Chồng xúc phạm tôi trước mặt các con
Con tôi đang tuổi bắt chước nên thấy bố chỉ tay vào mặt mắng mẹ, cháu cũng làm theo, khiến tôi rất khổ tâm.
Tôi năm nay 27 tuổi, chồng tôi 30 tuổi. Tôi quen và lấy anh qua sự mai mối của một người hàng xóm. Lúc đó tôi đang yêu một người làm cùng cơ quan, chúng tôi chuẩn bị đám cưới nhưng vì xảy ra một số bất đồng và tính tự ái mà tôi đã chia tay. Chồng tôi lúc đó cũng giống tôi, yêu và chuẩn bị cưới người con gái khác nhưng sau này, lý do mà anh nói với tôi là do không còn yêu nên khó có thể sống chung. Tôi đã không quan tâm nhiều và cũng không dành nhiều tình cảm cho anh.
Chồng tôi là người vui tính, biết quan tâm và rất được lòng mọi người, nhất là những người trong gia đình tôi. Từ khi quen đến cưới chỉ trong vòng một năm. Thời gian quá ngắn để hiểu về một con người. Mọi người cùng cơ quan và những người biết quá khứ của anh luôn ngăn cản tôi. Họ nói tôi hãy suy nghĩ cho kỹ vì trước khi quen vì anh từng có quá khứ không tốt như trai gái, cờ bạc và nhậu nhẹt rất nhiều. Lúc đó, tôi không hề suy nghĩ về những điều người ta nói vì tôi đang ngập tràn hạnh phúc. Khi yêu, đôi lần anh cũng có những cư xử và hành động thiếu tôn trọng tôi, hay giận hờn vô cớ nhưng tôi không nghĩ là quan trọng. Tôi nghĩ sau này cưới nhau rồi anh sẽ thay đổi.
Rồi chúng tôi cưới nhau, gia đình anh rất tốt. Tôi hạnh phúc vì có được nhà chồng như vậy. Nhà anh rất giàu, sống lại thương con cháu. Thời gian đầu cưới nhau, anh cũng tỏ ra thương yêu và chiều vợ. Mọi chuyện tưởng chừng như hạnh phúc đã đến, bù đắp cho tôi thời gian trước tôi luôn đau khổ khi yêu người cũ. Khi tôi lấy chồng, cũng là lúc người yêu cũ của tôi nhận ra anh đã đánh mất tôi, anh nhận ra nên biết quý trọng tôi hơn. Anh vẫn hay gọi điện và nhắn tin nhưng lúc đó tôi cũng rất rõ ràng và nói chuyện với anh như bạn bè. Anh là người nhẹ nhàng và chững chạc hơn chồng tôi nên đôi khi, tôi cũng buồn chồng và tâm sự với anh.
Chồng tôi biết được, anh rất giận nhưng tôi đã xin lỗi và nói với anh rằng tôi không làm gì có lỗi. Từ đó, tôi không còn liên lạc với người cũ nữa nên tôi nghĩ anh sẽ quên đi mọi chuyện. Vậy mà sống với nhau hơn 3 năm, có với nhau một cháu trai hơn 2 tuổi nhưng anh vẫn luôn nghĩ tới chuyện đó. Anh hay bắt tôi nghỉ việc vì anh sợ tôi đi làm gặp người yêu cũ. Khi đi nhậu về, anh hay dùng lời lẽ xúc phạm tôi. Mỗi khi hai vợ chồng tôi đi đâu mà lỡ gặp lại người yêu cũ của tôi là tối hôm đó tôi bị xúc phạm. Tôi nghĩ ai cũng có quá khứ nhưng tôi không ngoại tình khi đã có chồng mà tại sao anh cứ lấy quá khứ của tôi ra nhiếc mắng. Khi anh lấy tôi, anh đã quen rất nhiều người con gái không ra gì nhưng chưa bao giờ tôi đem quá khứ anh ra để nói. Sự việc không chỉ như vậy là xong, anh đi nhậu về hay điện thoại cho người yêu cũ trước mặt tôi. Tôi buồn nhưng cố gắng chịu đựng.
