Chồng xa
Tiếng mẹ nó nói như trách móc xen lẫn hờn dỗi: “Mày mà lấy chồng xa là mẹ mặc kệ đấy, tao say xe lắm không đi dược đâu, chỉ có đứa nào dốt thì mới đi lấy chồng xa. Chúng nó khôn lấy chồng gần bố mẹ còn chạy đi chạy lại giúp đỡ, con cái tao trông cho, đỡ khổ”.
Giọng mẹ cứ oang oang, nhưng mặt nó thì cứ tươi như hoa. Kệ. Cái duyên cái số nó cứ vồ lấy nhau thì làm thế nào? Có tránh cũng chả được.
Nó 27. Đầu năm đi xem bói, thầy phán năm nay nhà có hỷ sự. Mẹ đợi bom nổ chậm trong nhà từ lúc nó 24 nên tới giờ coi đây là duyên số, chẳng dám ý kiến nhiều. Chú rể không đến nỗi nào, mỗi tội… xa. Cưới xong vợ chồng nó lên Hà Nội thuê nhà ở cho thuận tiện vì công việc nó làm trên đó.
Theo chồng ba lô, xách túi lên Hà Nội ở riêng nó thấy nhớ nhà vô cùng. Nhất là những khi có việc đều phải tự vợ chồng giải quyết. Bình yên không sao, khi giận dỗi chồng mới thấy tủi thân trào nước mắt. Những lúc đó nó chỉ ước giá có bố mẹ ở gần đây thì tốt biết bao…
Hôm tết mồng 3 tháng 3 vừa rồi, mẹ chồng nó có gửi từ quê lên chút bột đã nhào sẵn cùng với đường phên cho nó trổ tài làm bánh trôi cho ông xã, với lời dặn dò qua điện thoại: Mẹ thấy hai đứa mày không về nên để dành tí bột gửi lên cho làm bánh trôi mà ăn với nhau. Trên đấy hai đứa sống sao cho hòa thuận… Giọng nó lảnh lảnh bảo “vợ chồng con biết rồi”. Trong lòng nghĩ, mẹ chồng cũng tâm lý phết!
Vừa mân mê nặn bánh, vừa nghĩ tới mẹ mình, nó cầm điện thoại lên gọi. Nó khoe mẹ chồng cho bột làm bánh, mẹ đẻ nó tỏ vẻ yên tâm. Rồi mẹ hỏi hai vợ chồng có thích uống nước mơ không, mẹ ngâm cho 1 bình, bảo em gái nó mang xuống Nó lại nao lòng. Thương bố mẹ, thương em.
Giờ mới biết lấy chồng xa có những cái thật cơ cực. Chồng nó cũng nhớ mẹ. Bố chồng lại vừa mất, chỉ còn mẹ lủi thủi một mình. Nó chợt nghĩ hai hay vợ chồng lên đường đi thăm các cụ hai bên một chuyến, tạm rời xa nơi phồn hoa đô thị này với những khó khăn, để thấm thía hơn tình cảm gia đình.
Video đang HOT
Theo Dantri
Lầm lỗi vì buông xuôi trao cái quý nhất của đời con gái
Tôi níu kéo chừng nào thì anh càng xa chừng đó. Tôi khóc lóc, van xin nhưng anh mặc kệ xem như chưa có gì xảy ra. Lúc đầu tôi yêu anh bao nhiêu thì giờ tôi hận bấy nhiêu. Có lúc tôi muốn gặp để giết chết anh.
Bài viết này tôi xin chia sẻ với tác giả Hoàng Thanh: "Lần đầu trở thành đàn bà, tôi đã đau đớn"!
Đọc xong những dòng tâm sự của bạn Hoàng Thanh, tôi rất đồng cảm bởi tôi cũng có hoàn cảnh giống như bạn.
Tôi là một cô gái có hoàn cảnh và phút lầm lỗi như bạn, nhưng tôi và người yêu của tôi không ở thành phố giống như 2 bạn. Cả tôi và người yêu tôi đều sinh ra nơi mà người ta thường hay bảo "Chó ăn đá, gà ăn sỏi". Nơi mà nắng thì rất là nắng, mưa thì cũng rất nhiều. Nhà tôi và nhà anh ở cùng tỉnh nhưng khác huyện, cách nhau gần 40 km.
Ngày học xong phổ thông trung học, tôi thi đại học năm đầu không đỗ. Vì thế, tôi quyết định đi ôn thi để thi lại sang năm. Cùng thời gian đó, người bạn thân của tôi đi lính đóng quân ở Cam Ranh (Khánh Hòa) nơi mà người yêu tôi làm Thủ trưởng.
Tôi ân hận vì đã buông xuôi khi trao cho anh cái quý giá nhất của đời con gái
Qua những lá thư tôi và bạn tôi gửi cho nhau, anh biết được những điều về tôi qua người bạn của tôi. Và anh chủ động làm quen với tôi. Từ nhỏ tôi đã yêu màu xanh áo lính, yêu những người lính và nhất là lính Hải quân, cho nên được làm quen với anh tôi rất vui. Tuy chưa một lần gặp mặt nhưng qua những dòng tâm sự của anh, tôi hiểu được một phần nào những thiếu thốn tình cảm của người lính sống xa nhà.
