Chồng yếu sinh lý, em có nên ly hôn?
Em năm nay 30 tuổi, vợ chồng em lấy nhau được 6 năm, có 1 con trai. 1 năm gần đây, hai vợ chồng em xảy ra nhiều mâu thuẫn.
ảnh minh họa
Anh là người chồng vô tâm quá mức, không bao giờ quan tâm đến em và con. Anh đi tối ngày mặc dù công việc của anh chỉ phải làm giờ hành chính. Tiền sinh hoạt chung của gia đình nhỏ cũng một tay em lo liệu, con ốm anh cũng chẳng hỏi han, để mặc hai mẹ con đưa nhau đi viện.
Chưa một lần anh biết mua tặng vợ món quà gì dù là nhỏ nhất. Sự thiếu quan tâm khiến em rất tủi thân và dần dần mất đi cảm giác gần gũi với chồng.
Chuyện chăn gối thì cả tháng vợ chồng mới sinh hoạt một lần vì chồng em yếu, chưa đầy 3 phút anh đã “phất cờ đầu hàng”. Anh luôn tìm cách trốn tránh đòi hỏi của vợ. Khi thì anh kêu mệt, lúc thì anh vờ uống rượu say, hoặc thường xuyên hẹn bạn bè đi chơi về thật khuya.
Do bức bối trong người nên em sinh ra cáu bẳn. Ở độ tuổi của mình, em vẫn còn nhiều ham muốn. Sống với người chồng nhạt nhẽo thế này thực sự em chán đến tận cổ. Em có nên ly hôn để tìm hạnh phúc mới?
Video đang HOT
Theo Phunusuckhoe
Tiếc làm gì, kẻ phụ tình!
Có người khuyên tôi làm lớn chuyện, tố cáo chồng dan díu với tình nhân để anh ta mất hết thể diện nhưng tôi chỉ biết cười thầm và nghĩ, chẳng để làm gì.
Hầu hết với bạn bè, khi nghe tin chồng tôi có tình nhân và đề nghị tôi làm đơn ly hôn, thì họ đều khuyên tôi phải đi đánh ghen, làm lớn chuyện. Tôi im lặng, không nói gì. Chỉ biết cười mỉm. Bởi tôi biết rõ nhất tâm trạng tôi khi đó, ngay cả chút năng lượng để tồn tại còn không có huống gì đi đánh ghen được với ai. Có lẽ, vì nỗi đau quá lớn nên trái tim tôi đã bị bóp nghẹt, lý trí chưa kịp định hình cần phải làm gì lúc này. Vậy nên, những ngày đó tôi chỉ biết nằm yên trong phòng, mệt quá thì ngủ.
Ảnh minh họa.
...
Tôi và chồng đã từng có một tình yêu rất đẹp. Anh là hàng xóm nhà tôi, để ý đế tôi từ khi tôi 16 tuổi. Ngày đó, anh hay qua nhà và thỉnh thoảng kèm tôi học bài. Tình cảm nảy nở, tôi nhận lời yêu anh khi tôi chính thức vào đại học.
Nhà anh nghèo, nhưng chưa khi nào tôi cảm thấy buồn vì điều đó, chỉ cần anh thương tôi là đủ. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in những ngày hè nóng bức, anh đạp xe cả chục km để sang trường đón tôi, do trường hai đứa học cách khá xa nhau. Ngồi sau xe anh, lúc nào anh cũng nói: "Sau này anh giàu có, sẽ mua cho em cái này, cái kia. Không để em thiệt thòi như giờ". Tôi khi đó thì chỉ cười mãn nguyện.
Rồi chúng tôi ra trường, cả hai đều xin được việc làm ổn định nên cha mẹ hai bên cũng thúc giục chuyện cưới xin. 5 năm sau thì tôi đã có 2 bé, trai, gái đầy đủ cho anh. Cuộc sống gia đình dù khó khăn nhiều nhưng chưa khi nào tôi than vãn lấy một câu.
Hai vợ chồng cùng làm công chức nhà nước, đồng lương ít ỏi cùng các khoản chi tiêu cho con cái ngày một tăng, khiến áp lực tài chính đè nặng lên vai tôi. Phần vì không muốn con cái thua bạn bè, phần vì muốn chồng bớt áp lực nên tôi quyết định, xin nghỉ việc nhà nước và đi kinh doanh.
