Chợt nhận ra…
Gã giám đốc hât hàm nhìn Linh: “Cô định bỏ tôi để đến với thằng này? Đừng có mơ. Cô nghĩ nó châp nhân loại con gái vì tiền mà đánh đổi cả danh dự, thể xác như cô ư?”…
Linh làm thư kí cho một công ty khá lớn và phát đạt. Cô nhanh chóng lọt vào mắt xanh của “anh” giám đốc già vì cái vẻ ngoài như người mẫu. Thực ra với trình độ và ngoại hình của cô, Linh chẳng sợ không bám trụ lại được ở thành phố. Nhưng vốn xuất thân trong một gia đình nông thôn nghèo, đông anh em, khó khăn từ bé, giờ đây có được một công việc ổn định, Linh muốn nhanh chóng giàu lên để được tận hưởng một cuộc sống của tầng lớp thượng lưu. Mà muốn làm giàu khi thân cô thế cô không hề đơn giản. Vậy là Linh đã chọn cách nhanh chóng hơn và có vẻ cũng dễ dàng hơn: cặp với anh giám đốc.
Linh sống khá thực dụng. Tuổi thơ túng thiếu tiền bạc, ba mẹ cãi nhau như cơm bữa đã trở thành nỗi ám ảnh quá lớn trong cô. Ngay từ khi đặt chân lên đất Thủ đô theo học cô đã quyết bằng mọi giá phải thật giàu có. Ý thức được ngoại hình và tài ăn nói của mình, Linh nhận lời làm bồ nhí của giám đốc một cách nhanh chóng. Giám đốc của Linh là người đã có gia đình, hơn cô khá nhiều tuổi. Linh đã tự nhủ với lòng mình: “Có tiền rồi sẽ yêu nhau hết. Không tiền thì chẳng làm được gì”.
Cả công ty đều biết chuyện. Có những cái nhìn e dè, sợ sệt vì họ sợ nếu làm phật lòng cô, họ sẽ không được thăng tiến trong công việc. Cũng có những người nhìn cô đầy khinh bỉ. Nhưng mặc kệ, đạp lên tất cả mà sống là quan điểm của Linh. Linh sống tự tại như vậy, cái mà Linh cho đi được đánh đổi bằng một căn hộ tiện nghi, một chiếc xe đắt tiền và những món đồ trang sức. Linh hài lòng nếu không muốn nói là mãn nguyện với những gì mình có được. Chưa bao giờ Linh trăn trở về cái mà người ta gọi là tình yêu.
Cho tới một ngày Linh gặp Tuấn – chàng kĩ sư xây dựng đầy nam tính và dạn dày sương gió. Vì công việc Linh phải gặp gỡ, tiếp xúc với anh rất nhiều lần. Sau những lần nói chuyện, Linh trở về nhà với tâm trạng lâng lâng và thổn thức nhớ. Cô chỉ mong tới ngày mai để lại được gặp anh chàng có chiếc răng khểnh. Tới một lúc nào đó, Linh nhận ra rằng, trái tim cô đang đập những nhịp đập của tình yêu. Điều mà cô chưa từng bao giờ nghĩ tới.
Video đang HOT
Tuấn dường như cũng có cảm tình với cô. Sau những cử chỉ yêu thương, ánh mắt trìu mến, Linh nhận được ra rằng anh cũng yêu cô. Thứ tình yêu đó lớn dần cùng với nỗi lo sợ trong Linh. Cô sẽ đối mặt với Tuấn như thế nào khi anh biết cô đã vì tiền mà bất chấp tất cả. Cô có xứng đáng với anh không? Và rồi liệu Tuấn có chấp nhận Linh? Tất cả còn như một mớ tơ vò cuốn lấy cô. Cuối cùng Linh quyết định chấm dứt mối quan hệ với ông giám đốc.
Linh hiểu ra rằng cái mà cô thực sự cần là tình yêu chứ không phải là những thứ phù phiếm cô từng đánh đổi bằng mọi giá… (Ảnh minh họa)
Sau khi nhận được lời đề nghị dừng lại, hắn chỉ cười khẩy không nói năng gì. Cô làm thế không phải hi vọng rằng Tuấn sẽ chấp nhận cô, mà đơn giản, giờ đây cô muốn sống với tình yêu thật của chính mình. Cô không muốn phải gồng mình lên làm một con búp bê xinh xắn cho người ta thỏa sức điều khiển. Cô yêu Tuấn thật lòng và dù anh có không chấp nhận cô đi chăng nữa, cô cũng không hối hận. Linh hiểu ra rằng cái mà cô thực sự cần là tình yêu chứ không phải là những thứ phù phiếm mà trước kia cô từng đánh đổi bằng mọi giá.
Gã giám đốc tìm tới tận nơi Tuấn làm việc. Linh cũng có ở đó: “Cô định bỏ tôi để đến với thằng này phải không? Đừng có nằm mơ. Nó sẽ chẳng bao giờ thèm yêu cái loại con gái vì tiền mà đánh đổi cả danh dự và thể xác như cô đâu”.
