Thật ra, tình cảm anh dành cho em không còn như trước từ rất lâu rồi chứ không phải chỉ 4 tháng 15 ngày phải không anh? Lật lại nhật kí, nó diễn ra muộn nhất cũng là trước ngày 24/11/2009. Vậy là gần nửa năm phải không anh? Với...