Thời gian đầu, tôi mở bán quần áo online. Tôi học theo các mẫu mới ở Hàn Quốc, sau đó, nhờ một chị thợ may gần nhà, may theo mẫu mới và đăng trên facebook bán hàng. Cách đây 3 năm, việc bán hàng trên facebook còn ít cạnh tranh, cộng với việc biết cách chạy quảng cáo nên tôi có nhiều đơn hàng và cũng thu lại được lợi nhuận khá lớn. Kinh doanh online ổn, tôi mở hẳn một xưởng may nhỏ, nhận thêm các mẫu đang dẫn đầu xu hướng cho nhiều shop thời trang. Có lẽ, cuộc đời nên suôn sẻ với tôi như thế.
...
Vậy mà, sau 3 năm lao vào buôn bán, một ngày đẹp trời, chồng tôi bảo hãy ly hôn và anh ta không còn tình yêu với tôi nữa. Lý do vì không đồng cảm, không thể cùng chia sẻ những quan điểm, sở thích như xưa. Anh cũng thừa nhận anh đang có tình cảm với người khác và họ đã quyết định đến với nhau. Vì vậy, cuộc hôn nhân của chúng tôi cần dừng lại. Hai đứa con, tôi được quyền quyết định, nuôi 1 hoặc hai là tùy và anh không có ý kiến.
Tôi bị sốc toàn tập. Như lúc đầu tôi kể, tôi không làm được bất cứ việc gì. Khóc bao nhiêu cũng không đủ. Công việc ở xưởng may, đơn hàng tôi đều phải gạt sang một bên và nhờ nhỏ em gái phụ giúp. Sau 1 tháng biết tin chồng muốn ly hôn thì tôi bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm.
Sau đó, tôi phải tìm đến bác sĩ tâm lý và sống chung với thuốc. Bác sĩ khuyên tôi nên đối diện với sự thật, chồng tôi không còn tình yêu với tôi nữa. Anh ấy nhất quyết đòi chia tay như vậy thì tôi không nên hi vọng. Vả lại, theo lời tư vấn, đàn ông có hai loại, lăng nhăng và ngoại tình. Người đàn ông lăng nhăng thì họ có thể "ngoài vợ, ngoài chồng" một chút rồi quay về với vợ. Nhưng còn với đàn ông ngoại tình, thì họ đã hết yêu vợ, chuyển qua yêu cô nhân tình và hôn nhân rất khó cứu vãn.
...
Tôi không biết có đúng thực tế đàn ông chia làm hai loại vậy không, hay chỉ là "chiêu" của bác sĩ tâm lý để tôi chấp nhận thực tế. Nhưng sau khi nghe lời tư vấn đó, tôi thấy tim mình nhẹ nhõm hơn. Có lẽ nên là như vậy, phải chấp nhận sự thật thay vì cố chấp, chìm đắm vào nỗi đau.
Có thể vì tôi quá ham mê kinh doanh, buôn bán mà đã để lạc mất vòng tay anh cho một người khác. Hoặc cũng có thể, vì chồng tôi ham mê cái lạ mà về bỏ bê vợ con... Mọi thứ đều có thể.
Nếu cứ chìm đắm vào quá khứ để tự lấy dao đâm thêm vào tim gan mình thì có đáng? Tôi còn hai đứa con và chúng cần có một bà mẹ mạnh mẽ vượt qua. Chợt nhớ, câu hỏi của ai đó, bạn thuộc típ người phụ nữ nào, hạnh phúc hay mạnh mẽ. Đến giờ thì tôi đã trả lời được, tôi sẽ là cả hai, đủ mạnh mẽ để đứng dậy đi tìm hạnh phúc.
Theo Báo Phụ Nữ
Tôi có ác cảm với mẹ chồng tương lai Tôi thương anh vì không nhận được tình yêu của mẹ, càng thương anh lại càng có cảm giác thù ghét mẹ của anh. Tôi và anh quen nhau được gần một năm, dự định năm sau kết hôn nhưng tôi vẫn còn khá băn khoăn không biết đối mặt với mẹ của anh như thế nào. Bố mẹ anh ly hôn từ...