Rồi hắn quay sang nhìn Tuấn đầy khinh bỉ: “Mày không định ăn của thừa đấy chứ? Mà yêu em Linh tốn kém lắm, mày có đủ tiền không, thằng kĩ sư quèn?”.
Linh bật khóc. Cô lao đi để tránh cái nhìn hoặc là thương hại hoặc là khinh thường của Tuấn. Cô đã định chính mình nói lên cho anh biết tất cả. Nói cho anh biết tình cảm của cô và nói cho anh cái sự thật mà cô muốn giấu. Nhưng cuối cùng anh lại biết trong một trường hợp tệ hại như thế này.
Tối đó, Linh nhắn cho Tuấn một dòng tin: “Anh là người đầu tiên khiến em thay đổi suy nghĩ về cái điều mà em thực sự cần trong cuộc sống. Anh đã thay đổi cuộc đời em. Em biết mình không xứng đáng nhưng em vẫn muốn nói với anh một lời: Em yêu anh!”.
Điện thoại rung lên báo tin nhắn đên: “Cảm ơn em đã dành tình cảm cho anh. Anh xin lỗi vì không thể bên em. Chúc em hạnh phúc!”.
Linh trào nước mắt chấp nhận sự thực rằng cô sẽ chẳng thể nào có anh bên mình. Linh viết một tờ đơn thôi việc, cô sẽ rời xa nơi này để quên đi mọi chuyện với một trái tim lần đầu biết yêu và biết nỗi đau của tình yêu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Điều đáng tiếc...
Em ơi! Hôm nay anh thiệt buồn lắm, sự mệt mỏi của thể xác là quá nhỏ nhoi so với sự tổn thương của tâm hồn. Mình đến với nhau rồi yêu nhau không bằng sự bồng bột của tuổi trẻ, với anh là bằng cả tâm hồn, sự ngọt ngào của một tình yêu chín chắn.
Chưa bao giờ anh nghiêm túc trong chuyện tình cảm như lần này, phần vì anh quá yêu em, phần vì trong anh, em là một cô gái tuyệt vời nhất và anh luôn hãnh diện vì điều ấy. Thật là sai lầm nếu nói em là người không chua đáo... vậy thì sao? Tại sao yêu nhau lại làm cho nhau phải buồn? Có thể những câu nói vô tình (em biết chắc điều đó) của anh đã khiến em buồn. Nhưng đã ít nhất hơn một lần anh nói cùng em: "nếu có chuyện gì thì cả hai sẽ cùng nói ra, cùng phân tích để sửa sai" và em đã đồng ý như thế. Và tới giờ anh cũng chưa biết rõ ràng điều gì đã khiến em buồn? Mới chỉ tối qua, cả hai vẫn ngọt ngào, vui vẻ bên nhau... Để rồi hôm nay, chỉ từ một lời trách nhẹ từ anh, em đã nói ra điều mà anh hoàn toàn ngỡ ngàng. "Em không thích anh nói như thế" hay "Anh nói thế làm em buồn đó" tại thời điểm anh nói hoặc một lúc nào khác thì anh tin rằng mình sẽ càng hiểu và yêu nhau hơn. (anh đâu phải là kẻ ngang ngược) T ơi! em cố giành thời gian, hãy là anh một phút, một phút thôi, nhất định em sẽ hiểu anh hơn đó. Trong lúc anh mệt mỏi thì hơn bao giờ hết anh lại càng muốn được em quan tâm, chia sẻ. Anh nào đâu đòi hỏi cần em phải ở bên cạnh chăm sóc, nào đâu cần em phải bỏ bê công việc để lo lắng. Anh đơn giản lắm và điều anh muốn lại càng đơn giản hơn, có thể chỉ là một sms, một cuộc điện thoại và để làm điều đó có mất bao nhiêu thời gian/công sức đâu? Anh trân trọng hành động đó nhưng cũng không hề đòi hỏi điều đó.
Giá như em hôm nay em quan tâm anh một chút, giá như em đừng off phone, giá như em đừng bỏ mặc anh như thế... yêu nhau có ai hờ hững, có ai lại bỏ mặc nhau như thế bao giờ? Anh đang buồn lắm, chưa bao giờ buồn như thế. Anh hiểu tình cảm có thể thay đổi theo thời gian, nếu có cũng đừng quên cho anh biết, anh sẽ không khiến em khó xử đâu. Anh chờ tin em đó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh chỉ coi tôi là em gái! Giờ đây tôi rất buồn,tôi không biết phải làm sao nữa, tôi đang rơi vào vực thẳm, các bạn hãy giúp tôi đưa ra quyết định đúng đắn. Anh đến với tôi lúc đó,tôi không biết gì nhiều về anh, chỉ nghe nói anh là một người tốt, con nhà tử tế, có học, vì vậy tôi rất mến anh. Tôi không hề...