Chồng “yếu”, vợ bị hàng xóm đề nghị: “Để anh giúp cho”
Người hàng xóm đối diện rất hay viện cớ để sang nhà những lúc chồng cô vắng nhà. Mỗi lần nhắc khéo chồng về thái độ của ông hàng xóm thì lại bị chồng gạt đi: “Anh Khánh chứ ai mà em phải ngại.”
Từ ngày về làm vợ Tuấn, Mai biết Tuấn chơi khá thân với người hàng xóm tên Khang. Thi thoảng anh này vẫn qua ngồi nhậu với chồng cô, hoặc thi thoảng mấy ông gần nhà lại rủ nhau lập hội nước chè tán phét. Vì là hàng xóm ngày nào cũng đập mặt nhau nên Mai vẫn chào hỏi thưa gửi theo lệ thường. Nhưng gần đây cô thấy cách cư xử của anh hàng xóm bỗng nhiên thay đổi. Cô phát hiện Khang rất hay để ý mình, cứ thấy cô là anh ta kiếm cớ lại gần nói chuyện rồi tiện thể động tay động chân khiến cô không khỏi chột dạ. Sau đó, để tránh mặt Khang, mỗi khi ra ngoài Mai lại ngó trước ngó sau để khỏi phải đụng mặt ông hàng xóm có máu &’35′. Không hiểu có phải việc Mai hay nhớn nhác ngó xung quanh mỗi khi gặp Khang làm Khang tưởng bở cô có ý gì với anh ta hay không, nhưng với sự nhạy cảm của người phụ nữ cô biết anh ta nghĩ gì, cô thấy sợ những lúc tối muộn khi chồng đi vắng.
Có lần cô thấy Khang còn đang ngồi với chồng mình mà lát sau lúc đang lúi húi trong bếp Mai giật thót người khi anh ta lù lù đứng sau lưng cô, cười nham nhở, còn anh chồng quý hóa thì không biết biến đi đâu. Cô nhướn mày lên định hỏi thì anh ta đã mau miệng: “bác Chương gọi chồng em sang nhờ gì ấy. Mà Mai này, anh thấy Tuấn kêu là hơi bị “yếu khoản kia” nhờ anh tìm giúp mấy phương thuốc “tráng dương”.
“Anh nói thật, uống mấy thứ đó thì cũng có tác dụng, nhưng phải chờ đợi lâu lắm. Mà anh biết phụ nữ mà thiếu khoản đó là trong người bứt rứt, mặt mày không tươi tỉnh… Em thấy cần thì anh giúp cho. Em đừng ngại, mình đi nhà nghỉ, em bịt mặt kín vào là không ai nhận ra đâu…”. Nghe xong Mai trợn mắt, há miệng, may lúc đó đầu óc cô còn linh hoạt, vội lùi xa rồi nói: “Anh có cần em gọi chị nhà anh sang để chị ấy nghe những lời anh vừa nói với em không?”, nghe cô dọa, Khang ngay lập tức thu nụ cười lại liếc cô một cái rồi nhanh chóng cất bước về nhà.
Video đang HOT
Từ hôm đó Mai luôn tránh ngồi nói chuyện với chồng chị hàng xóm khi chỉ có một mình. Thế nhưng lâu lâu anh ta lại viện cớ vợ đi vắng, sang xin bữa cơm. Ngồi với Tuấn mà ánh mắt lại cứ liếc sang Mai. Tuấn chồng Mai thì có thói quen ăn cơm rất nhanh, ăn xong ra ngay sân ngồi hóng mát để vợ ngồi với ông hàng xóm mà không biết vợ mình ngồi ăn mà nuốt không trôi nổi. Cô đứng dậy ra sân trách khéo chồng thì anh lại bảo: “Anh Khánh chứ ai đâu mà em ngại, anh ăn nhanh quen rồi, ăn xong chả ra đây ngồi cho mát thì ở trong đó làm gì cho nóng.” Mai tức lắm những đành chịu, vì cô cũng không biết mở lời với Tuấn như thế nào để chồng hiểu. Không lẽ nói: “Anh không thấy hàng xóm nhà mình đang có ý đồ xấu với vợ anh hay sao mà còn tạo điều kiện cho họ lấn tới”!