Khi tôi có thai, tôi nghĩ anh sẽ thay đổi vì con nhưng không. Thời gian có bầu, tôi còn buồn hơn nữa. Anh thường xuyên đi nhậu nhẹt, hay gọi điện cho người yêu cũ, không phải một người mà rất nhiều người, người mới, người cũ đều có. Lúc đó, tôi nghĩ chỉ vì anh còn nhớ chuyện trước nên vậy chứ không hề biết anh bồ bịch bên ngoài. Thời gian đó, anh chẳng quan tâm gì tôi và lại hay gặng hỏi, nghi ngờ tôi có thai với người khác. Nhiều vợ chồng cãi nhau vì chuyện anh đi chơi nhiều, để tôi bụng bầu ở nhà rủ mấy đứa cắt tóc đi nhậu và hát karaoke tới khuya, tới sáng. Thậm chí khi nói, anh còn động tay chân với tôi không thương tiếc. Tôi nghĩ lúc đó nếu tôi bị hư thai, tôi sẽ ly dị ngay và hận anh cả đời. Sau mỗi lần đánh vợ, anh đều tỏ ra hối lỗi nhưng đâu lại vào đó.
Khi tôi sinh con, anh cũng ít thương và chăm con như những người cha khác. Con đau ốm hay chích ngừa, một mình tôi lo. Tôi chỉ thấy thương con hơn thương bản thân mình. Anh vẫn hay đi, ít quan tâm và chẳng bao giờ biết con cần gì, thích gì, thậm chí chưa một lần anh chở con đi chơi. Tất cả những ngày lễ là những ngày anh tụ tập bạn bè ăn nhậu. Bạn bè anh dẫn vợ con đi thì anh cũng không muốn dẫn chúng tôi theo. Những ngày Tết, tôi ở nhà, còn không thì vào nhà mẹ ruột để chơi, tự đi chúc Tết, còn anh về phụ gia đình buôn bán, xong thì anh đi nhậu. Những điều tầm thường mà người vợ như tôi mong muốn là cùng chồng con đi chơi vào dịp lễ, Tết là điều quá xa xỉ.
Với con, anh cũng thương nhưng tình thương của anh rất. Anh luôn áp đặt tôi phải chăm thế này thế nọ và cách dạy con của anh thiên về phạt cháu nhiều hơn là dạy cho cháu hiểu. Tôi biết tôi vẫn còn nhiều điều thiếu sót trong chuyện làm vợ, làm mẹ nhưng giá mà vợ chồng nhỏ nhẹ nói với nhau. Chứ đằng này lúc nào anh cũng nặng lời, chửi bới tôi trước mặt nhân viên. Người ngoài nói gì, ba mẹ anh nói gì mà chê trách tôi, không cần biết tôi có sai không, anh lại mắng tôi như con.
Chuyện nhỏ tới lớn anh đều nói với mẹ anh. Tôi làm gì sai, nói gì không đúng hay nấu ăn chưa được ngon là y như rằng anh về nói với mẹ. Tôi rất bực. Lúc đầu, mẹ anh hay gọi tôi về nói, chê bai tôi, tôi còn sửa vì gia đình, dần dần tôi chẳng còn cảm xúc, chẳng muốn thay đổi nữa. Trước kia, tôi cố gắng làm mọi việc cho chồng con, tôi không hề sợ khổ, tôi nhịn anh trong lời nói và hành động. Mỗi khi anh giận tôi, ít nhất là một tuần, anh không nói chuyện, không về nhà ăn cơm, đi nhậu tới khuya, có nhiều hôm, anh đi đánh bài tới sáng. Khi giận tôi, kể cả con, anh cũng không thèm đả động tới. Anh đi với bạn, mặc cho con đang sốt, mặc cho tôi ở nhà xoay sở với con. Có nhiều lần giận, anh xách đồ rủ bạn đi chơi xa, chẳng hề biết tôi với con ở nhà một mình trong ngôi nhà ba tầng rộng rãi. Tôi rất sợ khi ở một mình.
