Chồng xin tôi vì gia đình mà chiều lòng sếp
Khi đề nghị điều trái khoáy này, anh tỉ tê: “Gái có công, chồng chẳng phụ”.
Suốt 1 năm qua, cuộc sống của tôi mệt mỏi quá chừng. Tôi cưới chồng lúc đang học dở cao đẳng kinh tế. Tôi đã mủi lòng trước lời dỗ ngon ngọt của anh: “Em xem những người mới ra trường đấy. Đại học hẳn hoi mà còn lao đao kiếm việc. Em học cao đẳng thì ăn nhằm gì. Anh lo đủ cho vợ.”
Tôi có khuôn mặt khá duyên với má lúm đồng tiền chúm chím. Dáng người thanh mảnh giúp tôi dễ dàng khoác các bộ cánh tôn đường cong cơ thể. Đã có bao người yêu tôi.
Trong nhiều chàng trai đó, tôi để ý nhất tới Toản. Anh tuy hơi thấp, đen nhưng cá tính và biết chiều tôi. Anh làm phó phòng tín dụng của một ngân hàng TMCP nên có thu nhập khá cao.
Mỗi lần hò hẹn, Toản đều đưa tôi đi sắm những món đồ mà tôi yêu thích. Nghe lời anh, tôi đã bỏ dở chương trình học cao đẳng để lên xe hoa. Thế nhưng thời gian hạnh phúc đã rời xa khi tôi đóng vai làm vợ.
Ảnh minh họa
Tôi làm công việc nội trợ ở nhà. Cứ 1 tuần, chồng lại đưa tiền cho tôi đi chợ. Anh yêu cầu tôi phải ghi lại các khoản chi tiêu đến từng nghìn một.
Anh bảo: “Vợ là chùm chìa khóa nên không được tiêu hoang”. Quả thực, tôi có được giữ tiền trong nhà đâu. Thậm chí, tôi còn không được biết lương của chồng được bao nhiêu nữa. Hôm nào đi chợ lỡ mua đắt vài nghìn là tôi bị chồng chửi “vô dụng”.
Sau khi cưới, bố mẹ đẻ tôi qua thăm và ở lại ăn cơm. Trong bữa ăn, chồng tôi cứ đay nghiến vợ mua nhiều thức ăn tốn tiền. Thương con gái, bố mẹ tôi cố nuốt cho qua bữa. Từ đó, bố mẹ tôi chẳng bao giờ đặt chân tới nhà con rể nữa. Tôi đã khóc nhiều về chuyện này.
Video đang HOT
Tôi rất ngại mỗi lúc đi tới các đám ma chay, cưới hỏi vì phải mỏi lưỡi để xin tiền chồng. Để chồng đưa tiền thoải mái hơn, tôi phải chiều anh trên giường. Anh hài lòng, mãn nguyện thì sẽ đưa tiền cho tôi thoải mái nhất. Nhiều lúc có cảm giác tôi chẳng khác nào gái bán hoa vì phải phục vụ tốt mới được tiền công.
Mang tiếng là có chồng làm ngân hàng nhưng tôi chỉ có một vài một bộ quần áo đẹp. Lúc nào có khách đến chơi hoặc có việc đi ra ngoài, tôi mới được đem ra mặc.
Tôi muốn mua sắm quần áo mới cho bằng bạn bằng bè thì anh bảo: “Hồi yêu, cô gặt của tôi bao nhiêu tiền mua quần áo. Giờ bán đồ đó đi lấy tiền mà mua quần áo mới”. Tôi đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Đong đếm với vợ từng nghìn bạc. Thế nhưng chồng tôi lại sẵn sàng vung tay vào các cuộc cá độ. Vào mùa bóng đá vừa rồi, chồng tôi bị thua mất 500 triệu.
Có lần, chủ nợ còn sộc đến nhà tôi vác đồ đạc vì chồng tôi chưa kịp trả tiền cho họ. Tôi rùng mình sợ hãi khóc lóc. Chồng tôi lại trách không biết “đồng cam cộng khổ” với anh, chỉ biết than vãn.