Khoảng một thời gian dài không liên lạc vì tôi tập trung để cho dành cho việc thi đại học. Năm đó tôi thi đại học cũng không đậu nhưng tôi đậu cao đẳng và bắt đầu những ngày tháng sinh viên sống xa nhà.
Ở trong môi trường sinh viên, sống ở ký túc xá buồn nên tôi viết thư cho anh. Nhận được thư hồi âm của anh, tôi rất vui và hai chúng tôi lại liên lạc với nhau.
Qua những cánh thư, hai chúng tôi hẹn gặp nhau vào một ngày không xa. Vào dịp Tết năm 2007 anh về phép ghé vào thăm tôi. Tôi đã nhận lời yêu anh mặc cho bạn bè của tôi không thích, ai cũng nói anh không hợp với tôi.
Mỗi lần tôi và anh gặp nhau, anh vồn vã, đòi hỏi tôi phải cho anh, tôi đã nhiều lần chống cự. Khi không đạt được điều mà anh muốn, anh giận nói tôi không tin anh, không yêu anh. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại giải thích với anh rằng tôi muốn để dành cho anh đến ngày cưới.
Sau nhiều lần không đạt được điều anh muốn, anh ít liên lạc với tôi hơn, nhưng tôi vẫn yêu anh. Ra trường tôi xin việc ở quê không được, tôi đành khăn gói vào Nam để xin việc.
Lúc vào Nam tôi nhờ người quen xin việc nhưng không được. Chán, tôi lại về quê. Lúc về tôi điện cho anh và nói tôi ghé thăm anh. Và lần đó anh cũng đòi hỏi, tôi cũng chống cự nhưng không được.
Lúc đó tôi buông xuôi và đã trao cho anh cái quý nhất của đời con gái. Thời điểm ấy, tôi rất sợ và lo lắng, liệu có việc gì thì bố mẹ tôi giết tôi mất bởi vì bố mẹ tôi rất nghiêm khắc.
Từ đơn vị anh về nhà là tôi lấy xe đi tới nhà anh để xem nhà anh như thế nào (vì từ khi quen anh, tôi chưa tới nhà anh lần nào). Tới nhà anh, tôi thấy bố mẹ anh rất hiền nhưng rất nghèo. Thời nay mà nhà vẫn còn là nhà tranh. Nhưng không vì điều đó mà tôi hết yêu anh. Ngược lại tôi càng yêu anh hơn.
Nhưng anh thì lại khác, anh đạt được điều anh muốn nên không liên lạc gì với tôi. Tôi gọi điện anh không cầm máy, anh chỉ nhắn tin cho tôi "Hãy quên anh đi và đừng điện cho anh nữa. Anh với em không hợp nhau". Lúc đó tôi đã khóc rất nhiều, tôi suy sụp hoàn toàn.
Những phụ nữ đã từng lầm lỗi trao cái quý giá nhất cho một người đàn ông không đáng hãy quên đi tất cả để sống một cuộc sống mới tốt hơn.
Anh đổi số điện thoại, tôi gọi điện hỏi những người bạn của anh về số của anh. Tôi níu kéo chừng nào thì anh càng xa tôi chừng đó. Tôi khóc lóc, van xin nhưng anh mặc kệ xem như chưa có gì xảy ra. Lúc đầu tôi yêu anh bao nhiêu thì giờ đây hận anh bấy nhiêu. Thậm chí có lúc tôi muốn gặp để giết chết anh.
Tôi cũng như bạn, tôi đau đớn và không quên nhắn nhủ với anh rằng tôi sẽ sống và mở to mắt xem anh sống như thế nào. Cũng vì quá khứ của tôi đã trao cho anh tất cả cho nên những người đến với tôi sau này tôi không dám yêu ai.
Nhưng cuộc sống luôn mở đường cho những người lầm lỗi. Đó chỉ là câu chuyện của tôi 6 năm về trước. Giờ đây tôi đã có một gia đình hạnh phúc, một cậu con trai 9 tháng tuổi bụi bẫm và đáng yêu.
Cuộc sống này không có bước đường cùng. Tất cả những phụ nữ đã từng lầm lỗi trao cái quý giá nhất cho một người đàn ông không đáng hãy cùng cố gắng vượt qua tất cả, quên đi tất cả để sống một cuộc sống mới tốt hơn.
Theo Ngoisao
Quê chồng... Buổi chiều ở quê chồng tôi người ta thường ra ngồi trước nhà hóng mát, chuyện trò với nhau. Tôi, con gái thành phố, từ nhỏ đến lớn ra vô trong một ngôi nhà, trước đụng đường phố, sau đụng tường, nên lần đầu tiên tôi về thăm quê chồng thấy cái gì cũng lạ, cũng hay! Quê chồng tôi là một làng...