Video đang HOT
Càng ngày tôi càng không muốn nói, chỉ biết sống cho con, chăm con. Tôi vẫn làm tròn nhiệm vụ một người mẹ, một người vợ. Tưởng chừng cuộc sống như vậy là bình yên nhưng hết chuyện này đến chuyện khác, anh liên tục bảo tôi nghỉ việc, ở nhà làm phụ anh. Tôi rất sợ vì trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, tôi đã không được chồng coi trọng, thương yêu và chăm sóc, tôi mà nghỉ việc thì sẽ bị coi thường hơn.
Nhiều khi tôi thật sự không chịu nổi tính anh. Anh nóng tính hay nói nặng lời với tôi. Về nhà anh luôn tỏ ra anh giỏi nên anh coi thường công việc của tôi (hiện tôi đang làm trong cơ quan nhà nước). Thật sự mà nói anh cũng giỏi nhưng hầu như tiền bạc kinh doanh anh đều nhờ gia đình anh, mua sắm thiết bị gì cũng xin mẹ. Mới mở công ty, kinh doanh chưa có lời nhiều nhưng anh mua sắm nhiều tài sản cũng toàn tiền mẹ anh bỏ ra. Vậy mà anh luôn đem công việc của tôi ra chê bai, nói là bị động. Còn công việc kinh doanh làm con người năng động.
Gia đình anh cũng khuyến khích tôi nghỉ việc và hứa cho tôi một số vốn làm ăn nhưng tôi quyết định không chịu. Tôi vẫn đi làm nhưng rất căng thẳng. Hôm nào vui thì anh nói chuyện, hôm nào buồn về nhà rất căng thẳng, ngay cả trong mâm cơm. Anh có thể vui buồn nhanh chóng. Tôi luôn cố gắng nhịn nhưng 3-4 lần anh xúc phạm thì tôi cũng làm một trận nảy lửa. Anh cho rằng tôi hỗn, dám cãi lại chồng, nhiều khi anh tát tôi trước mặt người làm. Tôi giận lắm và rồi vợ chồng im lặng, mỗi người một phòng.
Tôi kiên quyết không nghỉ việc, điều đó làm anh hay cáu gắt. Anh bảo nếu tôi không nghỉ việc, ở nhà làm cùng anh, dần dần anh sẽ coi tôi như người thừa và anh còn đem tôi ra so sánh với mẹ anh (mẹ anh là người phụ nữ rất khéo, lại giỏi kinh doanh). Thật sự khi anh nói là anh làm, mặc dù tôi cũng có gắng vun vén trong gia đình nhưng không làm anh hài lòng. Càng ngày tôi càng căng thẳng. Công việc kinh doanh của anh càng ngày càng bận rộn thì khoảng cách trong gia đình tôi ngày càng xa. Sống chung một nhà nhưng không có tiếng nói chung, nhiều khi tôi buồn cũng không nói được với anh, mỗi người một cuộc sống riêng.
Anh cũng xúc phạm, coi thường tôi hơn và nhiều khi còn xúc phạm gia đình tôi. Tôi không chấp nhận và chúng tôi đã nhiều lần đánh nhau. Anh đối với vợ con như thế nhưng ra đường anh là con người khác. Anh làm từ thiện, anh quan tâm và nhiệt tình với bạn bè. Ai gặp anh lần đầu đều khen con người anh tốt bụng nhưng đối với tôi, tôi ghê tởm sự giả dối của anh, tình cảm của tôi mất dần đi. Tôi cứ cố gắng chịu đựng vì con nhưng càng ngày tôi nghĩ mình hy sinh vì anh là vô ích.