Tôi phải sống gò bó trong bốn bức tường còn chồng tôi thả sức đi tối ngày. Anh về nhà rất muộn. Có hôm anh còn lang chạ qua đêm bên ngoài. Khi tôi gọi điện, anh đều không nghe máy.
Anh nói tôi không được kiểm soát cuộc sống riêng vì anh là con người của công việc, của xã hội. Nhiều lần, anh trở về nhà với các vết son chi chít trên áo và sặc mùi đàn bà. Khi tôi gặng hỏi, chồng quát lớn: “Đàn ông nào mà chẳng có gái. Cô thích ý kiến ý kèo gì. Không chịu được thì biến ra khỏi nhà”.
Tôi bất lực nhìn chồng đi thâu đêm với gái lạ. Nhiều lúc tôi rất sợ anh sẽ mang bệnh tật về cho vợ. Điều khiến tôi buồn nhất là việc anh định dâng vợ cho sếp. Chồng tôi bảo sau cuộc gặp mặt cơ quan, sếp anh rất “kết” tôi. Anh đã sắp xếp để tôi đi dùng bữa tối với sếp anh.
Anh tỉ tê: “Gái có công, chồng chẳng phụ”. Anh kể chuyện cơ quan chia bè kết phái. Anh đang rất yếu thế. Tuần vừa rồi, anh đã mắc lỗi nặng trong việc định giá tài sản thế chấp cho vay. Các lãnh đạo cơ quan đang định hạ cấp chồng tôi xuống làm nhân viên.
Chồng xin tôi hãy vì gia đình mà chiều lòng sếp anh. Có như vậy, anh mới củng cố được địa vị và thoát được tội làm sai quy trình nghiệp vụ. Tôi trả lời chồng cho thời gian để suy nghĩ.
Anh luôn giục tôi suy nghĩ gấp và hứa vẫn sẽ luôn yêu thương tôi. Chuyện này sẽ chỉ có tôi, anh và sếp anh biết.
Mấy hôm nay tôi nghĩ, liệu khi tôi đã lên giường với sếp của chồng thì anh còn tôn trọng tôi nữa không? Tôi sẽ chỉ phải nhắm mắt làm liều một lần hay cả đời sẽ phải phục vụ các lãnh đạo của chồng? Quan trọng nhất, anh có coi tôi là vợ nữa không khi đề nghị điều trái khoáy này?
Tôi đã dọn một số quần áo vào vali để bỏ đi nhưng tôi dùng dằng quá. Nếu bước ra khỏi nhà mà không có công ăn việc làm, tôi sẽ sống sao đây?
Theo VNE
Gái 19 có nên lấy chồng 55?
Anh ấy đã 55 tuổi còn em mới vừa tròn 19, liệu lấy anh ấy, em có hạnh phúc không?
Lúc này đây em thực sự cảm thấy rất băn khoăn và lo sợ. Em không biết mình nên quyết định như thế nào cho đúng với tình yêu của mình. Em còn quá trẻ, em rất yêu anh ấy nhưng lại sợ rằng sự chênh lệch quá lớn về tuổi tác khiến chúng em khó mà hạnh phúc được. Em mới 19 tuổi, liệu em có nên cưới người đàn ông mình yêu khi anh ấy đã 55 tuổi hay không?
Em đang là sinh viên năm thứ 2. Em quen anh ấy rất tình cờ. Em đi làm thêm bằng việc gia sư. Anh ấy là bác họ của cô bé mà em đang dạy thêm. Nhiều lần tới em gặp anh ấy ở nhà của người đã thuê em kèm cặp cho em bé đó. Mặc dù đã 55 tuổi nhưng nhìn anh ấy trẻ trung và phong độ lắm. Lúc đầu em không hề nghĩ anh lại nhiều tuổi tới như vậy. Một vài lần dạy thêm về muộn, anh ngỏ ý đưa em về để tránh nguy hiểm và em đồng ý. Chúng em quen và thân nhau từ đó.