Đã mấy lần cô định sang gặp vợ Khang để nói chuyện nhưng cô sợ, không biết chị ấy có hiểu cho mình không hay lại quắc mắt lên: “không có lửa sao có khói”, chồng tôi như vậy biết đâu lại chả vì cô đong đưa…
Cứ cái tình hình này, cô đến stress mất thôi. Có lẽ phải chơi bài liều, đã mấy lần Mai định quăng vào mặt anh ta câu: “Anh nói năng cho đàng hoàng, muốn gặp chồng em thì phiền anh điện thoại trước, chồng em có nhà thì hãy qua, còn không anh có thể mời chồng em ra ngoài giao lưu bia bọt gì đó em không cấm. Mong anh tự trọng với lời nói và hành động của mình, đừng để em phải nói chuyện này đến tai vợ anh, ầm ĩ lên mất tình hàng xóm.” Cũng chả thấy ai ngố như chồng cô, không đâu lại đem chuyện trong phòng ngủ đi kể với ông hàng xóm để giờ đây cô phải khổ sở đối phó như thế này!
Theo VNE
Âm thầm chịu đựng sự "hồi xuân"
Tôi lấy chồng từ năm hai mươi hai tuổi, đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Chồng tôi lớn hơn tôi đúng mười bảy tuổi, một khoảng chênh lệch khá lớn.
Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản yêu người nào thì cưới người đó. Tôi từ chối những người xem xem tuổi mình để lấy anh, vì tôi thích cảm giác bình yên khi ngồi bên anh và nghe anh trò chuyện. Những trải nghiệm của anh luôn cho tôi sự an tâm và niềm tin tuyệt đối. Hai mươi năm trôi qua, tôi vô cùng hạnh phúc và chưa bao giờ hối tiếc vì đã "lấy chồng già". Vậy mà thời gian gần đây tôi lại rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, rồi thấy xấu hổ với mình, với chồng.
Chồng tôi bị thần kinh tọa mấy năm nay, chữa chạy nhiều nơi nhưng chỉ bớt, rồi tái phát bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh đi lại rất khó khăn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng giảm dần, đến khi anh bệnh nặng thì dường như là ngừng hẳn. Những lúc nhìn chồng bị bệnh tật hành hạ, tôi chỉ mong sao anh vượt qua được cơn bệnh và sống vui vẻ cùng tôi trong những năm tháng còn lại, chẳng nghĩ gì đến chuyện khác. Vậy mà gần đây tôi bỗng dưng có những lúc ham muốn đến lạ kỳ.
Sáng thức dậy, buổi chiều sau khi tắm xong, buổi tối đi ngủ, những lúc xem ti vi có vài cảnh nhạy cảm... tôi lại thấy rạo rực, tôi muốn được chồng vuốt ve. Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. Chồng đang bệnh, tôi và chồng đêm nào cũng nằm cạnh nhau chỉ như hai người bạn già, để trò chuyện và chia sẻ cùng nhau những lo âu, những yêu thương. Dĩ nhiên chồng không thể làm chuyện đó với tôi.
Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. (ảnh minh họa)
Nhiều đêm tôi khó khăn lắm mới chợp mắt được, nửa đêm bỗng dưng thức dậy, nhìn qua chồng rồi lại thở dài. Nói thật, có lúc tôi ước gì mình đừng lấy chồng lớn tuổi hơn mình quá nhiều như vậy, vì nếu thế có lẽ tôi không phải khổ sở như bây giờ. Rồi ý nghĩ đó thoáng qua. Nhưng những đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được thì vẫn còn xảy đến liên tục.
Tìm hiểu trên mạng, tôi biết là mình đang ở độ tuổi hồi xuân. Sự ham muốn tình dục đó chính là một dấu hiệu tâm sinh lý bình thường của người phụ nữ vào giai đoạn này. Biết là biết thế, nhưng thực sự tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Trên mạng la liệt những tin bài viết về các quý bà hồi xuân tìm đến trai trẻ, tìm tình nhân để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân.
Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức, và tôi luôn yêu thương chồng của mình. Nhưng sự ham muốn luôn rạo rực trong tôi. Thương chồng, sợ anh buồn, tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh về chuyện này. Tôi chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình thực sự khó khăn. Thêm vào đó, vì thường xuyên thấy bức bối, khó chịu trong người nên tôi liên tục la mắng con cháu trong nhà, để rồi sau đó lại ân hận.
Hiện tại, tôi chẳng biết phải làm gì với hoàn cảnh của mình ngoài việc âm thầm chịu đựng. Mong sao giai đoạn "hồi xuân" này sẽ trôi qua thật nhanh chóng, để tôi lại được lại làm một người vợ, một người mẹ bình thường như trước đây.
Theo VNE
Đàn ông có bao giờ sợ vợ... Chắc hẳn nhiều người trong số bạn đã từng nghe thấy câu: "Đàn ông lấy vợ vì hòa bình thế giới" - đây là một trong những câu nói dối kinh điển đáng ghi vào sách kỉ lục. Thế nhưng sự thực là không ít người chồng vẫn đang tin vào câu nói đó để làm động lực cho việc mình bước chân...