Tôi đã sống như anh sống với tôi. Tôi bất cần và quan tâm đến bản thân tôi, tới con hơn, mặc anh làm gì thì làm. Anh nhậu nhiều thì sức khỏe anh về già yếu. Anh cũng hay gọi cho nhiều người con gái để trêu ghẹo, tán tỉnh, tôi cũng làm ngơ. Tôi bắt đầu liên lạc với bạn bè của mình. Cuối tuần, thay vì ở nhà làm việc như osin thì tôi dành thời gian cho con và đi chơi với bạn. Tôi vẫn cơm nước cho anh, không buồn, không suy nghĩ gì về anh nữa. Tôi đã dần quen cảm giác không có chồng, mặc dù sống chung nhà với nhau nhưng tôi coi như không có sự hiện diện của anh.
Tôi sống như vậy nhưng cũng không yên với anh. Anh luôn kiếm cớ về nhà nhăn nhó, nạt nộ và xúc phạm vợ. Tôi đi đâu là anh về viện cớ tôi ham chơi, không lo chồng con. Anh còn hay về nói xấu tôi với mẹ anh và họ hàng. Bây giờ, trong mắt mọi người, tôi hoàn toàn sai, tôi là một người vợ tồi, ham chơi, không biết chăm con, hỗn láo với chồng. Tôi thấy mình như người ở đợ hơn là một người vợ. Con tôi thì đang tuổi bắt chước, cháu thấy ba nạt nộ, chỉ mặt vợ chửi, cháu cũng bắt chước làm theo với tôi. Rồi nhiều lần cháu thấy ba đánh mẹ, tôi rất buồn và khổ tâm.
Lần cuối cùng tôi quyết định ra đi. Trước đó một tuần, chúng tôi chỉ mâu thuẫn một số chuyện vặt nhưng cả hai không ai nói chuyện. Chúng tôi đã ly thân gần 2 tháng. Tuần đầu, anh còn gọi điện khuyên tôi về và ra điều kiện là tôi phải nghỉ việc, làm thế này thế nọ, tôi đã không đồng ý và nói hãy cho tôi thời gian suy nghĩ vì anh làm tổn thương tôi quá nhiều. Cho tới giờ đã gần 2 tháng, chúng tôi không nói chuyện, anh thậm chí không hề thăm con và gọi điện hỏi thăm con. Con đi học, anh biết chỗ nhưng cũng không hề đến thăm. Tôi có gọi nói chuyện với anh và thống nhất nuôi con nhưng anh bảo tôi đi thì tự nuôi con, nuôi không nổi thì đưa về anh nuôi, còn anh sẽ không hỗ trợ tiền bạc gì. Anh bảo do tôi tự ra đi nhưng thật sự phụ nữ chúng tôi không ai muốn gia đình tan vỡ.
Tôi đã chịu hết nổi tính cộc cằn, thô lỗ, vũ phu, trai gái, cờ bạc và ham nhậu nhẹt của chồng. Tôi không thể chịu đựng vì lúc nào anh cũng bảo tôi cút đi, biến đi, đừng ở đây ăn bám anh. Thậm chí, anh dẫn bạn bè về nhà chơi, anh bảo là nhà này là nhà của anh. Tôi chán nản, mệt mỏi lắm rồi. Giờ tôi ra đi tay trắng. Tôi cũng không ham của cải gì từ anh, tôi chỉ muốn cho lòng tôi thanh thản. Sẽ rất nhiều người nghĩ tôi ham giàu khi lấy anh nhưng ông trời có mắt, tôi không gieo hạt xấu nên tôi sẽ không gặt lấy trái đắng. Giờ tôi sẽ sống vì con và tôi vẫn đang phân vân là tôi nên im lặng và cứ ly thân một thời gian cho anh cơ hội hay tôi nên ly hôn? Mong nhận được nhiều lời khuyên của anh, chị.
Theo VNE
Chồng xúc phạm tôi trước mặt con
Con tôi đang tuổi bắt chước nên thấy bố chỉ tay vào mặt mắng mẹ, cháu cũng làm theo, khiến tôi rất khổ tâm.