Quen nhau hơn 3 tháng thì em và anh chính thức yêu nhau. Em cũng không hiểu vì sao mình lại có tình cảm với một người thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả cha mình như vậy. Trước nay em cũng có rất nhiều người theo đuổi vì em cũng là một cô gái khá xinh xắn, ưa nhìn. Nhưng không hiểu vì sao em chẳng thể nào rung động với ai được cho tới khi gặp anh. Sự phong trần, từng trải và rất trân trọng phụ nữ của anh đã chinh phục được em một cách hoàn toàn. Em yêu anh ấy thật lòng mà không tính toán thiệt hơn điều gì.
Mặc dù hơn em hai mấy tuổi nhưng ở bên anh ấy em cảm thấy hạnh phúc vô cùng (Ảnh minh họa)
Anh ấy đã từng có một đời vợ và hai người con. Cả hai người con đều đã có gia đình và ổn định. Giờ anh đang sống một mình vì vợ anh đã mất từ lâu. Sự cô độc của anh càng khiến em yêu thương anh nhiều hơn. Em muốn được ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi điều như một người vợ. Anh ấy là người rất giỏi trong việc kinh doanh. Có lẽ chính điểm này là điều khiến em cảm phục và yêu anh nhiều hơn.
Em biết đây là một mối tình trái với lẽ thường vì em và anh cách nhau nhiều tuổi quá. Nhưng con tim em không thể nào kìm nén nổi khi bên anh. Anh cũng rất yêu thương, chiều chuộng và lo lắng cho em mọi điều. Ở bên anh em cảm thấy an toàn chứ không phải như bên những người bạn bè đồng trang lứa khác. Em thích cảm giác an toàn và sự lãng mạn mà anh dành cho em. Em biết chúng em chênh lệch tuổi tác nhưng tình yêu là sự hòa nhịp của trái tim. Anh tuy có hơn em nhiều tuổi nhưng lại đồng điệu tâm hồn với em.
Chính vì yêu anh mà em đã trao cho anh sự trong trắng của mình. Em cảm thấy hạnh phúc và không hối tiếc gì về điều đó cả. Hiện giờ anh đang thuê cho em một căn hộ rất xinh xắn để em ở đó vì tình cảm của chúng em không tiện công khai nên anh thuê riêng ra như thế cho tiện. Em sống ở đó một mình và thi thoảng anh ghé qua thăm em, chúng em ở bên nhau như vợ chồng.
Em có nên cưới một người đáng tuổi cha mình? (Ảnh minh họa)
Từ ngày yêu nhau tới giờ chúng em chưa từng công khai việc này. Em không dám cho bạn bè, người thân biết vì sợ bố mẹ em sẽ sốc khi biết tin này. Em sợ lắm. Còn anh nói rằng anh không muốn làm khó cho em. Chừng nào em chưa sẵn sàng anh sẽ giấu kín chuyện này. Mỗi khi đi ra đường cùng nhau, nhìn em khoác tay anh tình cảm, người mới quen anh thường hỏi: "Con gái anh đây à, cháu xinh quá!" khiến cả em và anh đều buồn lắm.
Chúng em hòa hợp về mọi thứ. Kể cả chuyện tế nhị chốn phòng the em cũng cảm thấy rất hài lòng. Anh là một người đàn ông thực thụ trong mọi lĩnh vực. Chính anh là người đã dạy cho em mọi điều. Ở bên anh em thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Anh đề nghị cưới nhưng em chưa biết thế nào. Em không dám nói chuyện này cho bố mẹ biết. Em sợ mọi người không chấp nhận. Liệu em và anh ấy có thể hạnh phúc được hay không? Anh ấy nói rằng nếu em sợ bố mẹ không đồng ý, anh ấy sẽ đưa đi nơi khác sống. Chúng em sẽ tổ chức đám cưới ở đó, trở thành vợ chồng rồi thì dù bố mẹ em có chấp nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa. Sau này rồi gia đình em cũng phải đồng ý thôi.
Liệu em có nên bỏ nhà để đi theo anh ấy không? Em và anh ấy có thể hạnh phúc không ạ?
Theo VNE
Yêu anh em phải tàn nhẫn tới cùng Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận. Màn đêm nơi này chỉ có một màu đen đặc quánh, không ánh đèn, không tiếng còi xe cộ, không những quá xá tấp nập, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường. Không gian miền núi yên ắng về đêm...