Chồng vừa thì thầm “mình làm con nghé đi” thì mẹ chồng xồng xộc xông vào, bà còn nói 1 câu ráo hoảnh khiến tôi ngượng chín người
Tối hôm ấy, mới 9h chúng tôi đã hí hửng vào phòng riêng. Đang lúc vui vẻ, mẹ chồng bất ngờ xông vào.
Ngay từ khi yêu Khang, tôi đã xác định phải chung sống với bố mẹ chồng vì anh là con một. Thế nhưng khi ra mắt, tôi có chút sợ hãi. Nhà Khang tuy ở phố nhưng rất chật chội. Đã thế, muốn ra được góc bếp ở ban công thì phải đi qua phòng ngủ của anh. Như thế thì làm gì có chút riêng tư nào?
Tới khi chúng tôi quyết định cưới thì nhà anh cũng sửa sang lại. Trông cũng sạch sẽ, xinh xắn hơn, Khang thì chuyển sang căn phòng ngủ phía góc tuy kín nhưng lại không có cửa sổ. Thôi thì đành chấp nhận vậy, ít ra còn có chút riêng tư.
Tưởng thế mà lại không mọi người ạ. Sau đêm tân hôn, mẹ chồng tôi đã đem ngay két sắt, tủ quần áo của bà sang và bảo: “Phòng con kín đáo, an toàn nhất. Dẹp tạm cái bàn trang điểm của con ra cho mẹ gửi cái tủ với két sắt”.
Dâu mới nên cũng ngại mẹ chồng, tôi nhờ Khang ra mặt mà anh cũng chỉ ậm ừ rồi xuôi theo. Thành ra căn phòng ngủ vốn nhỏ xíu của tôi giờ bị nhét đủ thứ hầm bà lằng, bàn trang điểm thì bị xếp xó, nghĩ mà chán.
Video đang HOT
Nhưng đó chưa phải vấn đề lớn nhất. Điều mà tôi không ngờ đó chính là mẹ chồng luôn lấy cớ tủ quần áo và két của bà bên phòng ngủ tôi mà xông vào không bao giờ gõ cửa, cũng không cho chúng tôi làm khóa luôn. Hễ bà đi vào mà thấy khóa cửa là y như rằng tru tréo cả buổi: “Mẹ chồng để đồ trong đó mà nó lại đi khóa. Muốn mẹ không được bước chân vào hay gì? Nhà này ngoài bố mẹ còn ai nữa mà phải khóa cửa phòng?”
Thế là mỗi lần tôi thay đồ lại phải kê ghế vào, vẫn chưa yên tâm lại phải tự dùng lưng chặn cửa, đến khổ. Vậy mà tôi cũng bị mấy phen giật mình vì sự vô tư thái quá của mẹ chồng.
Chả là vợ chồng tôi từ hồi cưới vẫn tiêm phòng, rồi uống thuốc bổ để chuẩn bị cho bầu bí nên luôn dùng biện pháp tránh thai. Mãi gần đây, chúng tôi mới lên kế hoạch sinh con vào năm trâu.
Tối hôm ấy, Khang cũng xong hết việc công ty, tôi quyết định dành thời gian cho chồng. 9h tối, chúng tôi đã hí hửng vào phòng riêng. Đang lúc vui vẻ, Khang thì thầm vào tai vợ rất ngọt ngào: “Mình cố làm con nghé đi vợ!”
Tôi cũng nhiệt tình đáp lại thì bỗng cửa bị xô cái rầm, mẹ chồng bước vào và mặt tỉnh bơ: “Sớm thế này 2 đứa đã ngủ! Không xem phim à?”
Tôi ngượng chín người, không nói nên lời, còn Khang thì tức tối, cằn nhằn: “Mẹ làm gì thế, vào thì phải gõ cửa chứ. Bọn con làm mệt cả tuần, lâu lâu mới được nghỉ sớm một hôm nên ngủ sớm chút. Mà mẹ vào đây làm gì thế? Hỏng hết cả việc”.
Bà liếc xéo tôi 1 cái, rồi ráo hoảnh bảo: “Vào lấy đồ chứ làm gì! Mà làm gì thì làm, đừng để vợ nó trèo đầu cưỡi cổ, cũng phải giữ sức khỏe nữa.”
Tôi hiểu mẹ chồng đang có ý nhắc nhở mình, vừa giận vừa ngượng, tôi chẳng nói gì. Khang thì tiếp tục gắt gỏng vài câu nhưng mẹ chồng đã quay ngoắt đi.