Tôi năm nay 27 tuổi, chồng tôi 30 tuổi. Tôi quen và lấy anh qua sự mai mối của một người hàng xóm. Lúc đó tôi đang yêu một người làm cùng cơ quan, chúng tôi chuẩn bị đám cưới nhưng vì xảy ra một số bất đồng và tính tự ái mà tôi đã chia tay. Chồng tôi lúc đó cũng giống tôi, yêu và chuẩn bị cưới người con gái khác nhưng sau này, lý do mà anh nói với tôi là do không còn yêu nên khó có thể sống chung. Tôi đã không quan tâm nhiều và cũng không dành nhiều tình cảm cho anh.
Chồng tôi là người vui tính, biết quan tâm và rất được lòng mọi người, nhất là những người trong gia đình tôi. Từ khi quen đến cưới chỉ trong vòng một năm. Thời gian quá ngắn để hiểu về một con người. Mọi người cùng cơ quan và những người biết quá khứ của anh luôn ngăn cản tôi. Họ nói tôi hãy suy nghĩ cho kỹ vì trước khi quen vì anh từng có quá khứ không tốt như trai gái, cờ bạc và nhậu nhẹt rất nhiều. Lúc đó, tôi không hề suy nghĩ về những điều người ta nói vì tôi đang ngập tràn hạnh phúc. Khi yêu, đôi lần anh cũng có những cư xử và hành động thiếu tôn trọng tôi, hay giận hờn vô cớ nhưng tôi không nghĩ là quan trọng. Tôi nghĩ sau này cưới nhau rồi anh sẽ thay đổi.
Rồi chúng tôi cưới nhau, gia đình anh rất tốt. Tôi hạnh phúc vì có được nhà chồng như vậy. Nhà anh rất giàu, sống lại thương con cháu. Thời gian đầu cưới nhau, anh cũng tỏ ra thương yêu và chiều vợ. Mọi chuyện tưởng chừng như hạnh phúc đã đến, bù đắp cho tôi thời gian trước tôi luôn đau khổ khi yêu người cũ. Khi tôi lấy chồng, cũng là lúc người yêu cũ của tôi nhận ra anh đã đánh mất tôi, anh nhận ra nên biết quý trọng tôi hơn. Anh vẫn hay gọi điện và nhắn tin nhưng lúc đó tôi cũng rất rõ ràng và nói chuyện với anh như bạn bè. Anh là người nhẹ nhàng và chững chạc hơn chồng tôi nên đôi khi, tôi cũng buồn chồng và tâm sự với anh.
Chồng tôi biết được, anh rất giận nhưng tôi đã xin lỗi và nói với anh rằng tôi không làm gì có lỗi. Từ đó, tôi không còn liên lạc với người cũ nữa nên tôi nghĩ anh sẽ quên đi mọi chuyện. Vậy mà sống với nhau hơn 3 năm, có với nhau một cháu trai hơn 2 tuổi nhưng anh vẫn luôn nghĩ tới chuyện đó. Anh hay bắt tôi nghỉ việc vì anh sợ tôi đi làm gặp người yêu cũ. Khi đi nhậu về, anh hay dùng lời lẽ xúc phạm tôi. Mỗi khi hai vợ chồng tôi đi đâu mà lỡ gặp lại người yêu cũ của tôi là tối hôm đó tôi bị xúc phạm. Tôi nghĩ ai cũng có quá khứ nhưng tôi không ngoại tình khi đã có chồng mà tại sao anh cứ lấy quá khứ của tôi ra nhiếc mắng. Khi anh lấy tôi, anh đã quen rất nhiều người con gái không ra gì nhưng chưa bao giờ tôi đem quá khứ anh ra để nói. Sự việc không chỉ như vậy là xong, anh đi nhậu về hay điện thoại cho người yêu cũ trước mặt tôi. Tôi buồn nhưng cố gắng chịu đựng.
Khi tôi có thai, tôi nghĩ anh sẽ thay đổi vì con nhưng không. Thời gian có bầu, tôi còn buồn hơn nữa. Anh thường xuyên đi nhậu nhẹt, hay gọi điện cho người yêu cũ, không phải một người mà rất nhiều người, người mới, người cũ đều có. Lúc đó, tôi nghĩ chỉ vì anh còn nhớ chuyện trước nên vậy chứ không hề biết anh bồ bịch bên ngoài. Thời gian đó, anh chẳng quan tâm gì tôi và lại hay gặng hỏi, nghi ngờ tôi có thai với người khác. Nhiều vợ chồng cãi nhau vì chuyện anh đi chơi nhiều, để tôi bụng bầu ở nhà rủ mấy đứa cắt tóc đi nhậu và hát karaoke tới khuya, tới sáng. Thậm chí khi nói, anh còn động tay chân với tôi không thương tiếc. Tôi nghĩ lúc đó nếu tôi bị hư thai, tôi sẽ ly dị ngay và hận anh cả đời. Sau mỗi lần đánh vợ, anh đều tỏ ra hối lỗi nhưng đâu lại vào đó.
Khi tôi sinh con, anh cũng ít thương và chăm con như những người cha khác. Con đau ốm hay chích ngừa, một mình tôi lo. Tôi chỉ thấy thương con hơn thương bản thân mình. Anh vẫn hay đi, ít quan tâm và chẳng bao giờ biết con cần gì, thích gì, thậm chí chưa một lần anh chở con đi chơi. Tất cả những ngày lễ là những ngày anh tụ tập bạn bè ăn nhậu. Bạn bè anh dẫn vợ con đi thì anh cũng không muốn dẫn chúng tôi theo. Những ngày Tết, tôi ở nhà, còn không thì vào nhà mẹ ruột để chơi, tự đi chúc Tết, còn anh về phụ gia đình buôn bán, xong thì anh đi nhậu. Những điều tầm thường mà người vợ như tôi mong muốn là cùng chồng con đi chơi vào dịp lễ, Tết là điều quá xa xỉ.
Với con, anh cũng thương nhưng tình thương của anh rất. Anh luôn áp đặt tôi phải chăm thế này thế nọ và cách dạy con của anh thiên về phạt cháu nhiều hơn là dạy cho cháu hiểu. Tôi biết tôi vẫn còn nhiều điều thiếu sót trong chuyện làm vợ, làm mẹ nhưng giá mà vợ chồng nhỏ nhẹ nói với nhau. Chứ đằng này lúc nào anh cũng nặng lời, chửi bới tôi trước mặt nhân viên. Người ngoài nói gì, ba mẹ anh nói gì mà chê trách tôi, không cần biết tôi có sai không, anh lại mắng tôi như con.
Chuyện nhỏ tới lớn anh đều nói với mẹ anh. Tôi làm gì sai, nói gì không đúng hay nấu ăn chưa được ngon là y như rằng anh về nói với mẹ. Tôi rất bực. Lúc đầu, mẹ anh hay gọi tôi về nói, chê bai tôi, tôi còn sửa vì gia đình, dần dần tôi chẳng còn cảm xúc, chẳng muốn thay đổi nữa. Trước kia, tôi cố gắng làm mọi việc cho chồng con, tôi không hề sợ khổ, tôi nhịn anh trong lời nói và hành động. Mỗi khi anh giận tôi, ít nhất là một tuần, anh không nói chuyện, không về nhà ăn cơm, đi nhậu tới khuya, có nhiều hôm, anh đi đánh bài tới sáng. Khi giận tôi, kể cả con, anh cũng không thèm đả động tới. Anh đi với bạn, mặc cho con đang sốt, mặc cho tôi ở nhà xoay sở với con. Có nhiều lần giận, anh xách đồ rủ bạn đi chơi xa, chẳng hề biết tôi với con ở nhà một mình trong ngôi nhà ba tầng rộng rãi. Tôi rất sợ khi ở một mình.