Từ hôm đó tới giờ tôi chẳng hào hứng gì chuyện riêng tư với chồng nữa cả. Mọi người nói tôi phải làm sao? Tôi có nên xin ra ngoài ở riêng không vì Khang đã nói rồi mà mẹ chồng vẫn thường xuyên tự xông vào phòng tôi như thế!
Vợ khốn khổ vì chồng thành 'quỷ ác' mỗi lần có mặt nhà nội
Hễ có mặt bạn bè và nhất là họ hàng, gia đình bên nội, anh thay đổi 180 độ. Anh xã ân cần, tâm lý của em biến mất, thay vào đó là một lão chồng trịch thượng, gia trưởng, sai bảo vợ như điên, rồi lên giọng hoạnh họe, chê bai đủ đường...
Chồng em hằng ngày cũng dịu dàng, hay giúp đỡ vợ lắm, nhưng hễ nhà có khách và nhất là lúc về quê thì lại ra oai quát mắng em chẳng ra cái gì.
Không hiểu sao chồng em cứ phải sống "hai mặt" như thế. Em biết anh ấy bản chất không phải là người đàn ông gia trưởng, thô lỗ. Từ hồi yêu nhau đến mấy năm kết hôn, anh ấy đều rất yêu thương, tôn trọng vợ, biết chia sẻ việc nhà như giúp thu quần áo, phụ bếp, thậm chí rửa bát. Lúc em mệt thì anh làm tất.
Thế nhưng hễ có mặt bạn bè (cánh đàn ông) và nhất là họ hàng, gia đình bên nội, anh ấy thay đổi 180 độ. Anh xã ân cần, tâm lý của em biến mất, thay vào đó là một lão trịch thượng, gia trưởng, một ông chồng hâm nước mắm. Anh sai bảo vợ như điên, khiến em chạy như đèn cù không kịp, rồi anh lên giọng hoạnh họe, chê bai là sao chậm thế, sao vụng thế... khiến em vừa tức vừa ngượng với mọi người.
Có lần, chồng đang ngồi nhặt rau giúp em thì mẹ chồng lên. Lập tức anh vứt xoạch bó rau xuống đất, rồi luôn miệng quát em là có mỗi bữa cơm mà sao làm mãi chẳng xong thế, khiến ngay cả mẹ chồng em cũng phải lắc đầu.
Những lúc về quê mới gọi là kinh. Anh ấy cứ mấy phút lại gọi em sai bảo, quát mắng, đến mức các bác các chú cũng thấy tội em, bảo anh bắt nạt vợ vừa thôi. Lúc đó, mặt anh vẫn hùng hổ lắm, anh bảo đàn bà mà không dạy dỗ là nó trèo lên đầu lên cổ ngay, các cụ đã bảo "nữ nhân nan hóa" mà. Có một vài ông bác gật gù bảo thằng này khá, có khí phách, còn mặt chồng em thì vênh lên như cái bánh đa.
Trước mặt mọi người, em đành giúp chồng diễn cho tròn vai nạn nhân tội nghiệp, đối tượng cải tạo dù trong bụng rất tức, nghĩ sẽ cho một trận. Nhưng khi chỉ có 2 người, em chưa kịp ra tay anh đã xin lỗi, bảo em thông cảm, anh cũng cần lấy chút thể diện. Chồng còn bảo anh làm như thế cũng là một cách bảo vệ em, để em chiếm được cảm tình của bạn bè, họ hàng nhà chồng. "Em không thấy khi anh quát, ai cũng góp ý với anh và bênh em chằm chặp à?", anh nói.
Nghe anh nói vậy em cũng dịu đi, tự nhủ dù sao đó cũng chỉ là diễn thôi, không thường xuyên lắm. Nhưng mà mỗi lần bị chồng mắng mỏ, chê bai trước đám đông, bị anh biến thành một mụ vợ ngu ngốc, tội nghiệp, vụng thối vụng nát, em lại thấy điên tiết lắm, chỉ muốn vùng lên bóc mẽ chồng cho bõ ghét. Liệu có chồng ai giống chồng em không?
Theo tienphong.vn
Tết đến nhà nhà quây quần vui vẻ, còn tôi nuốt nước mắt bế con ra khỏi nhà giữa đêm đông buốt giá Ở quê tôi, phụ nữ ly hôn là một chuyện vô cùng hệ trọng. Những người phụ nữ bỏ chồng hoặc bị chồng bỏ thường không được xem trọng. Người ta nói Tết là để đoàn viên, để kéo những người thân trong gia đình quay trở về bên nhau. Còn với tôi, cái Tết năm nay thật đáng nhớ. Đáng nhớ vì...