Càng ngày tôi càng không muốn nói, chỉ biết sống cho con, chăm con. Tôi vẫn làm tròn nhiệm vụ một người mẹ, một người vợ. Tưởng chừng cuộc sống như vậy là bình yên nhưng hết chuyện này đến chuyện khác, anh liên tục bảo tôi nghỉ việc, ở nhà làm phụ anh. Tôi rất sợ vì trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, tôi đã không được chồng coi trọng, thương yêu và chăm sóc, tôi mà nghỉ việc thì sẽ bị coi thường hơn.
Nhiều khi tôi thật sự không chịu nổi tính anh. Anh nóng tính hay nói nặng lời với tôi. Về nhà anh luôn tỏ ra anh giỏi nên anh coi thường công việc của tôi (hiện tôi đang làm trong cơ quan nhà nước). Thật sự mà nói anh cũng giỏi nhưng hầu như tiền bạc kinh doanh anh đều nhờ gia đình anh, mua sắm thiết bị gì cũng xin mẹ. Mới mở công ty, kinh doanh chưa có lời nhiều nhưng anh mua sắm nhiều tài sản cũng toàn tiền mẹ anh bỏ ra. Vậy mà anh luôn đem công việc của tôi ra chê bai, nói là bị động. Còn công việc kinh doanh làm con người năng động.
Gia đình anh cũng khuyến khích tôi nghỉ việc và hứa cho tôi một số vốn làm ăn nhưng tôi quyết định không chịu. Tôi vẫn đi làm nhưng rất căng thẳng. Hôm nào vui thì anh nói chuyện, hôm nào buồn về nhà rất căng thẳng, ngay cả trong mâm cơm. Anh có thể vui buồn nhanh chóng. Tôi luôn cố gắng nhịn nhưng 3-4 lần anh xúc phạm thì tôi cũng làm một trận nảy lửa. Anh cho rằng tôi hỗn, dám cãi lại chồng, nhiều khi anh tát tôi trước mặt người làm. Tôi giận lắm và rồi vợ chồng im lặng, mỗi người một phòng.
Tôi kiên quyết không nghỉ việc, điều đó làm anh hay cáu gắt. Anh bảo nếu tôi không nghỉ việc, ở nhà làm cùng anh, dần dần anh sẽ coi tôi như người thừa và anh còn đem tôi ra so sánh với mẹ anh (mẹ anh là người phụ nữ rất khéo, lại giỏi kinh doanh). Thật sự khi anh nói là anh làm, mặc dù tôi cũng có gắng vun vén trong gia đình nhưng không làm anh hài lòng. Càng ngày tôi càng căng thẳng. Công việc kinh doanh của anh càng ngày càng bận rộn thì khoảng cách trong gia đình tôi ngày càng xa. Sống chung một nhà nhưng không có tiếng nói chung, nhiều khi tôi buồn cũng không nói được với anh, mỗi người một cuộc sống riêng.
Anh cũng xúc phạm, coi thường tôi hơn và nhiều khi còn xúc phạm gia đình tôi. Tôi không chấp nhận và chúng tôi đã nhiều lần đánh nhau. Anh đối với vợ con như thế nhưng ra đường anh là con người khác. Anh làm từ thiện, anh quan tâm và nhiệt tình với bạn bè. Ai gặp anh lần đầu đều khen con người anh tốt bụng nhưng đối với tôi, tôi ghê tởm sự giả dối của anh, tình cảm của tôi mất dần đi. Tôi cứ cố gắng chịu đựng vì con nhưng càng ngày tôi nghĩ mình hy sinh vì anh là vô ích.
Tôi đã sống như anh sống với tôi. Tôi bất cần và quan tâm đến bản thân tôi, tới con hơn, mặc anh làm gì thì làm. Anh nhậu nhiều thì sức khỏe anh về già yếu. Anh cũng hay gọi cho nhiều người con gái để trêu ghẹo, tán tỉnh, tôi cũng làm ngơ. Tôi bắt đầu liên lạc với bạn bè của mình. Cuối tuần, thay vì ở nhà làm việc như osin thì tôi dành thời gian cho con và đi chơi với bạn. Tôi vẫn cơm nước cho anh, không buồn, không suy nghĩ gì về anh nữa. Tôi đã dần quen cảm giác không có chồng, mặc dù sống chung nhà với nhau nhưng tôi coi như không có sự hiện diện của anh.
Tôi sống như vậy nhưng cũng không yên với anh. Anh luôn kiếm cớ về nhà nhăn nhó, nạt nộ và xúc phạm vợ. Tôi đi đâu là anh về viện cớ tôi ham chơi, không lo chồng con. Anh còn hay về nói xấu tôi với mẹ anh và họ hàng. Bây giờ, trong mắt mọi người, tôi hoàn toàn sai, tôi là một người vợ tồi, ham chơi, không biết chăm con, hỗn láo với chồng. Tôi thấy mình như người ở đợ hơn là một người vợ. Con tôi thì đang tuổi bắt chước, cháu thấy ba nạt nộ, chỉ mặt vợ chửi, cháu cũng bắt chước làm theo với tôi. Rồi nhiều lần cháu thấy ba đánh mẹ, tôi rất buồn và khổ tâm.
Lần cuối cùng tôi quyết định ra đi. Trước đó một tuần, chúng tôi chỉ mâu thuẫn một số chuyện vặt nhưng cả hai không ai nói chuyện. Chúng tôi đã ly thân gần 2 tháng. Tuần đầu, anh còn gọi điện khuyên tôi về và ra điều kiện là tôi phải nghỉ việc, làm thế này thế nọ, tôi đã không đồng ý và nói hãy cho tôi thời gian suy nghĩ vì anh làm tổn thương tôi quá nhiều. Cho tới giờ đã gần 2 tháng, chúng tôi không nói chuyện, anh thậm chí không hề thăm con và gọi điện hỏi thăm con. Con đi học, anh biết chỗ nhưng cũng không hề đến thăm. Tôi có gọi nói chuyện với anh và thống nhất nuôi con nhưng anh bảo tôi đi thì tự nuôi con, nuôi không nổi thì đưa về anh nuôi, còn anh sẽ không hỗ trợ tiền bạc gì. Anh bảo do tôi tự ra đi nhưng thật sự phụ nữ chúng tôi không ai muốn gia đình tan vỡ.
Tôi đã chịu hết nổi tính cộc cằn, thô lỗ, vũ phu, trai gái, cờ bạc và ham nhậu nhẹt của chồng. Tôi không thể chịu đựng vì lúc nào anh cũng bảo tôi cút đi, biến đi, đừng ở đây ăn bám anh. Thậm chí, anh dẫn bạn bè về nhà chơi, anh bảo là nhà này là nhà của anh. Tôi chán nản, mệt mỏi lắm rồi. Giờ tôi ra đi tay trắng. Tôi cũng không ham của cải gì từ anh, tôi chỉ muốn cho lòng tôi thanh thản. Sẽ rất nhiều người nghĩ tôi ham giàu khi lấy anh nhưng ông trời có mắt, tôi không gieo hạt xấu nên tôi sẽ không gặt lấy trái đắng. Giờ tôi sẽ sống vì con và tôi vẫn đang phân vân là tôi nên im lặng và cứ ly thân một thời gian cho anh cơ hội hay tôi nên ly hôn? Mong nhận được nhiều lời khuyên của anh, chị.
Theo VNE
Anh thường hay bới móc quá khứ của tôi Đàn ông khi yêu ai cũng muốn 'hưởng thụ' nhưng sau đó lại hẹp hòi, ích kỷ. Tôi năm nay 22 tuổi, đã tốt nghiệp cao đẳng và đang đi làm tại một cơ quan nhà nước. Anh bằng tuổi, đang học năm thứ 4 tại một trường đại học nổi tiếng ở Hà Nội. Chúng tôi học cùng nhau từ thời phổ...